Ngày... tháng...năm
Lại một ngày mới Gia Huy đẹp trai cute phô mai que phải đến trường.
Không hiểu sao hôm nay vừa thức dậy, mình đã nghe thấy tiếng nói chuyện huyên náo từ nhà hàng xóm mà theo mình nhớ thì căn nhà ấy trước nay không có người.
Bữa sáng mẹ Diệp làm món bánh mỳ kẹp trứng. Huhu, mình đã ăn món này cả tuần phát ngán rồi, chắc tối nay phải làm công tác tư tưởng mong mẹ đổi món mới thôi.
Bố mình mới đi công tác về ngày hôm qua, còn mua cho mình hẳn một bộ lego to đùng, tối nay mình sẽ lắp nó, háo hức quá đi!
Khi mình nuốt miếng bánh cuối cùng vào bụng, tiếng chuông ngoài cửa vang lên. Mẹ đưa cho mình cặp sách rồi tiện đường cùng mình ra cổng xem có ai đến.
Mình tò mò nắm lấy tay mẹ, quan sát người phụ nữ trước mặt, cô ấy nở một nụ cười thân thiện và nói:
"Chào chị, tôi là hàng xóm mới chuyển đến, không biết nhà chị có cây chổi nào không, cho tôi mượn tạm với, vì nhà mới chuyển đến nên chưa kịp mua"
Mẹ Diệp lập tức đồng ý rồi chạy vào nhà tìm cây chổi dưới bếp.
Lúc này, cô hàng xóm nhìn mình với ánh mắt trìu mến rồi xoa nhẹ đầu mình. Cô hỏi thăm năm nay mình bao nhiêu tuổi. Mình ngoan ngoãn trả lời:
"Năm nay con 7 tuổi ạ"
Cô hàng xóm vui vẻ tiếp lời:
"Con gái cô năm nay 6 tuổi, sắp làm thủ tục vào lớp 1"- Rồi cô lôi một cục bông đang núp ở đằng sau đến trước mặt tôi - "Dâu, chào anh đi"
Em gái một tay níu chặt lấy vạt váy dài của mẹ, một tay cầm kẹo mút dâu tây, mắt long lanh ánh nước, rụt rè cất giọng:
"Dâu chào anh ạ"
Má em phúng phính có màu hồng phơn phớt nhìn vô cùng dễ thương. Mình muốn lại gần nựng má nhóc một cái thì chợt nó khóc thét lên đòi mẹ bế. Vừa đúng lúc mẹ Diệp cầm chổi đi ra, thấy em gái khóc lại tưởng mình bắt nạt nhỏ, thế là mẹ quơ quơ cây chổi, mắng:
"Gia Huy! Sao con lại bắt nạt em gái? Hả?"
Mình oan ức vô cùng, may có cô hàng xóm giúp mình giải thích, mẹ mới hiểu rõ sự việc. Dù mẹ đã xin lỗi vì trách nhầm mình nhưng mình mất sạch thiện cảm với em Dâu- con cô hàng xóm.
Ngày...tháng...năm
Em Dâu nhà hàng xóm đã chuyển đến trường mình học rồi. Mẹ Diệp bảo mình phải chăm sóc em cẩn thận nhưng mà mình không thích nhỏ một tí nào. Đụng một tí là khóc, đụng một tí là gào thét. Chỉ được mỗi vẻ ngoài đáng yêu còn bên trong lại siêu đáng ghét.
Từ khi đến trường học, Dâu hay lẽo đẽo theo mình kể cả ở nhà hay lúc đến lớp. Nhưng mình không muốn chăm sóc Dâu Mít Ướt đâu, mấy đứa bạn ở lớp cứ suốt ngày trêu Dâu Mít Ướt thích mình nên hay bám đuôi đi cùng.
Cuối giờ mình lại chờ Dâu ở cổng trường để đưa nhỏ đi bộ về. Nhưng đợi ngoài cổng mãi chẳng thấy nhỏ ra ngoài nên mình chạy vào lớp, phòng học vắng tanh. Mình lo lắng vô cùng, không biết cái cục bông nay đi đâu rồi mà tìm cả trường vẫn không thấy bóng dáng.
Khi mình sốt ruột đến suýt khóc thì thấy nó đang đứng đơ người trước tiệm tạp hoá gần trường học, mắt nhìn chăm chú vào thùng kem tươi. Thấy mình, nó cười toe toét, nũng nịu chạy lại. Gia Huy đang cảm thấy điên, mình quát ầm:
"Đã hẹn ở đầu cổng trường, sao em lại còn đi linh tinh?"
Dâu thấy mình tức giận, khuôn mặt trắng hồng chợt tái nhợt, hai cái má bánh bao trở nên ỉu xìu, môi trễ xuống. Nó cố ngước lên để ngăn nước mắt chảy nhưng giọng vẫn nghẹn ngào:
"Em...em xin lỗi anh Gia Huy... hức"
Chợt, từ tiếng nức nở khe khẽ, Dâu oà lên khóc, mấy bác qua đường hướng mắt về phía mình.
Ôiiii! Mình xấu hổ dã man!!!
Thế là, mình đành phải lấy đống tiền lẻ trong cặp mà mình đã tiết kiệm khi làm việc nhà cho mẹ, hắng giọng hỏi:
"Muốn ăn kem vị gì?"
Dâu gạt nước mắt, lon ton chạy lại gần. Trước khi nắm lấy tay mình, em còn cẩn thận lau tay vào vạt váy rồi mới rụt rè níu lấy, kéo mình đến trước tủ kem, chỉ vào cây kem Dâu Tây vô cùng bắt mắt.
Mình hỏi ông bán hàng, ông bảo 15.000 đồng cây kem Dâu.
Đắt quá! Mình tiết kiệm mãi mới được đúng tưng đó tiền để mua thẻ bài.
Quay qua nhìn khuôn mặt háo hức mong chờ của Dâu, mình lại không nỡ dập tắt hi vọng của nó. Đành tiếc đứt ruột trả tiền.
Mắt Dâu sáng bừng, nó hài lòng cầm que kem, ngoan ngoãn cùng mình về nhà. Lúc đến nơi thì Dâu cũng đã xử lý xong cây kem 15.000 đồng.
Ngày mai mình có hẹn đi đá bóng với mấy đứa con trai ở lớp, phải bí mật cắt đuôi Dâu thôi.
Ngày...tháng...năm
Hôm nay mình đã làm một việc siêu đáng ghét. Mình nói dối Dâu phải đi học thêm, để nó chờ mình hơn 1 tiếng trước cổng trường. Sau đó, Dâu chạy khắp nơi tìm mình, khi thấy Dâu xuất hiện ở sân bóng mình rất ngạc nhiên. Cảm giác tội lỗi xâm chiếm mọi suy nghĩ của mình.
Dâu vẫn ngơ ngác đi vào sân quan sát. Đột nhiên có quả bóng từ đâu bay đến, va thẳng vào mặt nhỏ làm Dâu ngã ra đất. Mình vội vàng chạy lại, lo lắng đỡ nó dậy thì thấy một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi Dâu. Mình gọi đứa bạn cho mượn khăn giấy. Dâu mắt long lanh, tay giữ chặt lấy áo phông của mình. Giọng nói đầy oán trách:
"Đồ nói dối"
Mình không biết nói gì ngoài câu "xin lỗi" lặp đi lặp lại.
Sau đó, mình cõng Dâu về nhà. Trên đường đi, nó thút thít, hỏi mãi một câu:
"Anh ơi, Dâu hết đáng yêu rồi phải không?"
"Không, Dâu vẫn dễ thương lắm"
"Anh ơi, có phải sau này Dâu sẽ xấu lắm đúng không?"
"Không đâu, với anh Dâu lúc nào cũng xinh"
Nó im lặng một lúc, đột nhiên lại ngóc đầu dậy hỏi, chưa bao giờ mình thấy Dâu nghiêm túc như vậy:
"Anh Gia Huy ghét em à?"
"Anh sẽ không bao giờ ghét em"
Mình trả lời chắc chắn, còn lo sợ bổ sung:
"Nên Dâu đừng ghét anh nhé, anh sẽ không nói dối Dâu nữa đâu"
Dường như Dâu đang đắn đo. Nhưng vài giây sau, nó gật đầu mạnh một cái, giơ tay đòi móc ngoéo.
Thế là mình với Dâu đã có một lời hứa như vậy