Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn

Chương 120




Luôn mãi xác nhận không có lầm là Trình Khanh cầm phủ Án Đầu, Trình Hành chịu đả kích lớn, đúng lúc này, gã sai vặt của hắn rốt cuộc cũng vác khuôn mặt đưa đám chen lại đây:

“Thiếu…thiếu gia, thiếu gia thi rớt……”

Âm thanh của gã sai vặt rất nhỏ, Trình Hành nhất thời không nghe rõ, “Ngươi nói gì? Nói to lại lần nữa xem!”

“Thiếu gia thi rớt! Tiểu nhân ở trên bảng tìm hồi lâu, không có tên của thiếu gia!”

Biểu tình của gã sai vặt đều sắp khóc.

Trình Hành cũng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh.

“Không có khả năng! Ta nói có sách, mách có chứng, hao hết tâm huyết viết thành một thiên Hoa văn cẩm tú, Trình Khanh thành phủ Án Đầu, ta lại trượt, đây là đạo lý gì?”

Thiếu niên, ngươi đây là hỏi ra tiếng lòng của đông đảo thí sinh thi rớt nha.

Bọn họ cũng cảm thấy chính mình khảo thực tốt, cố tình lại thi rớt.

Lại nhìn Trình Khanh, tiểu lão đệ, ngươi tuổi nhỏ như vậy, chậm hai năm nữa lại khảo cũng được mà, aizzz!

Làm tất cả mọi người tưởng lừa gạt chính mình là thời vận không tốt cũng không có biện pháp, học vấn còn không bằng người nhỏ tuổi hơn mình, rốt cuộc là bọn họ ngốc hay không đủ khắc khổ?

Ô hô, có thể là hai nguyên nhân đều có……

Thí sinh thi rớt đều cảm thấy chính mình bi thương cay đắng, cũng may chỉ là phủ thí, năm nay rớt sang năm có thể tiếp tục khảo, mất mát là có mất mát, nhưng trước mắt bao người còn không đến mức thất thố.

Trình Hành lại không chịu nổi.

Hắn cảm thấy Trình Khanh đang cười nhạo hắn, cùng huynh đệ trong tộc cười nhạo hắn, xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, trong miệng kêu “sách luận của ta viết cực tốt” chen ra khỏi đám người chạy, gã sai vặt vội vàng đuổi theo, ngay cả giày cũng rớt mất một chiếc.

“Ai, lại thêm một người bị điên!”

Mọi người thổn thức.

Vì khoa khảo nổi điên, hàng năm đều có, cũng không thiếu một người như Trình Hành, tất cả mọi người liền dục vọng xem diễn cũng không có bao nhiêu.



Mấy người con cháu Trình thị lại đều cảm thấy mặt nóng rát.

Trời ơi, Trình Hành thật là đủ rồi!

Mọi người đều là họ Trình, trong lòng có ý tưởng tỷ thí, cũng không cần lớn tiếng ồn ào nói cho người ngoài nghe đi?

Huống chi lại là thua.

Trình Khanh người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, cũng không có ra sức đánh chó rơi xuống nước, còn không tiếc biểu đạt chính mình rộng lượng, năn nỉ hạ nhân ngũ phòng hỗ trợ tìm Trình Hành một chút:

“Hành đường huynh nhất thời không chịu nổi đả kích mới nói ra lời và làm việc thất thường, ta không giận đường huynh, ngàn vạn cố gắng tìm được huynh ấy, ta sợ hắn nhất thời thất thố làm ra việc gì ngốc nghếch!”

Hạ nhân ngũ phòng nghe theo phân phó đi tìm người.

Mấy người con cháu cùng tộc đều phục Trình Khanh, khen Trình Khanh rộng lượng.

Trình Khanh xua tay, “Hành đường huynh về sau nếu còn nhằm vào ta, ta sẽ không chút khách khí đánh trả. Nhưng mặc kệ đôi ta đấu như thế nào, đó chính là đóng cửa lại mâu thuẫn bên trong, nhưng ở mặt ngoài, Trình thị Nam Nghi chúng ta là một chỉnh thể, huynh đệ cùng tộc còn kéo cẳng lẫn nhau, không phải làm người ngoài chế giễu sao?”

Trình Khanh tới Đại Ngụy một năm, cũng hiểu ý nghĩa tông tộc. Đóng cửa lại tùy tiện đánh, đi ra ngoài lại là người một nhà.

Tài nguyên trong tộc khẳng định muốn tranh, nhưng cùng người ngoài chèn ép con cháu Trình thị trăm triệu không được, mặc kệ là Trình gia trước đây hay là hiện giờ do Ngũ lão gia làm tộc trưởng, đều không muốn thấy hình ảnh như vậy.

Ngũ lão gia tới cửa răn dạy Chu thị, nguyên nhân chính là vì Chu thị xúc phạm điểm mấu chốt của Ngũ lão gia.

Sau khi minh bạch điểm này, Trình Khanh liền tương đối đắn đo đúng mực.

Trước mặt mọi người nói vài câu lời hay lại không ít đi khối thịt nào, về sau lại thu thập Trình Hành, không ai sẽ phê bình nàng.

Trình Khanh cười tủm tỉm tiếp thu mọi người khen tặng, một đường được vây quanh trở về tiểu viện. Gia phó ngũ phòng cấp lực, đã tìm được Trình Hành, nhưng Trình Hành không muốn gặp mặt cùng mấy người Trình Khanh, tránh ở trong phòng không ra.

Lần này con cháu Trình thị tới tham gia phủ thí, ngoại trừ Trình Hành, tất cả mọi người đều khảo qua phủ thí trở thành ‘ đồng sinh ’.

Hiện tại bọn họ gặp phải hai lựa chọn, một là lưu lại Tuyên Đô phủ an tâm ôn sách chờ đến tháng 5 viện thí, hai là thu thập hành lý trở về huyện Nam Nghi, qua một đoạn thời gian nữa lại đến.

“Tuyên Đô là tỉnh phủ, đại nhân Học Đạo thường trú tại đây, viện thí cũng bắt đầu từ Tuyên Đô phủ, chúng ta một đi một về có nhiều trắc trở, không bằng lưu tại Tuyên Đô phủ ôn tập……”



Tộc huynh một bên nói chuyện, một bên nhìn về phía Trình Khanh.

Trình Khanh rõ ràng là nhỏ tuổi nhất, rồi lại giống như thành phân lượng nặng nhất, tộc huynh tuổi lớn nhất, theo bản năng trưng cầu ý kiến của Trình Khanh.

Trình Khanh nghĩ nghĩ thật đúng là tính toán bất đồng:

“Cá nhân ta lại có khuynh hướng trở về Nam Nghi, chính chúng ta ôn tập, nào có phương tiện như ở thư viện, gặp được vấn đề tùy thời có thể thỉnh giáo các vị phu tử cùng các sư huynh, tuy rằng cách viện thí không đủ một tháng, nhưng dùng khoảng thời gian này tiếp tục cầu đạo giải thích nghi hoặc, có lẽ có thể làm học vấn của chúng ta tăng thêm một bậc thang.”

Điều này cũng đúng.

Ở đây thì ai tới chỉ điểm ai?

Trình độ của tất cả mọi người đều không sai biệt lắm, gặp được kinh nghĩa không hiểu, đó chính là chậm trễ lẫn nhau!

Trình Khanh thấy mấy người đã động tâm, lại thêm sức lực khuyên bảo:

“Huống chi Tuyên Đô là một tỉnh thủ phủ, không biết náo nhiệt hơn so với tiểu địa phương như Nam Nghi bao nhiêu lần, ở quê quán Nam Nghi, chúng ta gặp ít dụ hoặc hơn, ở thư viện có phu tử ước thúc, ở nhà có trưởng bối quản giáo, tâm tư cũng không dám tan rã, ngưng ở lại Tuyên Đô không đi, một ngày hai ngày có thể không ra khỏi cửa xem náo nhiệt, mười ngày nửa tháng có thể nhẫn hay không…… Các vị tộc huynh, ta tự cảm thấy không có định lực kia, cho nên muốn trở lại Nam Nghi!”

Lời này của Trình Khanh có thể nói là lời từ đáy lòng, ánh mắt mọi người xem nàng so với phía trước càng thân cận hơn.

Tộc huynh chủ trương lưu tại Tuyên Đô ôn tập thậm chí còn lạy dài cảm tạ:

“Mệt ta còn lớn hơn ngươi vài tuổi, thế nhưng không suy xét sâu xa như vậy. Tiểu lang đệ không chỉ có học vấn tốt, nhân phẩm càng lệnh vi huynh khâm phục!”

Lúc trước còn gọi đại danh Trình Khanh, hiện giờ dứt khoát đổi giọng gọi ‘ tiểu lang ’.

Dù sao một đám người, Trình Khanh nhỏ tuổi nhất, kêu tiểu lang cũng không tính sai.

Ở trong tộc khẳng định có người so với Trình Khanh còn nhỏ hơn, nhưng mấy người cùng đi tham gia phủ thí, lại có giao tình không giống người thường, ở trong mắt bọn họ, chỉ vừa mắt một mình Trình Khanh.

Trình Khanh chính là tiểu lang, tiểu lang cũng đặc chỉ Trình Khanh, xưng hô bao hàm sự thân cận khó có thể miêu tả.

Trình Hành giống cơn gió xoáy lao tới:

“Phải đi thì các ngươi đi đi, ta cần phải lưu tại Tuyên Đô, có chút người chính mình định lực không đủ, còn muốn nghi ngờ người khác học cái xấu, ta cứ muốn ở lại phủ thành đấy!”