Chỉ trong chớp mắt, những ngày cuối tháng 6 chầm chậm trôi qua và kỳ thi đại học đã đến.
Trước ngày thi đại học, tôi ghé nhà Nguyễn Gia Huy với mục đích hỏi han tình hình thay phụ huynh. Quầng mắt của anh đậm hơn bình thường nhưng dáng vẻ tự tin thì vẫn như cũ.
Thấy tôi cầm hoa quả từ nhà sang. Anh cười, vui vẻ nhận lấy, còn tiện thể xoa đầu tôi rồi rủ vào phòng ngồi chơi.
Tôi không bước vào phòng Nguyễn Gia Huy kể từ khi lên cấp 3. Dù gì chúng tôi đã lớn, dẫu cho thân thiết tới mức nào chăng nữa thì cũng nên biết giữ khoảng cách. Lần này bước vào là do anh chủ động ngỏ lời, cô Diệp cũng gật đầu bảo tôi vào chơi. Phòng anh không thay đổi quá nhiều so với quá khứ, sàn nhà lát gỗ, tường được sơn màu xanh da trời cùng khung cửa sổ cạnh bàn học, tạo cảm giác thoáng đãng.
Gia Huy đang thu dọn đồ đạc trên bàn, anh cuộn gọn những tờ giấy A3 lại, cho vào ống đựng tranh. Tuy nhiên, có vài tờ giấy khổ khác bị rơi xuống đất khi anh gấp cuốn sổ, tôi vội vàng lại gần giúp Gia Huy nhặt mấy tờ giấy. Trong vô số những bản phác thảo, tôi chợt đứng hình khi thấy bức tranh nọ...
Từng nét bút chì thô sơ mà mềm mại, khắc hoạ góc nghiêng của cô học sinh 16 tuổi, mặc đồng phục và đang nở nụ cười tươi. Chưa kịp cất lời, Nguyễn Gia Huy đã nhanh chóng lấy lại bức tranh trên tay tôi, anh che giấu sự bối rối:
"Đó là bài tập thầy ở lớp giao nên anh quyết định chọn em để vẽ thử..."
"Ồ, vâng"
"..."
Sau đó là một màn ngượng ngùng.
Nguyễn Gia Huy tựa lưng vào đầu giường, lấy một quyển sách ra chăm chú đọc. Còn tôi thì chọn cho mình mấy cuốn Doreamon trong giá sách của anh.
Khi tôi bắt đầu thắc mắc về họ hàng của Nobita và lý do vì sao Doreamon không có tai. Chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng lật sách dần trở nên thưa thớt rồi im bặt. Tôi lén ngước về phía Nguyễn Gia Huy thì thấy anh thiếp đi từ lúc nào.
Gió ùa vào căn phòng tràn ngập mùi hương bạc hà quen thuộc. Tôi nhẹ nhàng đứng dậy và tiến gần hơn về phía đầu giường. Hơi thở đều đều từ Nguyễn Gia Huy như minh chứng cho giấc ngủ của anh.
Ngắm một chút chắc không mất gì đâu nhỉ?
Tôi giúp anh hạ kính khỏi mắt, để gọn lên bàn. Người gì đâu mà mũi cao thế? Lông mi thì vừa dài vừa cong. Bình thường rất thích trêu trọc người khác nhưng mà khi im lặng như thế này tự dưng thấy cũng có nét thư sinh...
Vài giây của tôi không biết đã trôi qua như thế nào nhưng khi lưng tôi bắt đầu nhức mỏi, định bụng đứng dậy và về nhà thì bất chợt, một cánh tay kéo tôi lại, tay còn lại nhẹ nhàng luồn qua gáy.
Cuối cùng, một cảm giác mềm mềm, lành lạnh lướt qua môi tôi...
Môi tôi nhanh chóng trở nên tê rần.
Nhịp tim thì tăng nhanh và hô hấp trở nên khó khăn hơn hẳn.
Nguyễn Gia Huy đã mở mắt từ bao giờ, ánh nhìn màu nâu trà xoáy sâu vào trí óc của tôi. Não tôi dùng chút lý trí ít ỏi, ra chỉ thị cần phải làm gì đó...
"E...em về đây, anh thi tốt nhé!"
Và tôi chạy.
Phải! Tôi chạy mất dép!
Huhu
Nụ hôn đầu của tôi đã bị đánh cắp như thế đấy!
...
Tôi quyết định trốn Nguyễn Gia Huy! Tên trộm đáng ghét đã ăn cắp nụ hôn quý giá của tôi!
Thời gian này, thực sự tôi rất bối rối, đầu tôi ngổn ngang những suy nghĩ kể từ ngày hôm đó ở phòng Nguyễn Gia Huy. Tại sao anh lại làm như thế? Sao anh lại... hôn tôi? Mặc dù có thể nó cũng chưa hẳn là một nụ hôn? Nhưng mà môi chạm rồi mà? Chạm rồi! Nhẹ như chuồn chuồn đạp nước ấy! Vậy tại sao Nguyễn Gia Huy lại làm vậy? Hứng thú nhất thời? Trêu trọc tôi? Đang mơ ngủ? Từ từ đã... hắn ta là một "cờ đỏ" di động? Một nụ hôn với hắn có là gì??? Huhu! Nụ hôn đầu của tôi! Nếu gặp phải nói gì bây giờ? Mặc kệ à? Bơ hắn đi? Nhỡ tên đáng ghét đó tự gợi chuyện thì sao?
101 câu hỏi cùng Vũ Hoàng Ngọc Anh...
Một ngày nọ, khi đang ăn cơm tối mẹ tôi chợt nhắc nhở:
"Hôm nay Nguyễn Gia Huy thi tốt nghiệp xong đúng không? Tối con thử qua nhà cô Diệp hỏi thăm anh xem?"
Tôi đang uống nước thì sặc, cứng nhắc nói:
"Tối nay con phải học nhóm!"
Vài ngày sau, mẹ và tôi đang ngồi xem tivi, nhân vật chính là gián điệp do tổ chức FBI cài vào, đột nhiên mẹ cất lời:
"Nguyễn Gia Huy thi xong bài thi năng khiếu của Kiến Trúc rồi, con có..."
"Tự dưng con nhớ ra con còn bài tập nhóm chưa giải quyết xong"
"..."
Tôi cứ như vậy, tránh mặt Nguyễn Gia Huy bằng mọi cách cho tới khi gia đình anh ta đi du lịch để chúc mừng Gia Huy thi xong, tôi mới nhẹ nhõm phần nào. Tuy nhiên, thời điểm đó cũng đã rơi vào cuối hè.
Vì chị Quyên và anh Chính - trụ cột của CLB Sự Kiện đã trở thành cựu học sinh nên trước khi rời đi, anh chị thân yêu đã giao lại cho tôi chức Chủ tịch CLB Sự Kiện từ giữa năm lớp 11. Đúng là trọng trách nặng nề!
Vậy nên, khi kỳ hè bắt đầu, tôi- với vai trò Chủ tịch đương nhiệm của CLB mau chóng có cả đống công việc phải làm. Quay đi quay lại, vụ việc "nào đó" đã trôi vào một góc trong tâm trí của tôi cho đến khi: Kết quả kỳ thi đại học được công bố!
Ngày hôm đó trùng với lịch duyệt văn nghệ tại trường. Trong khi tôi đang xem các em khối dưới khớp chương trình thì Đỗ Gia Hoàng- hotboy mới nổi kiêm ca sĩ trong CLB Âm Nhạc chạy lại. Nó đặt lên bàn tôi cốc trà sữa trân châu 30% đường và 70% đá:
"Chị Dâu khát rồi đúng không? Em mua cho chị!"
Tôi cau mày, đang định từ chối thì thằng Kiên ngồi cạnh đã gào lên:
"Này này, xưng hô kiểu gì đấy? Ai cho mày gọi biệt danh của Ngọc Anh? Biệt danh của nó chỉ dành cho bạn thân thôi!"
Hoàng tựa người vào bàn, rướn người về phía tôi:
"Chị Dâu thân với em mà, nhỉ?"
Thằng Kiên đang định nói gì đó thì im bặt.
Tôi chợt cảm thấy có một lượng không khí lạnh toả ra từ sau lưng giữa chiều mùa hè.
Cảm giác gì vậy? Ớn lạnh? Chả lẽ tôi trúng gió?
Ngay sau đó, một cánh tay mạnh mẽ đặt lên vai tôi, giọng nói mà gần một tháng rồi tôi chưa nghe lại, vang lên đầy thách thức:
"Xin lỗi nhé! Đây là bạn gái của Thủ Khoa Kiến Trúc năm nay rồi!"
Đỗ Gia Hoàng ngơ người, nó cau mày khó hiểu nhìn tôi.
Phạm Trung Kiên ngồi cạnh thì hào hứng như đang xem kịch hay.
...
Nguyễn Gia Huy
Nguyễn Gia Huy
Nguyễn Gia Huy
Cuối cùng, vẫn phải gặp anh.
Mọi dự tính trong đầu tôi đều bay đi sạch, tất cả các phương án và kịch bản được đề ra trên đường Gia Huy chở tôi từ trường về nhanh chóng bốc hơi.
Bây giờ chỉ còn Vũ Hoàng Ngọc Anh với cái mặt ngu ngơ đứng đối diện tên "ăn cắp" trong công viên quen thuộc.
Không được!
Tôi không thể hèn nhát như thế!
Nghĩ vậy, tôi quyết định sử dụng chất giọng "lạnh lùng" của mình, hỏi:
"Có việc gì?"
Hình như không lạnh lùng cho lắm.
Nguyễn Gia Huy chẳng hề kém cạnh mà lập tức đặt câu hỏi ngược lại:
"Em không định chịu trách nhiệm với anh à?"
Tôi ngạc nhiên, lập tức ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt:
"Anh nói gì đấy?"
Nguyễn Gia Huy tỏ vẻ buồn bã, ánh mắt nâu trà đượm nét tủi thân mà giãi bày:
"Ôm cũng cho em ôm rồi, hôn cũng cho em hôn, vậy mà... em còn không cho anh một danh phận?"