Tôi và Bình rất hợp nhau, nó đam mê ca hát còn tôi thỉnh thoảng sẽ viết vài bài nhạc cho Bình. Vào sinh nhật lần thứ 14 của Bình, tôi đã tặng nó một bài hát thay cho quà sinh nhật, nó nói rằng sẽ dành bài hát ấy vào một dịp đặc biệt. Tôi không ngờ, dịp đặc biệt mà Bình nói là vào thời điểm này.
Bình kết thúc buổi biểu diễn trong tiếng vỗ tay không ngớt. Tôi còn chưa kịp hỏi về bài hát, Bình xuống sân khấu đã níu tay tôi:
"Đi với tao"
Nó dẫn tôi ra chỗ sân gửi xe sau dãy A3. Tôi im lặng, chờ đợi Bình lên tiếng.
"Ngọc Anh, tao xin lỗi, tao biết bài hát đó là mày sáng tác. Nhưng mà mày có thể giúp tao không? Tao cần bài hát này"
"Sắp tới tao sẽ tham gia Tiếng Hát Sơn Ca của thành phố tổ chức, thầy thanh nhạc đã thấy bài hát này và nói nếu là do tao sáng tác có thể trở thành điểm cộng khi tham gia thi,..."
"Tao là học sinh chuyển từ trường ngoại thành vào, khó tránh có chút xung đột với lớp, tao rất muốn đạt được giải thưởng."
Bình giải thích, ánh mắt của nó đầy gấp gáp pha lẫn chút lo sợ. Tôi cau mày, ngập ngừng không biết nói gì. Vậy buổi tổng duyệt tiết mục cho ngày khai giảng mà nó tham gia là lời thông báo cho cuộc thi thanh nhạc sắp tới ư?
"Mày đã tặng bài hát cho tao rồi mà? Mày biết áp lực từ bố mẹ tao đúng không, Ngọc Anh?"
Bình vội bấu lấy cánh tay áo của tôi thật chặt, giọng nói của nó giống như sắp vỡ tan.
"Tao..."
Đúng vậy, tôi đã tặng bài hát ấy cho Bình nhưng tôi vẫn bất ngờ khi ngay cả quyền có tên trên sáng tác của tôi, Bình cũng lấy mất.
Tôi thở dài, gỡ tay Bình ra khỏi gấu áo:
"Phải, tao đã tặng bài hát ấy cho mày. Mày yên tâm, tao sẽ không nói cho ai biết về chuyện mày muốn che giấu đâu"
Lúc này, Bình cuối cùng cũng nở nụ cười. Cảm giác lo lắng trong mắt nó biến mất, chỉ còn lại vẻ vui mừng không che giấu. Nhưng tại sao, tôi lại hụt hẫng và có chút buồn nhỉ?
Người bạn thân cấp 2 của tôi đã trở lại cạnh bên tôi, nó vẫn là Bình, nhưng bỗng dưng khoảnh khắc này nó trở nên xa lạ. Thấy tôi im lặng, Bình vội đổi chủ đề mới:
"Tổng duyệt chắc cũng gần xong rồi, Ngọc Anh có muốn đi ăn vặt với tao không? Tao mời"
Tôi vô thức muốn tìm lý do từ chối. Chợt, trong khoảng sân tĩnh mịch có tiếng bước chân chạy vào. Khi tôi quay lại, Trần Đức Hải đang vội tiến tới.
"Ngọc Anh, mày ở đây à? Chị Quyên đang tìm mày đấy"- Hải nói.
Bình quan sát người trước mặt một chút rồi quay sang nói với tôi:
"Nếu mày đang bận thì để lúc khác vậy, mày đi đi bây giờ tao cũng về nhà đây, tổng duyệt xong rồi"
Tôi gật đầu, vẫy tay chào Bình rồi đi cùng Hải.
"Đó là bạn Ngọc Anh à?"- Hải thắc mắc sau khi chúng tôi rẽ ở khúc quành vào hành lang trường.
"Là bạn thân hồi cấp 2 của tao"
"Ồ, tao thấy bạn ý giỏi thật, hát hay lại còn có thể tự sáng tác nhạc nữa"
Tôi gượng nở một nụ cười không mấy vui vẻ:
"Ừm"
...
Tôi đến nơi thì thấy chị Quyên đang bàn bạc gì đó với anh Chính nhưng một hồi lại thấy quay ra đánh nhau.
"Mày ngu vãi, đừng làm chủ tịch nữa xuống để tao làm cho"- Anh Chính vứt tập giấy đang cầm xuống dưới mặt bàn nghe cái "bộp"
"Mày nói cái gì cơ? Giỏi lên làm luôn đi"- Chị Quyên gào lên
"Không phải thách"
Tôi và Hải đứng đúng kiểu cạn lời. Chúng tôi chẳng còn lạ gì tính cách như nước với lửa của hai ông bà trước mặt. Cứ cãi nhau ầm ĩ xong hôm sau lại bình thường như không có gì xảy ra. Ôi cặp đôi này! Suýt thì tôi quên mất, chị Quyên và anh Chính đang trong mối quan hệ yêu đương luôn đấy?
Thấy tôi, chị Quyên vẫy tôi lại:
"Ngọc Anh đây rồi! Em cho ý kiến đi, nên cho tiết mục hát đơn ca này lên đầu hay xuống cuối chương trình?"
"Cái này..."
"Gì đấy?"- May mắn thay, Nguyễn Gia Huy đang đứng sau lưng anh Chính và ngó nghiêng nhìn vào bản kế hoạch mà chị Quyên đang cầm.
"Nhìn cái gì? Mày xong việc rồi à?"- Anh Chính đứng chắn ngang giữa hai người, hất cằm hỏi.
Nguyễn Gia Huy giả vờ sợ hãi rồi đi tới cạnh tôi.
"Xong việc rồi, giờ đưa Ngọc Anh về nữa thôi, bọn mày lại cãi nhau đấy à?"
Anh Chính cười, đẩy gọng kính nói:
"Không phải cãi nhau, là đang mắng yêu"
Chị Quyên đứng cạnh ngượng ngùng đỏ mặt, bấu mạnh một cái vào eo người yêu.
"Mày nói linh tinh cái gì đấy?"
Nguyễn Gia Huy nhún vai:
"Thôi nhé, để anh chốt luôn cho vuông này, tiết mục đó để ở giữa là vừa vặn"
"Em thấy vậy cũng hợp lý ạ"- Tôi nhanh chóng đồng tình.
Hải cũng gật đầu hưởng ứng.
Cuộc phân tranh kết thúc chẳng những tốt đẹp mà còn gia tăng tình cảm của cặp đôi nào đó.
...
Trên đường về nhà hôm nay, Nguyễn Gia Huy trở nên đặc biệt im lặng.
Có chuyện gì vậy anh trai yêu quý của em?
Tôi không thể chịu được bầu không khí ngột ngạt này, bèn chủ động hỏi thăm:
"Anh mới bị đá à?"
Gia Huy đột nhiên bật cười vài tiếng, giọng trêu trọc còn vương chút mệt mỏi, khàn khàn:
"Lo cho anh hả?"
"Anh chỉ hơi mệt một chút thôi, dù gì cũng lên lớp 12 rồi mà"
Tôi không phải người giỏi nói chuyện, chẳng biết vào thời điểm này thì nên nói gì. Nguyễn Gia Huy thấy tôi không đáp bèn đặt câu hỏi thứ hai:
"Nay gặp Bình rồi?"
"Vâng"
"Hình như anh thấy mày có vẻ không vui lắm?"
Bàn tay tôi đang nắm lấy vạt áo đồng phục của Gia Huy cứng lại, tôi ấp úng nói:
"Không phải...Chắc là do lâu không nói chuyên nên thấy hơi lạ"
Nguyễn Gia Huy chợt dừng ở một vỉa hè rồi dựng xe, quay người về phía tôi. Anh giảng giải:
"Hừm, trong cuộc đời con người, mỗi thời điểm sẽ gặp một người bạn mà em ước rằng có thể mãi đồng hành cùng họ nhưng rồi em dần dần nhận thấy sự thay đổi xảy ra với tất cả mọi người,..."
"Nghĩa là khi bọn em không còn gặp mặt thường xuyên nữa, sự hiện diện của em chỉ thấp thoáng lướt qua vài phút hoặc vài giây, mối quan hệ ấy sẽ trở nên mong manh và xa lạ. Vậy nên đã đến lúc Dâu phải chấp nhận sự thật ấy rồi"
Gia Huy nhìn tôi chăm chú, mắt anh phủ ánh sáng của vầng trăng dịu dàng, ngậm lấy muôn vàn vì sao trên bầu trời. Tôi thấy khoé mắt nóng ran, có gì đó dâng lên như tràn ra ngoài:
"Vậy... tất cả mọi người đều sẽ thay đổi sao?"- Sự run rẩy của tôi khiến câu nói trở nên ngắt quãng.
Nguyễn Gia Huy đưa tay lên quệt nhẹ, hứng lấy giọt nước mắt của tôi. Anh nâng má tôi lên, lòng bàn tay anh ấm áp vô cùng. Gia Huy trả lời nghiêm túc:
"Không phải tất cả, ít nhất là anh sẽ không"