Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 12: Ngủ không yên




Mạnh Cảnh Xuân vội nói: “Chỉ là sợ bị cảm lạnh thôi.” Nàng lại vội vàng thúc giục nói: "Tướng gia mau đi ngủ đi, hạ quan thật sự không được yên tâm.”

Thẩm Anh lại nhìn nàng thêm một cái nữa rồi mới xoay người bước đi.

Mạnh Cảnh Xuân trải xong chăn mền liền để luôn quần áo mà ngủ, bốn phía tĩnh mịch không một âm thanh, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Anh trở lại phòng ngủ, nằm xuống lần nữa, nhưng làm cách nào cũng không ngủ được. Hắn vốn khó ngủ, lại bị người khác đánh thức rồi đi qua đi lại một phen như vậy, cho dù cực kỳ mệt mỏi nhưng vẫn rất khó ngủ lại.

Nửa đêm, tiếng sấm chợt vang lên ầm ầm, chỉ trong chốc lát mưa rơi ào ào như trút nước. Thẩm Anh trằn trọc trăn trở, cuối cùng ngồi dậy, lấy tay day day thái dương, đau đầu kinh khủng.

Hắn xuống giường, khoác áo ngoài lên, đi đến cửa hậu viện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, gió đêm mang theo hơi nước lập tức tràn vào, mát rười rượi. Ánh nến trong phòng bị gió thổi, xiêu xiêu vẹo vẹo, lập lòe rồi cuối cùng tắt hẳn. Hắn chìm mình vào trong đêm đen và trong tiếng mưa gió rít gào, mọi âm thanh trên thế gian này dường như biến mất, nhường chỗ cho tiếng mưa rơi.

Năm nay là năm thứ 11 mà hắn sống tại kinh thành này. Đối với mọi biến hóa thay đổi bên cạnh mình, hắn dần dần xem như không thấy, lòng hiếu kỳ gần như đã mất sạch, thấy chẳng có chuyện gì mới mẻ hay ho.

Mưa vẫn ào ào như không muốn tạnh, cơn đau đầu đã dịu bớt, hắn đóng cửa lại, quay về phòng thắp ngọn nến lên một lần nữa, quay đầu đi đến thư phòng, không biết tên nhóc con kia ngủ thế nào rồi.

Thẩm Anh nhẹ bước đi vào, nương theo ánh đèn leo lét bên ngoài, thấy Mạnh Cảnh Xuân mặc nguyên quần áo nằm sấp ngủ trên tấm chiếu cói, tấm chăn bông không biết đã bị đạp đi đẩu đi đâu, chăn bông làm đệm giường cũng bị đùn thành một đống bên cạnh. Thế quái nào mà tên nhóc con này có tướng ngủ ‘đẹp’ thế?!

Thẩm Anh vốn định đá nàng một phát để gọi nàng dậy, nhưng cuối cùng lại chỉ cúi người trải lại đống chăn bông kia, sau đó kéo qua tấm chăn bông mỏng manh bị đạp đến dưới bàn thấp kia, hơi do dự một chút rồi nhẹ chân nhẹ tay bế Mạnh Cảnh Xuân đặt lên trên chăn bông , đắp tấm chăn bông lên cho nàng. Quả nhiên không khác gì đứa trẻ, còn nhẹ hơn hắn nghĩ. Một người bé nhỏ như vậy sao lại muốn dấn thân vào chốn quan trường thối nát này không biết.

Nhưng Thẩm Anh cũng cảm thấy ghen tị với tên trẻ con này, chỉ cần đặt lưng xuống là có thể ngủ được như heo, mặc kệ sét đánh mưa rào ầm ầm bên tai mà vẫn không tỉnh. Lúc này mà ném nàng vào trong sông chắc nàng vẫn cứ ngủ như chết.

Nhớ lại hôm đó Hoàng thượng hỏi, sát vách có người chuyển đến, có phải thấy náo nhiệt hơn không ? Đương nhiên. Không chỉ náo nhiệt hơn, mà còn khiến hắn nuôi ra một thói quen xấu nữa. Mỗi tối khi về đến nhà đều phải ngó trộm một chút xem cái tên ở nhà bên cạnh đã về hay chưa. Nếu thấy đèn không sáng, lại không nhịn được mà suy nghĩ, không biết có phải gần đây Đại Lý tự lại nhận vụ án lớn nào hay không .

Thật là......

Thẩm Anh đứng thẳng người dậy, thầm cười giễu, nếu để ý đến người khác thì thôi không nói làm gì, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ phải quan tâm đến một tên tiểu lại bát phẩm của Đại Lý tự , đúng là không thể hiểu nổi.

Hắn đang định ra ngoài, vừa mới xoay người thì Mạnh Cảnh Xuân trở mình, rơi ra ngoài chiếu cói, hắn lại phải cúi xuống bế nàng chuyển lên chăn bông lần nữa. Vừa đưng dậy thì không biết Mạnh Cảnh Xuân đang mơ lung tung gì mà đột nhiên duỗi tay nắm lấy chân hắn.

Bàn tay lành lạnh khiến cho Thẩm Anh hơi sững sờ một chút. Hắn ngồi xổm xuống, dè dặt từng li từng tí gỡ bàn tay mà Mạnh Cảnh Xuân đang nắm lấy mắt cá chân hắn ra, trong lòng không hiểu sao lại gợn sóng. Xúc cảm mềm mại, khung xương nhỏ nhắn, hơi lạnh, như là...... tay nữ nhân.

Hắn giật mình lấy lại tinh thần, quấn hai bàn tay không thành thật của Mạnh Cảnh Xuân vào trong tấm chăn bông. Thấy nàng vẫn mặc bộ quan bào rườm rà kia mà ngủ, thầm nghĩ, tên nhóc này quả là quái đản, quan bào kia không thoải mái tẹo nào, vậy mà hắn vẫn ngủ được hay thật. Trong không khí thoang thoảng mùi rượu, ngửi vào khiến người ta cảm giác mê say. Lại còn là một tên sâu rượu nữa, cũng không biết đã uống bao nhiêu.

Ngoài phòng mưa vẫn ầm ầm, Thẩm Anh đã không còn buồn ngủ nữa, liền lấy một quyển sách trên giá xuống, thắp đèn trên chiếc bàn thấp, đọc sách giết thời gian.

Cây nến đốt đến một nửa, bên ngoài tiếng trống canh vang lên. Thẩm Anh đứng dậy, trong gian phòng im ắng, tiếng hít thở có quy luật của Mạnh Cảnh Xuân rõ mồn một. Tên gia hỏa này vẫn ngủ say không biết năm tháng là gì, mà lúc nửa đêm về sáng thì ngủ vô cùng tử tế, không lăn lung tung nữa.

Thẩm Anh xoa xoa huyệt trên mắt, cảm giác hơi đau nhức, sau đó cúi người thổi tắt nến trên bàn, gác sách lại lên giá rồi đi ra ngoài.

Rửa mặt sửa soạn chỉnh tề xong, bên ngoài trời vẫn còn tối, hắn mặc triều phục cầm dù ra ngoài.

Mưa ngớt dần, sắc trời rõ hơn. Lúc Mạnh Cảnh Xuân tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ cũng đau nhức, chắc là do không có gối đầu. Lại nghĩ nghĩ một chút, nhớ hình như giấc mơ hôm qua không được đẹp lắm...... Nàng chợt ngồi bật dậy, nhìn ngó một lượt xung quanh mới nhớ ra, tối hôm qua nàng đến nhà Thẩm Anh ngủ nhờ.

Mạnh Cảnh Xuân vội vàng đứng lên, vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên áo bào do ngủ mà tạo thành. Tuy trời đã hừng sáng, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào, nhưng trong phòng vẫn còn mờ tối. Mạnh Cảnh Xuân để chân trần đi qua đi lại trong thư phòng, suy nghĩ không biết có nên viết vài lời cảm ơn cho Thẩm Anh hay không .

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng nàng quyết định xé ra một trang giấy, viết cực kỳ ngắn gọn: “Đêm qua được Tướng gia giúp đỡ, hạ quan cảm kích khôn xiết”, sau đó lấy cái chặn giấy chặn lại.

Tiếp theo nàng gấp chăn đàng hoàng, để ngay ngay ngắn ngắn bên cạnh bàn thấp, ôm chăn bông bước ra khỏi thư phòng, mang giày vào rồi nhìn trên ngó dưới, cảm thán, nhìn mình một phát là biết ngay là kẻ ở trọ.

Nàng mở cửa, một hương vị buồn bã mang đậm nét cuối xuân bao trùm lên cả trời đất, khiến người ta vô cớ cảm thấy bi thương. Kỹ lưỡng cài chặt then cửa cho Thẩm Anh, nàng quay về nhà mình, ra sau hậu viện rửa mặt, gọi bốn tên gia hỏa đang nằm lộn xộn trên đất kia dậy, đến nhà bếp cầm theo một hộp bánh mẫu đơn, rồi gấp rút đi đến nha môn.

Từ Chính Đạt vào triều chưa về, trong nha môn vắng vẻ không một bóng người. Mạnh Cảnh Xuân vừa nhâm nhi bánh mẫu đơn ngọt lịm vừa chép nốt số hồ sơ hôm qua chưa chép xong. Nàng vừa ăn xong thì một vị đồng liêu đến gần, chua chua nói: “Sáng nay ta đến nhà bếp thì họ bảo là không có bánh mẫu đơn, kêu là phải giữ lại cho Tướng gia, vậy mà sao ngươi lại được ăn?”

Mạnh Cảnh Xuân hơi sững sờ, bịa đại: “Nhà bếp họ nói bánh này để lâu không còn ngon nữa, nên đưa cho ta.”

“Ờ......" Vị đồng liêu kia nửa tin nửa ngờ, “Ta còn tưởng do ngươi ở sát vách Tướng gia nên mới được sơ múi một chút. Vậy mấy ngày nay ngươi ở đó thấy thế nào, làm hàng xóm với Tướng gia có tốt không ?”

Lòng Mạnh Cảnh Xuân thì nghĩ tất nhiên là không , đêm qua nàng còn mơ thấy một giấc mơ xấu không nói nổi, nhưng khi nói ra miệng thì lại là: “Ta không thân thiết lắm với Tướng gia, không thường xuyên lui tới nói chuyện với nhau, nên đối với ta thì bên phòng cách vách có người ở hay không cũng đều giống nhau cả.”

Đồng liêu còn định nói thêm gì đó, thì thấy Từ Chính Đạt mang sắc mặt cực kém bước nhanh vào. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu nhìn thấy, lòng thầm kêu một tiếng hỏng bét, Từ Chính Đạt này chắc lại gặp phải chuyện gì rồi.

Vị đồng liêu kia đã vội vàng về chỗ vùi đầu làm việc, Mạnh Cảnh Xuân cũng cúi đầu nghiêm túc tiếp tục sao chép đống hồ sơ.

Từ Chính Đạt chắp tay sau lưng nhìn một vòng quanh phòng, cuối cùng nói: "Mạnh Cảnh Xuân, ra đây một lát."

Mạnh Cảnh Xuân rên lên một tiếng trong lòng, nhanh chóng đặt bút xuống đi theo ông ta.

Đứng trong hành lang, Từ Chính Đạt nhìn ngó xung quanh một lượt, rồi đột ngột dừng lại bước chân, xoay người lại. Mạnh Cảnh Xuân cũng kịp thời dừng chân, đứng tại chỗ đợi ông lên tiếng.

Từ Chính Đạt nhìn nhìn nàng, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Có biết dùng bàn tính không ?"

Mạnh Cảnh Xuân luôn cho rằng người tài giỏi thì thường vất vả, mà Từ Chính Đạt hỏi một câu như vậy tức là có chuyện gì đó muốn quẳng cho nàng, nhưng nàng thật sự không muốn tiếp nhận, liền mở miệng nói: "Không ......"

Từ ‘biết’ còn chưa nói ra khỏi mồm, ánh mắt âm trầm của Từ Chính Đạt đã bắn tới.

Mạnh Cảnh Xuân lập tức sửa lời: “Không rành lắm nhưng biết một chút.”

"Không biết cũng không sao, đầu óc ngươi nhanh nhạy như vậy, chắc học cũng nhanh thôi.” Ông ngừng lại một chút, “Đọc hiểu sổ sách không ?”

Đến nước này, Mạnh Cảnh Xuân hiểu rõ cho dù nàng có đồng ý hay không thì cũng đều vô dụng, Từ Chính Đạt đã quyết tâm vứt chuyện này cho nàng làm, mà chuyện này chắc chắn không phải là một chuyện dễ dàng gì cho cam.

Mạnh Cảnh Xuân liền nói: "Từ đại nhân nói vậy tức là có chuyện muốn bàn giao, cứ việc nói thẳng, hạ quan xin nghe.”

Từ Chính Đạt thấy nàng lanh lợi như vậy, cũng lựa lời nói ra: “Có một vụ án bên Kế tỉnh(1) cần phải thẩm hạch(2), chuyện này trọng đại, phải giữ bí mật không được cho ai biết, mà ta thì cần một trợ thủ.”

(1) Kế tỉnh: Cơ quan tối cao quản lý tài chính và kinh tế .

(2) Thẩm hạch: Thường dùng trong kinh tế, tức là đối chiếu tường tận sổ sách thu chi với biên lai hàng hóa, nhằm phát hiện những sai sót, sửa chữa lừa gạt trong đó.

Chỉ cần một trợ thủ thôi á? Lần này Từ Chính Đạt cũng đảm đương một phần trách nhiệm sao? Chắc là do hắn bị cứng rắn chỉ định phải làm chuyện này rồi, muốn đẩy cho người khác cũng không đẩy được.

Nghe vậy Mạnh Cảnh Xuân cũng nói chuyện êm tai hơn một chút: “Được Từ đại nhân coi trọng như vậy là vinh hạnh của hạ quan, có việc gì cứ giao cho hạ quan làm là được.”

Từ Chính Đạt liền nói: “Người của Kế tỉnh Hộ bộ ty đang chờ, ngươi thu dọn đồ rồi đi một chuyến đến Kế tỉnh đi.”

Mạnh Cảnh Xuân không hiểu rõ lắm ý của hắn, rốt cuộc là có chuyện gì mà lại muốn Đại Lý tự bình sự chạy đến Kế tỉnh cơ chứ, không hợp quy củ tí nào.

Nàng âm thầm hít vào một hơi, cúi đầu nói: "Hạ quan đã biết, sẽ qua đó ngay.” Nàng nói xong thì liền vào trong thu dọn mấy thứ trên bàn, cất mấy hồ sơ vụ án vào trong cái tủ thấp, cầm theo hộp văn kiện đi đến Kế tỉnh.

Nha môn Kế tỉnh cũng giống Chính sự đường, người bình thường đều khó có thể bước vào. Chính sự đường là nơi mà Thừa tướng thảo luận xử lý chính sự, nếu quan lại trong triều có những tranh luận, hay là có sự vụ gì không thể giải quyết, thì đến Chính sự đường để xét lại rồi trình lên cho Hoàng thượng quyết định. Kế tỉnh cũng là nơi sân sâu cửa rộng, phía dưới có ba ty, quản lý việc thu thuế trên cả nước, cũng như tiến cống của địa phương như y phục, lương thực, trà, muối...... không được phép có một chút sai sót nào. Hai nơi chỉ cách nhau vẻn vẹn có một bức tường.

Mạnh Cảnh Xuân tới đây lần đầu, tiểu lại giữ cửa hỏi vài câu, cuối cùng bảo một người vào trong tìm Độ chi chủ sự.

Mạnh Cảnh Xuân đợi một lúc lâu ngoài cửa mới thấy một chủ sự họ Dương ra. Mạnh Cảnh Xuân nói với hắn mình là người bên Đại Lý tự phái tới, Dương chủ sự liền dặn dò vài câu với tiểu lại giữ cửa rồi dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào.

Trong Kế tỉnh tường cao đường hẹp, đường đi tĩnh mịch vắng lặng khiến người ta cảm thấy e sợ. Dương chủ sự đi ở phía trước, hỏi nàng: “Từ thiếu khanh có nói sơ qua sự tình cho ngươi biết chưa?”

“Vẫn chưa.”

Dương chủ sự không nói gì nữa, chỉ thong thong thả thả đi đằng trước. Mạnh Cảnh Xuân chợt nghe thấy âm thanh truyền tới từ bên kia tường, liền vểnh tai nghe.

Bên kia tường có một người nói: “Lần trước đưa thuốc an thần cho ngươi uống rồi mà vẫn không có tác dụng gì sao?”

Một người khác trả lời: “Bệnh cũ tái phát, có uống hay không cũng thế thôi.”

“Ngươi phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới được, cứ tiếp tục như vậy thì có ngày không gượng dậy được nữa.”

"Ta biết.” Giọng nói vững vàng mà nặng nề.

Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, Mạnh Cảnh Xuân đi thêm một lúc thì không nghe thấy gì nữa. Trí nhớ của nàng khá tốt, có thể nghe ra trong đó có giọng của Trương Chi Thanh bên Thái y viện, giọng còn lại thì chỉ cần nghe qua cũng đã biết là ai.

Thẩm Anh lại thường xuyên mất ngủ sao? Nàng nghĩ đến chuyện nửa đêm hôm qua chạy sang quấy rầy hắn, không biết sau đó hắn có ngủ được không, trong lòng dâng lên nỗi áy náy.

Vốn là con đường dương quan(3), nhưng có ai biết được những nguy hiểm cũng như nỗi cô độc trong đó, chỉ cần sơ suất ngã xuống, chính là chịu cảnh tan xương nát thịt. Chợt cảm thấy Tướng gia thật sự rất khổ cực.

(3) Con đường dương quan: ví với tiền đồ sáng lạn thênh thang.

Bên này Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu đi theo Dương chủ sự đến chỗ rẽ, bên kia tường cao lại vang lên tiếng nói. Trương Chi Thanh nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi độc thân đã lâu, bên cạnh không ai chăm sóc, đừng qua loa quá.”

Thẩm Anh cũng chỉ thờ ơ trả lời một câu: "Biết."

Vốn dĩ hôm nay Trương Chi Thanh tới đây để chẩn bệnh cho học trò của một vị lão thần, thấy sắc mặt Thẩm Anh cực kỳ mệt mỏi, liền nhịn không được mà nói vài câu. Nhưng Thẩm Anh vẫn chỉ bày ra cái vẻ ‘ta đều biết cả, ta tự có chừng mực’ như mọi khi.

Trương Chi Thanh còn có chuyện khác phải làm, thấy thái độ này của hắn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, đang định chia tay thì Thẩm Anh đột nhiên gọi hắn lại.

"Còn có chuyện gì sao?"

Tuy vẻ mặt Thẩm Anh vẫn hờ hững như mọi khi, nhưng câu hỏi của hắn lại khiến Trương Chi Thanh cảm thấy hơi căng thẳng: “Hôm đó ngươi chẩn bệnh cho Mạnh Cảnh Xuân có phát hiện ra chỗ nào khác lạ không ?”

Trương Chi Thanh chần chừ mãi, cuối cùng trả lời: “Người làm nghề y không thể chấp nhận có sai sót. Nếu như không chắc chắn, ta sẽ không nói lung tung.”

Thẩm Anh hơi biến sắc, nhưng lại vẫn giữ vẻ hờ hững, nói: “Đã biết.”