Khi những cánh phượng đã nở đỏ rực trên mọi nẻo đường, chúng tôi hoàn thành kỳ kiểm tra cuối cùng của lớp 11.
Lại một năm học nữa chuẩn bị kết thúc, từ những cô cậu học trò vừa lên cấp 3, chúng tôi đã sắp trở thành học sinh cuối cấp.
Mỗi lần nghĩ đến kì thi đại học, tôi lại cảm thấy mọi khoảnh khắc trở nên đáng quý
Tất cả chỉ cách nhau có 3 tháng hè, trước khi chúng tôi chính thức bước vào đường đua của lớp 12.
Dạo này tôi rất thích lục lại những bức ảnh của bản thân trong quá khứ. Tôi bắt đầu sử dụng điện thoại một cách "chính thức" sau khi bước vào cấp 3. Cũng từ thời điểm đó, kho ảnh trong máy điện thoại của tôi được lấp đầy bởi những gương mặt thân quen. Bên cạnh gia đình, có lẽ Súng Hoa Cải chiếm nhiều diện tích trong kho ảnh của tôi nhất.
So sánh với năm lớp 10, ai cũng có những thay đổi riêng, đường nét trên khuôn mặt cũng không còn cảm giác non nớt như trước. Trên đoạn đường trưởng thành, có lẽ "sự thay đổi" đang chờ đợi chúng tôi. Nhưng thay vì sợ hãi, tôi sẽ học cách để đối diện với nó.
Tôi đã gặp Bình sau rất nhiều chuyện xảy ra...
Không khí khó xử và ngượng ngùng là điều không thể tránh khỏi. Tôi đứng đối diện Bình, im lặng và chờ đợi. Mất một khoảng thời gian để Bình mở đầu cho câu chuyện của bản thân. Vào giây phút Bình ngước mắt nhìn tôi, nó đã không kìm chế được mà giãi bày suy nghĩ của bản thân:
"Mày biết không? Tao đã luôn ghen tị với mày! Mày có tất cả sự yêu thương của mọi người xung quanh, gia đình, bạn bè, và cả của Nguyễn Gia Huy..."
Nó nghẹn ngào chỉ vào bản thân.
"Trong khi tao đã phải vật vã để giành được những cảm xúc đó"
Tôi thở dài, thẳng thắn đặt câu hỏi:
"Bình này, mày thật sự thích Nguyễn Gia Huy à? Hay điều đó chỉ xuất phát từ việc mày ghen tị với tao thôi?"
Nghe đến đây, Bình đột nhiên nắm chặt bàn tay, ánh mắt nó xao động:
"Tao...tao..."
Tôi tiến lại gần nó hơn, tiếp tục nói:
"Với tư cách từng là bạn của mày, tao muốn cho mày lời khuyên cuối cùng..."
"Đừng mãi chạy theo người khác, hãy làm vì đó là việc bản thân mày muốn làm!"
Hoàng Ngọc Bình cúi gằm mặt xuống như đang cố gắng che giấu giọt nước mắt lăn dài khỏi ánh nhìn của tôi.
Tôi đã nói hết những gì bản thân muốn nói, cũng đã đến lúc rời đi rồi. Nghĩ vậy, tôi quay lưng lại với Bình, dự định trở về lớp.
Một âm thanh khẽ khàng cất lên từ sau lưng.
Theo cơn gió mùa hạ ngày đó, lời "xin lỗi" muộn màng của Bình đã truyền đến tôi. Nhưng bản thân Bình cũng đã hiểu rõ, tình bạn của tôi và nó đã kết thúc rồi.
...
Chương trình tổng kết năm học được kết hợp với lễ trao giải HSG thành phố. Các thành viên trong từng đội tuyển đạt giải, tập trung về hai bên cánh gà để chuẩn bị.
Trước vô số ánh nhìn phía dưới sân khấu, chị Quyên MC bắt đầu buổi lễ trao giải, tôi chăm chú lắng nghe từng cái tên trong Súng Hoa Cải xuất hiện:
"Phạm Trung Kiên, giải Nhất HSG Thành phố môn Sinh Học lớp 11B1"
"..."
"Đặng Quang Lâm, giải Nhì HSG Thành phố môn Tiếng Anh lớp 11B1"
"..."
"Đỗ Minh Trang, giải Ba HSG Thành phố môn Vật Lý lớp 11B1"
"..."
Mỗi một cái tên được cất lên trong lễ trao giải đều đi kèm với những tràng pháo tay cùng vô vàn ánh mắt ngưỡng mộ. Các học sinh có giải được nhận giấy khen và một bó hoa tươi, ai cũng nở nụ cười rạng ngời.
"Vũ Hoàng Ngọc Anh, giải Nhì HSG Ngữ Văn lớp 11B1"
Chị Quyên nháy mắt với tôi khi tôi đang từng bước đi về phía bục trao giải. Cảm giác hồi hộp đầy thích thú khiến tim càng đập nhanh hơn. Tôi thoáng nghe thấy vài tiếng xì xào vang lên bên dưới:
"Lớp 11B1 là lớp Tự Nhiên mà?"
"Uầy! Bạn này học lớp Tự Nhiên mà lại đạt giải Ngữ Văn à???"
"Đỉnh quá vậy? Thế tao học Xã Hội liệu có khi nào cũng vào được đội tuyển Hoá không?"
"..."
Nhận lấy giấy khen và bó hoa, giống như những học sinh trước đó, tôi cũng nở một nụ cười và tận hưởng tràng pháo tay dành cho bản thân tôi.
Mặc dù lựa chọn ban Tự Nhiên của tôi không hẳn là đúng đắn nhưng tôi hiểu ra rằng, chỉ cần bạn biết mình muốn gì và cố gắng vì nó thì bạn sẽ không bị lạc đường!
Đỗ Minh Trang lập tức kéo tôi đi, ngay khi tôi vừa xuống khỏi sân khấu. Nó cười đầy tinh nghịch, vui vẻ nói với tôi:
"Ngày hôm nay thì phải chụp một bức ảnh kỉ niệm mới được!"
Lúc chúng tôi bước đến chỗ hẹn, thấy Phạm Trung Kiên đang cứng nhắc, đứng bên cạnh Trà My - bạn nữ cùng đội tuyển với Kiên. Nếu tôi nhớ không nhầm thì My đạt giải Nhì.
Đặng Quang Lâm đang cầm điện thoại với vai trò thợ chụp ảnh cảm thấy quá ngứa mắt. Nó không chịu được mà gào lên:
"Thằng kia! Tao bảo GẦN VÀO! GẦN VÀO! Thế đếch nào càng ngày mày càng xa thế?"
Bất ngờ là, Trà My chủ động kéo cánh tay của Phạm Trung Kiên lại gần, mặt bạn ý đỏ ửng. Quay sang người đứng cạnh My, tôi thấy màu sắc trên gương mặt của Kiên cũng y chang như vậy, chẳng khác tí gì.
Mặc kệ hai khuôn mặt đỏ trong ảnh và nụ cười cứng nhắc của thằng Kiên, chúng tôi vẫn không ngừng ca ngợi vẻ đẹp của bức ảnh mà Lâm chụp.
Nguyễn Gia Huy xuất hiện sau lưng tôi từ bao giờ, anh vuốt nhẹ tóc tôi rồi mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích:
"Có cái lá vướng vào tóc em"
Anh nhìn tôi, ánh mắt nâu trà không che giấu được vẻ tự hào:
"Dâu nhà mình giỏi quá!"
Tim tôi lại đập nhanh rồi! Nguy hiểm quá! Quá nguy hiểm!
Ngay sau đó, tôi nghe thấy mấy đứa kia đồng thanh nói:
"Gớm! Làm như mỗi Dâu nhà ông được giải ấy!"
Nguyễn Gia Huy khoác tay lên vai tôi, cằm anh tựa nhẹ vào đỉnh đầu, anh đáp trả với giọng khiêu khích:
"Sao? Ghen tị à?"
Tiếp theo là một loạt biểu cảm nôn oẹ từ Kiên, Lâm và Trang
Cuối cùng, chúng tôi cũng đứng vào vị trí, nhờ Trà My cầm máy chụp hộ. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của hoàng hôn và tán phượng đỏ thẫm. Chúng tôi cùng nhau nhìn vào ống kính và nở cười tươi tắn nhất.
Tách!
Tạm biệt lớp 11,
Vũ Hoàng Ngọc Anh.