Tính tình tôi vốn lạnh nhạt, chẳng đặc biệt quan tâm đến ai nên ở lớp tôi không có bạn thân. Trong thế giới của mình, tôi cảm nhận được ánh nhìn sợ hãi và rụt rè mà mọi người xung quanh hướng về phía tôi. Tuy nhiên, điều này không khiến tôi phiền muộn chút nào mà trái lại rất vui vẻ, tôi tận hưởng cảm giác yên tĩnh và không bị ai quấy rầy này trong suốt những năm tháng cấp 2.
Gần nhà tôi có một sân bóng rổ cũ. Vào buổi tối, sân bóng có ít người qua lại, thế nên tôi rất thích việc một mình bao trọn cả khoảng sân rộng này.
Một ngày nọ, sau khi học bài xong, như mọi lần tôi lại ôm quả bóng rổ của mình ra sân bóng và tận hưởng những cú ném vào rổ (và cả một, hai lần ném trượt gì đó). Bỗng nhiên, có hai tên con trai bước vào sân, họ đều mặc áo đồng phục tại một trường trung học phổ thông có tiếng trong thành phố Hải Phòng.
Người đầu tiên bước vào nhìn khá thân thiện, khuôn mặt vui vẻ với nụ cười treo trên môi. Khi thấy tôi đang đứng trong sân, anh ta vẫy tay chào và bày tỏ ý muốn tham gia cùng.
Người còn lại toát lên vẻ kiêu ngạo từ sâu bên trong, tên này có đôi mắt màu trà lấp lánh khiến đường nét trên gương mặt khôi ngô tuấn tú càng được tôn lên mặc dù hắn đang sải những bước đi dài dưới ánh đèn đường nhàn nhạt.
Nói chung là, tôi không thích thế giới yên tĩnh của mình bỗng dưng có hai ông anh lạ hoắc từ đâu đến. Mẹ cũng thường xuyên dặn tôi rằng nên cẩn thận khi gặp người lạ. Với vai trò là một đứa con ngoan có chọn lọc, đương nhiên là tôi sẽ nghe lời mẹ yêu quý rồi! Vậy nên, tôi rất nhanh từ chối việc hai tên kia tham gia vào trận bóng của mình.
Nhưng, cái người có vẻ kiêu ngạo kia không từ bỏ trước câu trả lời thẳng thắn của tôi. Hắn đề nghị chơi với tôi ba trận, nếu tôi thắng 2 trận thì hắn mới đi.
Trời! Rõ là phiền phức!
Dù khó chịu nhưng tôi cũng đành chấp nhận, khả năng chơi bóng rổ với hơn 5 năm kinh nghiệm luyện tập một mình đã giúp tôi có tự tin!
Và sau trận đó, tôi nhớ tới lời mẹ dạy: "Tự tin là tốt! Chuyện gì đã làm hết mình rồi thì THUA cũng đừng cay cú!"
Nhưng mà cay đếch chịu được thì phải làm sao?
Thì phải thi đấu lại lần nữa để đỡ cay chứ sao!
Và cứ như vậy, không đếm được biết bao nhiêu cái "lại", tôi vẫn "bại" dưới tay tên đáng ghét đó. Lửa giận ngùn ngụt bốc đầy đầu, tôi quyết định đổi đối tượng mới, chuyển sang cái người đứng im lặng tự nãy tới giờ, vừa hào hứng nhìn trận đấu vừa cười nham hiểm.
Tối hôm đó, một mình tôi đấu lần lượt với hai tên lạ mặt đến khi không còn sức nữa. Tôi vẫn không thể thắng được ai trong hai tên này, tuy nhiên cảm giác vui vẻ và phấn khích mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm chợt xuất hiện. Tôi thoải mái duỗi dài người, nằm xuống sân cho tan bớt cái nóng. Tên kiêu ngạo nhìn tôi rồi ngồi xuống bên cạnh, tên còn lại cũng nhanh chóng ngồi xuống và bắt đầu giới thiệu:
"Anh tên là Vũ Kiệt, thằng này là Nguyễn Gia Huy, chú mày tên gì? Chơi bóng cũng khá đấy!"
Tôi suy nghĩ vài giây rồi lạnh lùng nói:
"Em tên Đặng Quang Lâm"
Sau ngày hôm đó, Vũ Kiệt và Nguyễn Gia Huy thường xuyên ghé tới sân bóng rổ, mới đầu tôi có chút cáu gắt khi không gian yên tĩnh của mình bị phá bĩnh nhưng dần dần tôi cũng quen với điều này và trở nên không giống "tôi" trước đây. Ví dụ như, tôi sẽ rất hào hứng đợi tới tối để ôm bóng ra sân, đợi họ đi từ lớp học thêm tới hoặc tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối vào những ngày trời đổ mưa khiến chúng tôi không thể ra sân bóng rổ. Chẳng biết từ lúc nào, họ đã thật sự trở thành bạn của tôi
Qua những cuộc nói chuyện, tôi biết được rằng hai anh đều là những học sinh giỏi của lớp và đều đang ở trong đội tuyển Toán dù chỉ mới vào lớp 10. Chà! Tôi không phủ nhận việc bản thân càng ngày càng ngưỡng mộ họ đâu! Nhưng mà chẳng phải họ rất tuyệt vời hay sao? Dường như Nguyễn Gia Huy cảm nhận được ánh nhìn "sùng bái" của tôi, anh cười vui vẻ, vỗ vai tôi và đề nghị:
"Thôi được rồi! Đừng nhìn như thế nữa, anh đây xấu hổ lắm! Nhóc nghĩ sao về việc thi vào trường của tụi anh?"
Vũ Kiệt ngồi cạnh nhanh chóng ủng hộ lời đề nghị này:
"Đúng rồi! Thi vào trường tụi anh, bọn anh bảo kê cho! Đảm bảo không có ai dám động đến mày! Lại còn có thể thường xuyên đi ăn uống và chơi bóng rổ nữa!"
Sau ngày hôm đó, tôi đã chọn được ngôi trường cấp 3 mà bản thân muốn vào. Chỉ là, khi tôi đã thực hiện được nguyện vọng của mình, thi vào cùng trường với họ thì anh Kiệt không thể thực hiện những gì đã nói với tôi...
Một ngày mưa ảm đạm, tôi nhận được tin, Vũ Kiệt tự đặt dấu chấm hết cho con đường mình đi, anh đã mãi mãi dừng lại ở tuổi 15.
Khi tôi gặp Nguyễn Gia Huy lần nữa tại sân bóng rổ, anh chẳng còn dáng vẻ của mọi lần, khuôn mặt mệt mỏi và ánh mắt thâm quầng. Anh và tôi im lặng ngồi trong sân bóng rổ, mãi một lúc lâu tôi nghe thấy giọng khàn khàn của Nguyễn Gia Huy chất chứa muôn vàn đau khổ:
"Đáng ra, anh không nên vào đội tuyển Toán!"
Anh cứ ngồi và lẩm bẩm mãi câu nói này còn tôi thì chẳng dám để anh ngồi một mình với tình cảnh này. Mãi đến khi những ánh đèn đường bật lên, Nguyễn Gia Huy mới thúc giục tôi về nhà, chúng tôi tạm biệt nhau ở đầu ngõ. Bóng lưng đơn độc của Nguyễn Gia Huy càng khiến tôi cảm thấy chua xót.
Từ hôm đó, tôi rất lo lắng cho Gia Huy, thường xuyên nhắn tin hỏi thăm anh. Mới đầu, Gia Huy như bốc hơi hoàn toàn khỏi mạng xã hội. Một khoảng thời gian sau đó, Gia Huy cuối cùng cũng chủ động kết nối lại, anh vẫn xuất hiện với giọng điệu và nét tính cách như xưa, hỏi thăm tôi về việc học hành và sức khoẻ. Tôi thật sự đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy Nguyễn Gia Huy trước đây đã trở lại, không biết bằng cách nào, tên kiêu ngạo khôi ngô tuấn tú đó đã trở lại!
Trước khi bước vào đợt ôn thi vào 10, Nguyễn Gia Huy đã nhắn tin thông báo với tôi rằng anh và gia đình sẽ đi ra nước ngoài du lịch trong mấy tháng hè nên có lẽ ngày khai giảng mới có thể gặp nhau, sau đó anh chúc tôi thi tốt.
Đến khi gặp lại anh, dần dần tôi mới hiểu ra rằng:
Vũ Hoàng Ngọc Anh chính là tia sáng dành cho Nguyễn Gia Huy...
...
Tôi kết thúc câu chuyện của bản thân. Bầu không khí xung quanh trầm xuống rõ rệt, Vũ Hoàng Ngọc Anh dường như đang chìm trong suy nghĩ của bản thân nó.
"Vậy tại sao năm đó anh Vũ Kiệt lại làm vậy?" – Phạm Trung Kiên đặt câu hỏi.
"Năm đó, các mặt báo đưa tin nguyên nhân là áp lực học hành từ phía gia đình của anh Kiệt. Còn cụ thể hơn, chỉ có anh Huy biết rõ"
Lại lần nữa, cả nhóm chúng tôi rơi vào khoảng không im lặng.
Đột nhiên tôi nhớ ra vẫn còn một vấn đề, tôi len lén đưa mắt về phía Đỗ Minh Trang, sau đó len lén thu hồi tầm mắt của mình lại sao cho như đang nhìn ra ngoài đường một cách tự nhiên nhất, rồi mới cất giọng:
"Hừm, không phải cái Trang còn định nói gì à?"
Có hơi cứng nhắc quá không nhỉ?
Mặc dù trong suy nghĩ của mình, tôi đang tò mò đến mức không thể chịu được thì bề ngoài vẫn phải cố bày ra cái vẻ không để tâm. Muôn vàn câu hỏi vì sao đang dần lấp đầy bộ não của tôi như muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Sao mãi Trang chưa mở lời nhỉ? Bao lâu nữa tôi mới nên quay lại nhìn nó? Ôi mỏi cổ quá!
"Tao sắp đi du học"
Nói chưa nhỉ? Hình như vừa có giọng ai đó lên tiếng? Giống giống giọng con Trang quá! Nó bảo gì nhỉ? Du học à?
DU HỌC???
Tôi lập tức quay phắt lại, nhìn vào gương mặt đang cúi gằm của nó, như sợ cả đám nghe không rõ, Đỗ Minh Trang nói lại một lần nữa:
"Tao sắp đi du học rồi! Học hết lớp 11 sẽ đi, thủ tục cũng chuẩn bị rồi!"
Tim tôi như hẫng lại và đầu óc trở nên trống rỗng.
Đỗ Minh Trang đi du học?