Ai Cũng Đang Chờ Chúng Ta Chia Tay
Hiển nhiên là phòng làm việc không được sử dụng thường xuyên, những quyển sách còn mới tinh nằm trên giá, trên bàn làm việc có một số dấu vết đã qua sử dụng. Lâm Dật vội vàng nhìn lướt qua phòng, tầm mắt xẹt qua Bùi Liêu đang làm cảnh, rơi vào trên người Cù Quân.
Hầu như hắn không có thay đổi gì, năm tháng không hề để lại dấu vết trên người hắn. Vẫn giống như ký ức trong đầu, mặt mày sắc sảo, khí thế bức người, toàn thân lộ ra một sự cường thế không được nói leo. Khi ngước mắt nhìn người khác thì ánh mắt sâu thẳm, khiến cho người ta có cảm giác như ngay lập tức bị nhìn thấu.
Cù Quân không hề xấu chút nào, chỉ là khí chất của hắn hấp dẫn hơn rất nhiều so với diện mạo.
Mà một khi đã bị khí chất của hắn thu hút thì tự nhiên sẽ mất đi tâm tình thưởng thức vẻ ngoài của đối phương. Đối với kẻ yếu thì có vẻ như hắn rất mạnh; đối với kẻ mạnh thì hắn tựa như một ngọn núi có tuyết phủ, khiến cho người ta bất chợt có cảm giác không thể đánh tan.
Vừa nhìn đã biết hắn chưa từng bị xã hội đối xử tàn nhẫn.
Lâm Dật thu hồi tầm mắt, bởi vì suy nghĩ này của mình mà khẽ nở nụ cười, lóe lên một chút rồi biến mất.
Ánh mắt của Cù Quân dừng lại trên bóng dáng quen thuộc, lộ vẻ quan sát không hề kiềm nén, người ta có thể rõ ràng phát hiện ra rằng hắn đang nhìn từng li từng tí trên thân thể người nọ, từ sợi tóc đến gót chân, cuối cùng dừng lại trên mi mắt đang cụp xuống của Lâm Dật.
Ngón tay của hắn khẽ nhúc nhích, kiềm chế xúc động muốn chạm vào đối phương.
Giờ phút này, Lâm Dật vừa đơn thuần vừa non nớt, trong ánh mắt anh vẫn hàm chứa ánh sáng lý tưởng. Anh đứng ở cuối ánh sáng, dường như bầu trời tinh tú bao phủ lấy anh, soi sáng thế giới của Cù Quân một cách rực rỡ và lấp lánh.
Không có sự im lặng chống cự, không có ánh mắt ảm đạm kia, không có sự bất hòa, cũng không có sự giận dữ.
Cù Quân cụp mắt xuống, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng. Hắn không sợ mọi thứ quay trở lại, không sợ bóng ma chết chóc, hắn chỉ sợ duy nhất một chuyện... đó chính là không có thiếu niên của hắn trong thế giới này.
Bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Bùi Liêu trao đổi ánh mắt với Bạch Chính Khanh, thức thời mà tiếp tục duy trì sự im lặng.
Suy nghĩ phức tạp xoay chuyển, Lâm Dật lại tiến thêm một bước đi vào phòng làm việc, Bạch Chính Khanh do dự một chút rồi đi theo sau.
Lâm Dật dừng lại trước bàn làm việc, anh nở nụ cười, nhẹ giọng gọi hắn: "Chào Tam gia ạ."
Cù Quân ngây người trong chốc lát, một cái xưng hô xa lạ xuất phát từ miệng của người nọ, thái độ vừa bình tĩnh vừa xa cách, như thể mọi thứ chỉ mới xuất hiện ngày hôm qua.
Hắn đã thật sự trở lại rồi, trở lại thời điểm tất cả mọi thứ bắt đầu, trở lại thời điểm... anh vẫn chưa hận hắn.
Cù Quân im lặng một hồi, sau đó mới nói một câu không cần thiết cho lắm: "Lâm Dật?"
Câu nghi vấn của hắn giống như một câu trần thuật, mà câu trần thuật của hắn lại giống như một câu cầu khiến.
Vì vậy, thái độ của Cù Quân vào lúc này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, song sẽ khó tránh khỏi việc khiến cho những người vừa gặp hắn đưa ra kết luận rằng đối phương vô cùng không coi ai ra gì, thậm chí còn sinh ra ảo giác bị hắn miệt thị.
Ở một mức độ nào đó thì đây là một đánh giá rất xác đáng.
Chỉ là, có lẽ kết luận này sẽ trở thành một cơn xúc động bùng nổ đối với một thiếu niên vốn đã bị bẻ gãy sự ngông nghênh, trong lòng sinh ra một sự phẫn nộ.
Lâm Dật ngẩn ngơ nhớ lại sự ngây ngô khi đó, cho dù đã bị bẻ gãy sự ngông nghênh, anh vẫn cố gắng giữ lại lòng tự tôn của chính mình.
Anh nở nụ cười một lần nữa, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Cù Quân gượng gạo bổ sung thêm một câu.
"Sắc mặt của cậu hơi kém, có chuyện gì vậy?" Vốn dĩ Cù Quân chỉ muốn hòa hoãn thái độ vừa rồi của mình, thế nhưng lời vừa nói ra, sự chú ý của hắn thật sự chuyển sang vấn đề này.
Lông mày của hắn hơi cau lại, cẩn thận đánh giá vẻ mặt của đối phương, sau lưng tràn ra một loại áp suất thấp.
Bầu không khí trong phòng làm việc ngay lập tức đóng băng.
Lâm Dật sững sờ, nhất thời không đáp lại câu hỏi của người nọ.
Sau khi thoát khỏi những vướng mắc phức tạp, một lần nữa nhận biết Cù Quân, Lâm Dật mới phát hiện ra rằng Cù Quân thật sự chưa từng thay đổi, hay nói cách khác, đối với hắn, không có ai xứng đáng để hắn thay đổi cả.
Cù Quân không nhận được câu trả lời của Lâm Dật, ánh mắt của hắn lại xoay qua nhìn Bạch Chính Khanh.
Khí thế vốn được kìm lại nháy mắt trào ra, khiến cho bầu không khí đông lạnh trong phòng càng thêm lạnh lẽo. Bạch Chính Khanh cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú của Cù Quân, tâm trạng chợt trở nên trầm trọng.
Y tuyệt đối không ngờ Tam gia lại hiếm khi thật sự xem trọng một ngôi sao nhỏ đến như vậy.
Bạch Chính Khanh nhanh chóng nhớ lại những chuyện khiến Lâm Dật bất mãn, phát hiện những chuyện này cũng quá nhiều...
Chỉ là cho vui ư? Hay là gặp thời nên nảy sinh lòng tham? Do không hiểu tình yêu à?
Có giống chỗ nào đâu trời!
Thế nhưng, Bạch Chính Khanh không hổ là trợ lý đặc biệt đi theo Cù Quân suốt mấy năm liền, ngay cả khi gặp tình huống như vậy vẫn cố gắng tìm đường sống.
"Có lẽ là do lúc trước ký hợp đồng..." Y dừng lại, ánh mắt lơ lửng trên người Lâm Dật, thầm nghĩ nếu ngôi sao nhỏ này có chút thông minh thì biết điều mà chủ động vạch trần đi.
Quả nhiên, vừa nghe thấy lời Bạch Chính Khanh nói, Lâm Dật lộ vẻ "suýt nữa thì quên mất", rồi anh bắt đầu lên tiếng giống như y đã dự liệu.
"Tam gia, tôi có mang hợp đồng đến đây ạ." Lâm Dật vừa dứt lời, ánh mắt của Cù Quân lập tức trở lại trên người anh, bầu không khí tù đọng chậm rãi di chuyển.
"Không hài lòng với hợp đồng sao?"
Cù Quân hỏi câu hỏi quan tâm này với một cảm giác bất mãn, vì vậy, không khí vừa mới tốt lên một chút lại rơi vào tĩnh lặng.
Lâm Dật trầm mặc không phải vì lý do nào khác, anh chỉ hơi ngạc nhiên khi phát hiện ra một điều, hóa ra Cù Quân vào lúc này đã... dịu dàng như vậy sao?
Những khởi đầu từng khiến cho anh phẫn nộ, thậm chí là nhục nhã, là do anh không có đủ hiểu biết về hắn?
Chuyện này nghe có vẻ khá nực cười, nhất là khi bọn họ đã chia tay, không, không đúng, chính xác hơn là sau khi hợp đồng đã kết thúc, bây giờ đưa ra kết luận này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng nếu mọi thứ bắt đầu lại một lần nữa...
Lâm Dật không suy nghĩ tiếp, giữa bọn họ không chỉ có hiểu lầm, còn có một thứ căn bản nhất vắt ngang ở giữa, khiến cho ý tưởng này trở nên viển vông.
Lông mày của Cù Quân càng cau chặt, Bạch Chính Khanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, phá vỡ sự yên lặng mà nói: "Dù sao thì cũng là hợp đồng..." Y còn chưa nói xong, Cù Quân và Lâm Dật đồng thời liếc nhìn y một cái.
Ánh mắt cực kỳ giống nhau, khiến cho Bạch Chính Khanh phải lập tức ngậm miệng lại.
Hình như mình lại gặp ảo giác rồi, khoảnh khắc vừa nãy, ánh mắt của Lâm Dật giống hệt với Cù Quân...
Thấy Bạch Chính Khanh ngậm miệng, Cù Quân mới thu hồi tầm mắt, hắn nhìn về phía Lâm Dật, chậm rãi hỏi: "Cậu không hài lòng chỗ nào?" Thấy Lâm Dật hơi do dự thì lại mở miệng nói: "Tất cả đều có thể sửa."
Trong lòng Lâm Dật khẽ động, anh ngập ngừng đưa mắt nhìn Cù Quân.
Cù Quân nói xong thì hắn cũng phản ứng lại, đối diện với ánh mắt chờ mong của đối phương, hắn gần như vô thức sửa lại lời nói: "Ngoại trừ việc xé bỏ hợp đồng thì tất cả đều có thể sửa."
Lâm Dật thu hồi tầm mắt, anh không hề ngạc nhiên trước lời nói của Cù Quân, cũng không hề động lòng vì chuyện này.
"Tôi đi lấy hợp đồng..." Lâm Dật đi đến trước cửa, Cù Quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh, trong mắt hiện lên một chút ảo não, bị ép sâu đến mức không ai có thể nhận thấy.
Biết rằng nếu không có bản hợp đồng kia thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác, thế nhưng hắn không thể dễ dàng buông tay, thậm chí còn không dám có những kỳ vọng lạc quan nào đối với sự phát triển của một mối quan hệ không bị ràng buộc.
Hắn chỉ biết là mình sẽ đẩy anh đi ngày một xa, mãi đến khi hắn hoàn toàn mất đi Lâm Dật.
Lâm Dật cầm hợp đồng trở về, thoáng nhìn thấy áp suất trên người Cù Quân lại càng thấp.
Anh nhanh chóng quét mắt qua Bạch Chính Khanh và Bùi Liêu, bọn họ nhất định sẽ không chọc tức hắn, vậy chẳng lẽ... hắn tự chọc giận bản thân à?
Bước chân của Lâm Dật hơi chậm lại, rơi xuống thảm một tiếng rất khẽ, thu hút sự chú ý của Cù Quân.
Ánh mắt của Cù Quân lướt qua Lâm Dật, rơi xuống bản hợp đồng trên tay anh, một xấp giấy rất dày... Tầm mắt của hắn dừng lại trên đầu ngón tay trắng muốt của Lâm Dật, sau đó dời đi chỗ khác.
Lâm Dật không phát hiện ánh mắt của đối phương, anh đặt hợp đồng lên bàn, đẩy đến trước mặt Cù Quân, tự nhiên tiến lại gần, lật bản hợp đồng sang trang mà anh đã đọc.
Lâm Dật dựa vào rất gần, thân thể Cù Quân cứng ngắc, suy nghĩ cũng không đặt trên hợp đồng mà xoay quanh Lâm Dật đang ở kế bên, hắn ngửi thấy một mùi hương rất quen thuộc...
Yết hầu của Cù Quân khẽ nhúc nhích, nhìn thoáng qua Lâm Dật đang cúi người, xương quai xanh lõm xuống một chút, hiện ra một chút bóng và ôm lấy một chút ánh huỳnh quang.
"Cái này, về sự nghiệp diễn xuất của tôi..." Lâm Dật nói được một nửa thì thoáng nhìn thấy một màu chói mắt, giọng điệu hơi cất cao lên, nháy mắt quên mất cái xưng hô vừa mới kiềm chế để trở nên xa lạ: "Cù Quân, anh chảy máu mũi sao?"
Vẻ mặt anh trở nên căng thẳng, sức khỏe của Cù Quân luôn rất không tốt, hắn mắc bệnh từ bẩm sinh, cơ thể suy nhược, sức đề kháng kém, hứng một trận gió cũng có thể bị cảm lạnh.
Trong trí nhớ của anh, cơ thể của Cù Quân lúc nào cũng ở trong một tình trạng tồi tệ, dưới sự chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ mới có chuyển biến tốt.
Bùi Liêu nghe thấy lời nói của Lâm Dật thì nhanh chóng bước tới đẩy anh sang một bên, thuần thục xử lý vết máu cho Cù Quân, cẩn thận quan sát một lúc, nhận thấy không có xu hướng chảy máu nữa mới dò hỏi: "Tam gia, ngài có muốn mời bác sĩ đến khám không ạ?"
Cù Quân lắc lắc tay, nhìn về phía Lâm Dật bị y đẩy qua một bên khi nãy.
Bùi Liêu thức thời lùi lại góc tường.
"Sức khỏe của tôi không tốt." Cù Quân giải thích một câu, thấy trên mặt Lâm Dật vẫn có vài phần quan tâm thì trong lòng đột nhiên có chút ngọt ngào, hỏi như thể đang dỗ dành anh: "Dọa cậu sợ rồi à?"
Lâm Dật chớp chớp mắt, vẻ mặt chậm rãi bình phục thành một dáng vẻ không sợ hãi, anh thấp giọng nói: "Tôi chỉ hơi bất ngờ thôi..."
Giờ phút này, anh không thể nhớ được vế còn lại mình vừa muốn nói, toàn bộ tâm trí đều hướng về Cù Quân. Anh không nhớ thân thể của Cù Quân bây giờ có tệ như sau này hay không, nhưng việc khám bác sĩ không bao giờ là thừa.
Anh bình phục lại nhịp tim, ánh mắt lơ lửng trong không trung, đối diện với Cù Quân giây lát, bọn họ sửng sốt khi nhìn thấy những cảm xúc xa lạ và kiềm chế trong mắt nhau.
Lâm Dật ngoảnh mặt đi, nhớ lại khung cảnh cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ, lại lặng lẽ nhìn bản hợp đồng trên tay, cân nhắc xem mình phải nói như thế nào để Cù Quân thay đổi ý định mà đi khám bác sĩ —— chuyện này hơi khó, Cù Quân từ trước đến giờ luôn rất cứng đầu, còn ghét nhất việc người khác đề cập đến sức khỏe không tốt của hắn...
Ánh mắt của Cù Quân rơi xuống tay anh, liếc nhìn bản hợp đồng, nhớ đến nửa câu nói vừa rồi của Lâm Dật thì chủ động nhắc một câu: "Sự nghiệp diễn xuất của cậu...?" Hắn nhìn thoáng qua một trang giấy, tiếp tục hỏi: "Là cái này à?"
Cù Quân đưa tay quét qua dòng chữ "Bên A có quyền đình chỉ công việc khác của bên B khi cần thiết", giọng điệu hơi trầm xuống, như thể đang kìm nén một loại cảm xúc nào đó: "Cậu thích đóng phim sao?"
Lâm Dật hơi sững sờ, anh không nhớ trước kia Cù Quân có hỏi mình câu này hay không, hoặc là anh đã trả lời như thế nào. Song, có lẽ nó không phải là một cuộc đối thoại bình tĩnh như vậy.
Trên thực tế, việc bọn họ vẫn đang tiếp tục nói chuyện khiến cho Lâm Dật có phần rất ngạc nhiên.
Suy cho cùng, khi Cù Quân còn trẻ thì hắn không có nhiều kiên nhẫn, lại càng không giải thích hành vi của mình, hơn nữa, cùng với sự bất bình đẳng về địa vị tự nhiên giữa bọn họ, đó đúng thật là một khởi đầu tệ hại vô cùng.
"Tôi thích đóng phim, rất thích." Thật lâu sau, Lâm Dật cuối cùng cũng có thể bình tĩnh nói ra những lời này, không cần che giấu, cũng không sợ bị người khác hiểu lầm.
Anh thích đóng phim, thích thế giới của sự diễn xuất, gặp những vai diễn hoàn toàn mới mẻ, thăm dò nội tâm của bọn họ, sắm vai cuộc đời của người khác. Nó giống như một cách để thoát khỏi thực tế tồi tệ và trở thành một người hoàn toàn khác với anh, trải qua một cuộc đời dài đằng đẵng, cuối cùng thì bình tĩnh trở lại.
Anh không quan tâm việc đóng phim sẽ mang đến cho mình điều gì, anh chỉ muốn đóng phim mà thôi, không có gì hơn cả.
Cù Quân nhìn thấy ánh sáng trong mắt Lâm Dật, một tia sáng đã mất đi từ lâu, có lẽ là đã từng xuất hiện nhưng lại bị chính tay hắn bóp chết.
Có lẽ, lúc trước Lâm Dật cũng đã từng cầu xin hắn, dùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng này mà cầu xin, giữ lại niềm đam mê duy nhất, giữ lại một chút lý tưởng nho nhỏ.
Nhưng hắn đã làm gì?
Hắn đã phá hỏng tất cả.
Cù Quân vội vàng nhìn sang chỗ khác, vạch trần toàn bộ mọi chuyện: "Dù có thay đổi khoản này thì những thứ khác vẫn sẽ không có gì thay đổi." Hợp đồng chỉ là một sự ràng buộc bên ngoài mà thôi, cái thật sự có thể ràng buộc đối phương lại chưa bao giờ là hợp đồng.
Lâm Dật có phần ngạc nhiên, lại nghe thấy Cù Quân đột nhiên hỏi: "Tại sao cậu lại ký bản hợp đồng này?"
Tại sao ư...?
Lâm Dật liếc nhìn Bạch Chính Khanh, phát hiện người nọ cũng đang nhìn mình. Khi ánh mắt chạm nhau, đối phương khẽ híp mắt, trong đáy mắt hiện lên sự uy hiếp rõ mồn một.
Lâm Dật chậm rãi kéo khóe miệng, nở một nụ cười không có ý nghĩa gì với y.
Bạch Chính Khanh bị nụ cười đột ngột này làm cho sững sờ, Lâm Dật dời đi tầm mắt.
"Thật ra cậu có thể chọn không ký bản hợp đồng này mà?" Cù Quân nhìn chằm chằm vào trang giấy, hoàn toàn không nhận thấy dòng sóng ngầm đang dâng trào giữa bọn họ. Dưới sự thúc đẩy của một loại cảm xúc sục sôi, hắn đã nói ra một câu mà có lẽ sau này hắn sẽ hối hận.
Nhưng lúc này, ít nhất hắn thật sự muốn buông tay, cho đối phương một tương lai bình yên như lẽ ra anh phải có.
Nếu chuyện này có thể khiến cho mọi thứ trong tương lai hoàn toàn trở nên khác biệt.
•••
Editor lảm nhảm: Nhắc lại một lần nữa, đây là truyện song trùng sinh và song hướng yêu thầm! Nếu bạn nào thấy tình tiết nhùng nhằng không hợp sở thích thì xin mời bỏ qua!