Ai Chạm Vào Sứ Trước

Chương 19: C19: Chương 19




Bách Trầm Tùng nhìn thẳng vào anh, là kiểu người uống say nên đầu óc mơ màng, nét mặt ngờ nghệch ấy, hai người nhìn chằm chằm vào nhau cười mấy giây.

Lương Phong vừa nói xong câu kia thì ghé sát mặt lại.

"Ọe..." Bách Trầm Tùng bỗng nhiên khom người lại ‘ọe’ một cái, xoay người cúi vào trên thùng rác nhưng chẳng nôn ra được chút xíu gì.

Lương Phong tức đến mức bật cười: "Đệt, cậu cố ý đúng không?"

"Không, chỉ là muốn ói thôi." Bách Trầm Tùng đứng thẳng dậy.

Lương Phong hỏi một câu: "Có thể tự về được không?"

"Được, tôi đi vào luôn đây, anh quay về đi." Bách Trầm Tùng vẫy vẫy tay, xoay người đi vào phía bên trong tiểu khu, ngược lại bước chân di chuyển không hề loạng choạng, nhìn thấy có vẻ bình thường.

Lương Phong nhìn cậu biến mất ở cửa tiểu khu, quay người gọi một chiếc xe bên đường, trực tiếp báo địa chỉ nhà mình.

Nói thật rượu này khiến Bách Trầm Tùng say, bản thân anh cũng không tốt hơn được bao nhiêu cả.

Bách Trầm Tùng về đến nhà ngồi xuống sofa cho dễ chịu hơn chút rồi đến tủ lạnh lấy một chai nước chanh lớn uống, uống xong thì thấy đỡ hơn.

Cậu giơ tay c ởi quần áo, trực tiếp đi về phía phòng tắm tắm rửa.

Nước ấm xối trên da, hai tay cậu chống lên vách tường, đứng nhắm mắt dưới dòng nước chảy không hề nhúc nhích, cứ đứng xối như thế đến gần nửa tiếng.

Ra khỏi phòng tắm, Bách Trầm Tùng đứng trước bồn nước giặt quần áo vừa cởi từ trên người ra, cậu cầm lên chóp mũi ngửi thì có chút mùi rượu, chút mùi thuốc lá, còn trộn lẫn thêm chút mùi nước hoa thoang thoảng trên người Lương Phong.

Quần áo được ngâm trong nước, làm nổi lên một đám bọt, cậu vò nhẹ vài cái, không còn mùi hương nào nữa.

Sau khi Bách Trầm Tùng bước vào phòng ngủ, theo thói quen, cậu đập tay lên đèn trên tường một cái.

Nhưng hôm nay đèn lại không sáng.

Cậu quay người nhấn thêm mấy cái, đèn hỏng mất rồi.

Dù sao hơn nửa đêm cũng nên đi ngủ, không cần phải tiếp tục giày vò cái đèn nữa. Bách Trầm Tùng treo xong quần áo thì dứt khoát ngả lưng lên giường, nằm thẳng cẳng.

Phòng tối đen, ánh trăng đằng sau rèm cửa len vào, vẽ lên một đường thẳng mờ mờ trên mặt đất.

Bách Trầm Tùng cảm thấy bản thân mình uống say quá, đầu óc không rõ ràng lắm, chất cồn làm người ta hưng phấn khiến cho d*c vọng nổi lên.

Trong đầu cậu có đủ mọi thứ linh tinh, mèo hoang ven đường, tiếng nhạc ồn ã, ly rượu, sofa, áo mở cúc, nhiệt độ sượt qua cánh tay, sức túm cánh tay kinh người, yết hầu, mùi thuốc lá, hương nước hoa, hơi nóng ngập tràn khi Lương Phong ghé sát người nói chuyện...

Cậu say nhưng lại cũng không say.

Tay Bách Trầm Tùng luồn xuống dưới, nhìn lên trần nhà, trên sàn nhà in bóng nửa người trên của cậu, run rẩy chuyển động, tăng tốc đưa lên đưa xuống.

Bỗng nhiên cậu nghiêng người vùi mặt vào trong chăn khẽ gầm lên một tiếng.

"Đệt." Bách Trầm Tùng thở hổn hển, cậu cảm thấy bản thân mình điên rồi, vừa nghĩ đến người đó vừa làm loại chuyện này.

Bình tĩnh lại một chút, điện thoại bên cạnh đầu vang lên, có người gửi tin nhắn đến, không biết xui xẻo thế nào mà vẫn là Lương Phong.

.: [Ngủ chưa?]

Bách Trầm Tùng không trả lời, thở hổn hển mấy tiếng, đứng dậy đi rửa tay, quay lại ngồi trên giường trả lời lại một câu: [Ngủ rồi.]

Bên phía Lương Phong không nói chuyện tiếp nữa.

Bách Trầm Tùng cựa mình, nửa người chui vào trong chăn, vừa sung sướng vừa hối hận, ép bản thân mình dọn sạch suy nghĩ, không nghĩ tiếp nữa.


Ngày hôm sau, Bách Trầm Tùng ngủ thẳng đến giữa trưa, nếu Nam Tử không gọi điện thoại đến thì cậu còn có thể tiếp tục ngủ nữa.

Điện thoại rung ít nhất mười lần.

Bách Trầm Tùng mơ mơ màng màng mò bên cạnh eo, lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi.

"Alo..." Vừa mở miệng thì giọng đã bị khàn hoàn toàn.

Nam Tử sửng sốt: "Cậu bị cảm à?"

"Không." Bách Trầm Tùng kéo dài giọng: "Sao thế?"

"Tìm cậu giữa trưa thì chắc chắn là ăn cơm rồi, tớ đã đến cổng tiểu khu nhà cậu rồi, xuống dưới đi." Nam Tử gọi.

Bách Trầm Tùng chống tay ngồi dậy: "Nếu không thì cậu lên đây trước đi, bây giờ tớ mới dậy."

"Được." Nam Tử trả lời.

Bách Trầm Tùng tạt mấy vốc nước lạnh lên mặt, lúc miệng cậu còn đang ngậm bàn chải đánh răng thì chuông cửa vang lên, cậu bước ra mở cửa, Nam Tử bước bước lớn đi vào.

Cậu ta nhìn Bách Trầm Tùng: "Tối hôm qua cậu uống rượu đúng không?"

"Ừ." Trong miệng Bách Trầm Tùng toàn là bọt kem đánh răng, cậu quay về phòng tắm súc miệng.

"Đi đâu uống vậy, uống một mình à?" Nam Tử buồn tẻ, đứng bên cạnh bàn ăn cầm quả quýt lên, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng.

Bách Trầm Tùng lau nước trên mặt một lượt: "Quán bar, còn có Lương Phong."

"Khụ..."

Nam Tử ‘khụ’ mấy tiếng: "Mẹ nó, nước quả quýt này làm tớ sặc chết mất." Cậu ta quay đầu lại nghi ngờ nhìn Bách Trầm Tùng: "Quan hệ của hai người tốt vậy à?"

"Cũng không phải." Bách Trầm Tùng đang cạo râu, rồi lại xối nước lạnh lên.

"Lần sau uống rượu gọi cả tớ nữa." Nam Tử nói.

"Hôm qua cậu ngủ có khác gì heo đâu, gọi cũng không tỉnh." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu cười, đi qua đập vào eo cậu ta: "Quýt của Giang Nhất Kha đó, mẹ nó, cậu sắp sửa ăn hết sạch rồi."

Nam Tử lại bóc thêm quả nữa: "Chẳng sao đâu, mấy ngày nay tớ không gặp cậu ấy rồi."

"Chắc ra ngoài quay phim rồi, giống như ma ấy."

Bách Trầm Tùng đi giày xong, lấy chìa khóa cầm trong tay: "Quán thịt nướng?"

"Được." Nam Tử gật đầu.

"Hôm nay trời sắp mưa à?" Bách Trầm Tùng ngẩng đầu nhìn lên trời, một màu đen nặng nề.

"Không nói có mưa, có lẽ là mưa rào." Nam Tử đút tay vào túi: "Đúng rồi, Lương Phong kia là con cái nhà giàu à? Có tiền như thế, là nhà giàu mới nổi hả?"

"Không biết." Bách Trầm Tùng cúi đầu tra bản đồ.

"Không phải chứ, cậu đã uống rượu cùng rồi, ngoại trừ tên người ta ra, hỏi câu nào cũng không biết, có kỳ lạ không thế."

"Không có hứng thú, chuyện riêng của người ta, tớ hỏi làm rắm gì." Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên: "Rẽ trái phía trước."

Tiếng thịt nướng trên khay vang lên lách tách, mặt trên miếng ba chỉ có vẻ bóng loáng mỡ, xung quanh đổi màu, hơi cháy xém một chút, Nam Tử gắp một miếng đút vào trong miệng.

"Không phải sang năm tớ sẽ phải đi làm sao, bố tớ muốn tớ về quê làm ở đài truyền hình." Nam Tử cúi đầu cuộn một miếng thịt, "Tớ lại không muốn quay về."


Bách Trầm Tùng cười: "Sao thế? Về nhà không tốt sao?"

"Thật ra thì cũng không phải, bớt được tiền thuê nhà rất tốt, chỉ là..." Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn cậu: "Tớ về nhà làm thì tám mươi phần trăm là lại bị giục yêu đương rồi kết hôn."

"Không phải cậu cũng mong ngóng chuyện đó hay sao."

"Chuyện đó không giống, đến lúc đó ngày nào cũng bị ép đi xem mắt thì ai mà chịu nổi, cho dù có là tiên cũng sẽ nhìn thành heo nái thôi, tớ ở ngoài thì không thúc giục được, chứ ở bên cạnh bọn họ thì hay rồi, cả ngày sẽ bị cằn nhằn bên tai mãi thôi." Nam Tử hút một ngụm nước chanh.

"Hai ngày trước bố tớ gọi điện thoại còn hỏi tớ, mẹ nó sao con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà còn chưa có người yêu, không phải là con thích con trai đó chứ."

"Tớ nghe mà nhảy dựng, nhảy luôn ra khỏi bồn cầu luôn." Nam Tử cúi đầu ăn miếng đồ nóng: "Nếu tớ thích con trai thật, bố tớ sẽ dỡ cả chân tớ ra cho coi."

"Có phải cậu hâm mộ tớ lắm hay không." Bách Trầm Tùng ngẩng đầu lên cười, "Không có ai quản."

"Đúng thế." Nam Tử cười, nói xong thì cậu ta lại cảm thấy không phù hợp cho lắm, "Cũng... cũng giống nhau cả."

Cậu ta cầm đũa nhìn Bách Trầm Tùng: "Tớ rất khâm phục cậu, nếu như bố tớ cắt đứt hết phí sinh hoạt của tớ, bắt tớ tự kiếm, mẹ nó có lẽ tớ sẽ ra đường lớn xin cơm, nếu không thì sẽ bán mạng mà làm việc quá."

Bách Trầm Tùng cười cười không nói gì.

Nói thật thì cậu thật sự cũng đã trải qua loại chuyện tương tự thế rồi.

Lúc đó học cấp ba, thiếu niên mười mấy tuổi đi học không có thời gian kiếm tiền, tiền trợ cấp được nhận thật sự không đủ chi tiêu.

Khoảng thời gian đó, Bách Trầm Tùng nghỉ thời gian tự học buổi tối, chạy đến sân bóng rổ chơi bóng, đêm nào may mắn thì có thể kiếm được mấy trăm tệ, nhưng những người đánh bóng lúc đêm khuya ra tay rất tàn nhẫn, mắt cá chân của Bách Trầm Tùng bị trật mất hai lần.

Sau đó việc cậu làm bị Bách Vân Hiên phát hiện, nhóc con khóc lóc không cho cậu đi nữa.

Kết quả là đến lúc nghỉ hè, Bách Vân Hiên đội mũ đỏ chịu nắng chạy ngoài đường phát tờ rơi.

Mỗi ngày về nhà, mặt cậu ấy đều bị cháy nắng đến mức đỏ lên, giống như một thằng nhóc đáng thương, vô cùng buồn cười.

Nam Tử: "Ăn ngon quá..."

Rrrr...

"Kiều Đình, sao cậu ấy lại nhớ đến chuyện gọi điện thoại vậy?" Nam Tử nhìn thoáng qua điện thoại di động Bách Trầm Tùng đang đặt trên bàn.

Bách Trầm Tùng nhận điện thoại: "Alo?"

"Trầm Tùng!"

Nam Tử ở đối diện bất thình lình nghe thấy tiếng gào, nghe kỹ có vẻ giống như đang khóc, tiếng nói chuyện đứt quãng, cậu ta cách xa nên nghe không rõ.

Bách Trầm Tùng càng lúc càng nhíu chặt chân mày lại: "Cậu đang ở đâu rồi?"

Người Nam Tử căng cứng lại, thịt nướng trong khay đã cháy cả.

Bách Trầm Tùng vừa kết thúc cuộc điện thoại thì trực tiếp kêu phục vụ tính tiền, vội vàng cất bước ra khỏi cửa.

"Sao, sao thế này!" Nam Tử bị hoảng sợ, cũng chạy nhanh ra theo.

Hai người đứng trước cửa bắt một chiếc xe, Bách Trầm Tùng báo tên một khách sạn.

Lúc quay đầu lại nhìn Nam Tử, cậu nói một câu không rõ đầu cua tai nheo gì: "Kiều Đình xanh đầu* rồi."

(*)Xanh đầu: Người ta thường ví đầu màu xanh lá để ám chỉ người bị cắm sừng, bị phản bội.


Nam Tử trợn tròn mắt: "Không phải chứ, tớ... con mẹ nó cái thằng kia có người yêu từ bao giờ vậy, sao tớ lại không biết?"

"Là ai?" Nam Tử hét lên một tiếng.

"Chắc hẳn là người trong buổi tiệc sinh nhật lần trước, cái người cao cao mặc đồ màu xanh lá." Bách Trầm Tùng vẫn nhớ khá rõ.

"Đệt, đồ xanh lá á, thì ra đã có dấu hiệu từ sớm rồi." Nam Tử chậc chậc hai tiếng: "Sao cậu ấy lại phát hiện được, chia tay rồi? Khóc đòi sống đòi chết? Sao lại đi khách sạn vậy?"

Bách Trầm Tùng bịt miệng cậu ta lại: "Cậu có thể đừng giống như súng máy vậy được không."

Nam Tử tự cúi đầu suy nghĩ, nhưng đến cái rắm cũng không nghĩ ra.

Xe dừng trước cửa một khách sạn, nhìn bài trí cũng khá được, rất lớn, Bách Trầm Tùng cứ cảm thấy phong cách bài trí này rất quen thuộc, giống như kiểu của quán massage trước đó, ngay cả động tác cúi đầu của nhân viên và câu khẩu hiệu cũng giống nhau.

"Lầu mấy vậy?" Nam Tử sốt ruột.

Bách Trầm Tùng không nghĩ nhiều, chạy về bên phía thang máy: "Bảy."

"Mẹ nó, lát nữa cậu nhớ an ủi cậu ấy nhé, tớ ăn nói vụng về, không biết an ủi." Nam Tử bước vào thang máy thì nói.

Bách Trầm Tùng nghĩ thầm bản thân mình lại càng chẳng biết, người ta chia tay vốn đã đau khổ, để cậu an ủi coi chừng có thể trực tiếp nhảy thẳng từ lầu bảy xuống luôn.

Thang máy "ding" một tiếng, hai người đi dọc theo đường hành lang, Bách Trầm Tùng gõ mấy cái lên cửa phòng gần nhất: "Kiều Đình?"

Phía trong cánh cửa chẳng có chút động tĩnh nào, qua gần hai phút, "cạch" một tiếng, cửa được mở ra.

Nhìn Kiều Đình là biết cậu ta đã khóc cả đêm, đôi mắt, mũi đều sưng hết lên.

Thấy bạn, cậu ta lại xoay người bước về phía giường, trực tiếp ngồi ở đầu giường, gập chân lại chôn mặt vào trong đó.

Có lẽ là cậu ta cảm thấy mình rất nhếch nhác nên lúc này ngại không muốn để người khác nhìn thấy.

Bách Trầm Tùng không chịu được nhất là khi nhìn người khác khóc, người ta mà khóc là cậu không biết làm sao, nghiêng đầu nhìn Nam Tử, tên kia đành thở dài bước qua, hắng giọng: "Tiểu Đình Đình."

"Chẳng phải chỉ là chia tay thôi sao, người này không được thì đổi người khác, trông cậu đẹp trai thế thì có người tốt nào mà không chọn được, cậu khóc cái rắm gì." Nam Tử ngồi xuống bên cạnh.

Bách Trầm Tùng tựa vào bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn thoáng xuống phía dưới, bên ngoài là bãi cỏ rộng rãi, ít người, yên tĩnh, là một chỗ rất tốt.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Bách Trầm Tùng hỏi.

Kiều Đình không phải là loại người chia tay mà có thể khóc đến mức như vậy, chắc chắn là bởi vì chuyện khác.

Một lúc lâu sau Kiều Đình mới ngẩng đầu lên, cất lời một cách khó khăn: "Trước kia anh ta có hỏi mượn tớ hơn ba vạn tệ..."

"Đệt, không phải chứ." Mặt Nam Tử méo xệch.

Kiều Đình vẫn cúi đầu: "Một thời gian trước hai chúng tớ đã chia tay, tối hôm qua anh ta bỗng nhiên tìm tớ muốn quay lại, tớ không đồng ý, cãi nhau một trận."

"Sau đó thì sao?" Bách Trầm Tùng tựa bên bệ cửa không nhúc nhích.

"Đến lúc tối, tớ nghĩ, nếu không thì cứ tìm anh ta thử xem, tốt xấu gì quen được thì chia tay vui vẻ, tiền trước đó cũng chưa trả, tiện nhắc luôn." Kiều Đình hít hít mũi.

"Tớ gọi điện thoại, anh ta không nhận, tớ nhìn vòng bạn bè anh ta thấy đăng phòng khách sạn, tớ tìm kiếm ra được khách sạn này thì trực tiếp bắt xe đến đây, sau đó..."

Mãi Kiều Đình vẫn không nói ra lời, thở hổn hển mấy tiếng: "Tớ đẩy cửa ra, anh ta đang tr@n truồng, còn có người đang nằm trên giường, che mắt giạng chân ở đằng kia gọi tên anh ta, nói chưa ăn đủ."

Không khí như ngừng lại một hồi lâu, Nam Tử há hốc miệng một lúc không nói được gì, khóe miệng giật giật mấy cái: "Không... không phải cái giường này chứ?"

"Không phải."

"Thế, thế thì tốt." Nam Tử lau mồ hôi trên chóp mũi.

"Tay cậu bị làm sao thế?" Bách Trầm Tùng nhíu mày hỏi.

Lúc này cuối cùng Kiều Đình đã để lộ tay ra, trên cánh tay bị thứ gì đó cắt một đường, đỏ cả lên, cổ tay xanh tím giống như bị người ta siết chặt.

"Tớ bước vào cửa không chịu nổi nên làm ầm lên, tớ cũng chẳng muốn làm gì anh ta, tớ bảo anh ta trả tiền cho tớ, anh ta không trả."


"Tớ nói tớ sẽ báo cảnh sát, anh ta nóng nảy nên đánh tớ, trực tiếp cầm ly rượu trên bàn ném lên người tớ."

"Có giấy nợ hay không?" Bách Trầm Tùng hỏi.

Kiều Đình lắc đầu nói không có.

"Cậu thật sự là thằng ngốc lắm tiền mà." Nam Tử không nhịn được nói một câu, dứt lời thì lại ngậm miệng lại.

"Đến bệnh viện xử lý vết thương trước đã." Bất ngờ nên Bách Trầm Tùng không biết phải làm thế nào, chuyện thiếu nợ thì cảnh sát không quản lý được, nhìn vết thương kia của Kiều Đình cũng không nghiêm trọng, chuyện bị phản bội lại càng chẳng có cách nào.

"Cậu còn dư lại được bao nhiêu?" Bách Trầm Tùng hỏi một câu.

Kiều Đình: "Không bao nhiêu, chỉ có mấy ngàn tệ."

"Mời luật sư khởi tố đi, đi bệnh viện trước." Bách Trầm Tùng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh, lúc ăn cơm uống năm sáu cốc nước, cậu nhịn muốn chết.

Lúc xả nước, cậu nhìn bồn cầu nhưng thật ra lại nhớ đến một chuyện khác.

Cuộc sống cá nhân của người yêu cũ Kiều Đình thật sự quá loạn.

Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, nhìn thấy có vẻ được chưa hẳn đã sạch sẽ. Bách Trầm Tùng nhíu mày, kéo quần lên, rửa sạch tay rồi đi ra.

Kiều Đình và Nam Tử đang đứng ở cửa chờ cậu, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, che kín hết cả mặt.

"Trước đây cậu đã từng đến khách sạn này rồi sao?" Nam Tử trò chuyện câu được câu chăng.

"Không, lần đầu tiên đến." Kiều Đình trả lời.

"Nhìn có vẻ rất tốt." Nam Tử ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.

Bách Trầm Tùng ở phía sau đi tới, bàn tay đút vào trong túi chạm phải tấm thẻ cứng cứng, lấy ra xem, là tấm thẻ Lương Phong đưa trước đó.

"Đường Từ Tân..." Bách Trầm Tùng từ từ dừng lại, dừng vài giây rồi lẩm bẩm: "Không phải chứ?"

"Tổng giám đốc Lương, phòng họp trên lầu hai, sắp bắt đầu rồi." Là tiếng của nhân viên.

Bách Trầm Tùng chợt lạnh sống lưng, cậu định dịch chân chuẩn bị trốn theo bản năng.

Cậu không biết tại sao, nhưng cậu chột dạ.

Có điều, cậu còn chưa đi đến góc cầu thang thì bỗng nhiên bị gọi lại. Lương Phong đứng ngay đầu cầu thang: "Cậu chạy cái gì vậy?"

"Hả?" Bách Trầm Tùng quay đầu lại nở nụ cười: "Khéo quá."

Hôm nay Lương Phong mặc áo sơ mi, quần tây, nhìn vẻ ngoài nhã nhặn nhưng bên trong cặn bã.

"Đúng là rất khéo." Lương Phong đến gần, khoác tay lên lan can ngay đầu cầu thang, nở nụ cười: "Sao cậu lại chạy đến đây?"

Bách Trầm Tùng trả lời: "Đến đón bạn."

Mặt cậu tỉnh bơ nhưng trong lòng như đang gõ trống, lúc này gặp người ta, trong đầu cậu toàn là chuyện hư hỏng mình đã làm tối hôm qua trước khi đi ngủ, bây giờ cậu xấu hổ khôn cùng, còn phải cố kiềm chế không thể hiện ra ngoài, nghẹn muốn chết.

Bách Trầm Tùng vô thức né tránh ánh mắt anh.

"Có duyên quá, chạy đi đâu cũng rơi vào tay tôi." Lương Phong cười.

"Thật sự, không biết còn tưởng rằng anh bao cả thành phố." Bách Trầm Tùng thật sự cảm thấy như vậy.

Bách Trầm Tùng nhìn anh: "Không phải anh còn phải đi họp sao, tôi đi trước, còn đang có việc."

Lương Phong gật đầu, bước ra nhường đường để cho cậu đi qua.

Bách Trầm Tùng bước xuống cầu thang mấy bước, chân còn chưa đạp xuống thì bỗng nhiên quay đầu lại: "Anh có quen luật sư không?"

"Hả?" Lương Phong khẽ sửng sốt, "Có quen."

"Vậy vừa hay." Bách Trầm Tùng đứng trên cầu thang ngẩng đầu lên nhìn anh cười: "Tối anh có đói không?"

Lương Phong đút tay vào túi, vừa cười vừa xoay người, nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa, ngẫm nghĩ một lúc thật lâu: "Không đói bụng cũng phải đói."