Ác Thê Hấp Dẫn

Chương 6




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bộ Yến Tử

Sau buổi tối ngày hôm qua, Tường Vũ vẫn treo giầy ở cửa, tuy rằng lòng Trân Châu không thoải mái, cũng không rõ vì sao, nhưng nàng không dám tái phạm, coi như không phát hiện. Tật xấu của người nhà này nàng không muốn dốc lòng để đoán, hiện tại lòng nàng đang tính chuyện rời đi.

Tường Vũ vẫn ở lại phòng nàng, ngủ ở góc tường, rất thuận theo.

Trân Châu buộc lòng dạ mình phải độc ác không để ý tới hắn.

Đến ban ngày, Tường Vũ vẫn cùng nàng làm ra tư thái ân ái. Trân Châu buồn bực, cũng không được tự nhiên, hắn làm như vậy vì muốncha mẹ cao hứng, nhưng mà, loại chuyện như thế này thật sự có thể chính đại quang minh sao? Giống như lời mà những người sáng hôm đó tán gẫu, bọn họ không biết nghe xong mặt đỏ sao? Người nhà này, rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn!

Da mặt nàng không dày như bọn họ, đơn giản, sẽ không đi ra cửa về viện, dù sao Tường Vũ sẽ không làm khó nàng, nàng vừa làm ra vẻ nhận mệnh, để mọi người yên tâm, vừa tìm cơ hội. Cánh cửa này, sau khi nàng rời khỏi đây, sẽ không quay trở về nữa.

Chắc là thấy Trân Châu thành thật, kiên định ở nhà làm việc, bà bà cũng tốt với nàng hơn, có khi còn hữu thuyết hữu tiếu cùng nàng. Nhưng trong lòng Trân Châu cũng không thành thật, suốt ngày cộng lại chỉ nghĩ đến lúc nào trốn đi cho thích hợp. Ban ngày nhiều người, không dễchạy trốn, nếu như bỏ chạy cũng dễ dàng bị bắt trở về, buổi tối, có Tường Vũ canh bên cạnh, đi ra ngoài lại không thấy đường, vạn nhất bị dã thú ăn thì sao? Vì chuyện này, nàng rối rắm suốt ngày.

Rốt cục, chạng vạng hôm nay, Tường Vũ làm việc còn chưa trở về, bà bà và công công đi đuổi trâu, còn chưa trở về, ở nhà chỉ còn lão tam Tĩnh Ảnh nhàn rỗi ít khi thấy bóng dáng. Đó là cơ hội tốt.

Trân Châu không quên mang theo chút lương khô, sửa sang lại bọc nhỏ đựng y phục, giả bộ tùy tiện đi bộ, từ từ tiêu sái ra khỏi cửa. Kỳ thật trong lòng rất bồn chồn, chuyên chọn đường nhỏ mà đi, thật sự tránh không khỏi, sẽ cùng thôn nhân nọ chào hỏi, sau đó tát nha tử hiện lên một cái thảo pha.

Một đường phong trần mệt mỏi.

Người đào vong vốn không có tâm tình thưởng thức phong cảnh. Trân Châu xuyên qua một rừng cây, sau khi lướt qua dòng suối nhỏ róc rách, trước mắt rộng mở, là một mảnh hoa Kikyo*màu trắng nở rộ ở triền núi, nở vô cùng nhiệt liệt, ẩn dấu trong cỏ xanh. Trong biển hoa có một gốc cây cực kỳ thô to, tán cây che trời. Sau thân cây màu nâu lộ ra một góc xiêm y tuyết trắng.

Hoa Kikyo: có nghĩa là hoa Cát Cánh (Platycodon grandiflorum) hay hoa Kết Cánh (Platycodon grandiflorus) là một loài thực vật có hoa sống lâu năm thuộc họ Hoa chuông (Campanulaceae) và có lẽ là loài duy nhất chi Platycodon. Nó có nguồn gốc tại khu vực Đông Bắc Châu Á (Trung Quốc, Đông Siberia, Triều Tiên và Nhật Bản) với các hoa lớn màu xanh lam, mặc dù cũng có các thứ (biến chủng) có hoa màu trắng hay hồng.

Ảnh minh họa:

Hoa Kikyo xanh nhạt:​

chapter content

 ​

chapter content

 ​

Hoa Kikyo trắng:​

chapter content





Không biết tại sao, ánh mắt Trân Châu cứ dán chặt lên góc áo trắng kia, lặng lẽ bước đến gần, dần dần có thể nhìn thấy mái tóc màu đen thật dài của người kia trút xuống như tơ lụa, ngân quang lưu chuyển, phân tán ở trong bụi hoa tuyết trắng.

Mang theo buồn bực, nàng ôm ngực, tiếp tục chậm rãi đến gần.

Người nọ vẫn không nhúc nhích, giống như trầm trư trongthế giới củachính mình. Loại khí tràng kỳ dị độc đáo này, Trân Châu ẩn ẩn có chút bất an, trong tầm mắt, nửa bên mặt hắn đã thấy rõ.

... Tĩnh Ảnh?!

Trân Châu lảo đảo, mạnh mẽ che miệng muốn kinh hô, nháy mắt mồ hôi túa ra trên trán to như hạt đậu. Mẹ kiếp, xem vận khí của nàng, chạy trốn lại trốn tới trước mặt người ta? Chẳng qua là,Tiểu Tĩnh Ảnh là thần tiên hạ phàm à? Thế nào lạicó thể vừa khéo chờ nàng ở chỗ này? Chỉ là, thấy bộ dạng kiên trì của Tĩnh Ảnh, có lẽ không thấy nàng. Trân Châu không hề nghĩ nhiều, lòng thầm thấy may mắn, dứt khoát xoay người, rón ra rón rén rút lui.

"Ngươi muốn về nhà mẹ đẻ sao?" 

Giọng hắn nhẹ nhàng tuyệt mĩ, ngữ khí lại lạnh như băng.

Trân Châu dừng bước, nói thật, hình như đây là lần đầu nàng nghe Tĩnh Ảnh nói một câu đầy đủ. Trước kia ở nhà, cha mẹ chồng hỏi hắn cái gì, nhiều nhất hắn chỉ "Ừ" một tiếng, giống như đứa nhỏ tự bế (tự kỷ). Lúc này, cảm giác sợ hãi dần áp chế sự may mắn, nổi lòng hiếu kì, vì thế quay đầu lại, nhìn hắn.

Hắn vẫn ngồi dựa vào thân cây, trên mặt không có kích động, không có bi thương, không có phẫn nộ cũng không có đùa cợt, ánh mắt bình tĩnh giống một mặt hồ. Nàng có chút tò mò, người như thế sống có ý tứ sao? Có sao?

"Ngươi có thể tiếp tục đi, nếu ngươi không thấy áy náy với Nhị ca." 

Hắn nói xong, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch, một nụ cười mỉm khiến người ta nhiếp hồn lạc phách. Trân Châu ngốc lăng nhìn nụ cười đó, hắn cười thật đẹp, đẹp đến nối làm cho người ta không biết nói gì cho phải.

"Ta..." 

Trân Châu nói quanh co, đối mặt với Tĩnh Ảnh, hắn giống như có thể hiểu rõ nội tâm của nàng. Nàng không biết nói gì, thậm chí nhớ tới Tường Vũ đối xử tốt với nàng, chỗ nào đó trên ngực bỗng nhiên đau lên. Cứ đi như vậy sao? Nếu đi rồi, Tường Vũ sẽ đau lòng chứ?

"Ngươi... Vì sao lại ở chỗ này?" 

Cưỡng chế cảm nhận sâu sắc trong lòng, nàng muốn hỏi Tĩnh Ảnh.

"Bởi vì có một số chuyện cần giải quyết, cho nên ở đây." 

Hắn cũng mạc danh kỳ diệu trả lời.

Một số chuyện cần giải quyết? Việc trong nhà rất loạn à? Thật không rõ hai vị lão nhân nghiêm khắc kia vì sao lại dung túng hắn. Trân Châu thở dài, nghiêng đầu nhìn chân trời, nắng chiều thiêu đỏ nữa bầu trời.

"Trời sắp tối rồi, ngươi trở về đi."

"Trời sắp tối rồi sao?" 

Hắn có chút nỉ non,suy nghĩ.

Đáy lòng Trân Châu không khỏi ngẩn ra.

"Phải... Đúng vậy, ngươi không thấy mặt trời muốn xuống núi hả?"

Hắn đột nhiên quay đầu, cười với nàng xán lạng như ánh nắng chiều. 

"Ta nhìn không thấy, bởi vì ta là người mù."

"..." 

Trân Châu mở to hai mắt, không thể tin nhìn hắn, người mù? Hắn là người mù?! Nàng 噌 ngồi ở trước mặt hắn, vươn tay, quơ quơ trước mắt hắn. Mắt hắn run rẩy, đồng tử hàm chứa ý cười. Cũng là ý cười thực đẹp.

Trân Châu đau lòng, chấn kinh. Ánh mắt hắn là ánh mắt đẹp nhất nàng từng thấy. Trong suốt sáng ngời, giống như khảm vô số ngôi sao nhỏ, ánh mắt xinh đẹp như vậy nhưng cái gì cũng không nhìn thấy...

Khó trách, vẻ mặt hắn mỗi ngày đều mất hứng, nói thật, đúng là nàng không có tận mắt gặp qua người mù, chỉ là, hắn thật sự không giống.

"Ngươi là... Từ nhỏ đã bị như vậy?"

"Từ khi biết chuyện liền không nhìn thấy." 

Khó có dịp hôm nay hắn chịu nói chuyện, nhưng thật ra vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ.

"Ngươi ở chỗ này... Là cố ý ngăn cản ta?" 

Trân Châu có chút khẩn trương, bình thường nàng không chú ý đến hắn, nghĩ rằng chuyện gì hắn cũng không thèm để ý, bình thường ngoại trừ ở trong phòng hoặc là yên lặng ra khỏi cửa, căn bản chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà. Nhưng mà tình huống trước mắt, người kia, cũng không phải lạnh lùng như vẻ ngoài.