Vào lúc tôi đang nằm dài trên giường, lướt xem được vài video ngắn của Phở Bò thì cuối cùng con Trang cũng lên phòng, cả người nó ướt như chuột lột, tóc rối tung và khuôn mặt cau có. Nó bước vào phòng tắm, bắt đầu xả nước.
"Thằng Đặng Quang Lâm không phải là con trai, nó thật sự ném tao xuống hồ bơi"
"Vì mày là con gái nên nó đã cảnh cáo rồi đấy"- Tôi nhận xét, sau đó đưa nó cái túi đựng chiếc áo Tommy của thằng Lâm.
Nó cầm lấy cái túi và mở ra, mùi chua bốc lên. Tôi quyết định lùi ra ngoài để bảo toàn sự sống. Cái Trang ghét bỏ để cái túi xuống.
"Ôi tao chịu rồi, để lát nữa dùng dịch vụ giặt ủi của khách sạn đi"
...
2h chiều, chúng tôi tập trung đầy đủ lại trước cửa khách sản để đi Bảo Tàng Quảng Ninh. Lần này, Đặng Quang Lâm nhường chỗ của nó cho tôi còn nó thì chuyển xuống hàng cuối, thế là tôi với Trang được ngồi cùng nhau.
Trước khi lên xe, Trang đã uống thuốc chống say nên nó không còn mệt mỏi như buổi sáng. Quãng đường di chuyển từ khách sạn đến bảo tàng không quá xa, chỉ đi mất 15 phút.
Bảo Tàng Quảng Ninh được thiết kế giống như một cục than màu đen. Vào buổi sáng, khi các lớp tường kính ở bên ngoài phản chiếu ánh nắng và hình ảnh Vịnh Hạ Long, "cục than" trở thành chiếc gương rực rỡ. Nghe nói khách du lịch đến với Quảng Ninh là chắc chắn sẽ ghé qua thăm công trình kiến trúc độc đáo này. Vì vậy nên lúc chúng tôi đến nơi thì khu mua vé đã chật kín, người ra người vào nối đuôi nhau không ngớt.
Trời thì trong, nắng thì chói và người thì đông. Tôi phe phẩy quạt cho bản thân và cái Trang trong lúc đợi anh hướng dẫn viên đi mua vé. Bỗng nhiên một chai nước lạnh được đưa tới trước mặt tôi, Trần Đức Hải cười nói:
"Trời hơi nóng, Ngọc Anh cầm đi lát nữa khát thì còn uống"
Boy tinh tế xin được phép gọi tên Trần Đức Hải. Má tôi hơi nóng lên, không biết là do thời tiết hay do người trước mặt. Tôi chưa kịp đưa tay ra nhận thì Đặng Quang Lâm đã giật mất:
"Thank you Hải nhé, đúng lúc tao đang khát"
"..."
Ủa bạn Đặng Quang Lâm? Sao bạn duyên dáng thế?
Đỗ Minh Trang đứng bên tôi chợt tiến lên, đẩy đáy chai nước khi thằng Lâm đang uống.
"Ặc"
"Khụ khụ khụ"
Sau đó là một tràng ho dài. Đặng Quang Lâm mắt đỏ ngầu như sắp khóc, nhìn Trang đầy trăn trối.
Hải đưa tôi chai nước khác, cười cười chữa ngượng.
...
Khi chuyến tham quan kết thúc thì đã là 5h chiều. Năng trời lúc này đã bớt gay gắt hơn, tôi, Trang và thằng Kiên ngồi nhâm nhi cây kem ốc quế 10k ở quảng trường cạnh bảo tàng. Vừa ăn vừa ngắm nhìn Vịnh Hạ Long cùng ánh chiều đang dần ngả màu.
"Thích thật nhỉ"- Thằng Kiên đột nhiên lên tiếng- "Không ngờ lên cấp 3 tao lại có bạn, hồi cấp 2 tao không như thế này đâu"
"Thế mày như thế nào, ghê hơn như thế này à?"- Cái Trang khẽ trêu trọc.
Thằng Kiên cười nhạt thổ lộ:
"Hồi cấp 2 tao lầm lì lắm, không có bạn bè"
Dường như nó muốn nói thêm nhưng lúc này xe buýt của đoàn tôi đã đến. Nó lại trở về khuôn mặt nhí nhố thường ngày rồi chạy ra tập trung mấy đứa trong tổ lại.
Tôi và cái Trang nhìn nhau, ánh mắt đều hiện hữu sự ngập ngừng.
Quá khứ đã là quá khứ rồi.
Hiện tại mới là quan trọng.
Kiên là bạn của bọn tôi và chúng tôi trân trọng nó, đây là sự thật.
Tối hôm đó sau khi dùng bữa xong, chúng tôi bắt đầu tụ tập, thằng Kiên đề nghị muốn đi bộ ra ngoài phố chơi, nó đã tia được có mấy hàng ăn vặt gần khách sạn.
Tôi không do dự mà ngay lập tức đồng ý.
Kiên Phạm nhắn vào nhóm tổ hỏi có ai muốn đi cùng không thì nhận được tin nhắn trả lời như sau: Đỗ Long muốn ở khách sạn chơi với đám con trai nhóm nó, Bảo Linh thì đang chơi bài trong phòng. Cuối cùng chỉ thấy Đặng Quang Lâm lạnh lùng nhắn "oke".
Chúng tôi hẹn 8h tối ở dưới sảnh chờ. Nhưng khi xuống lại thấy ngoài thằng Lâm còn có cả Trần Đức Hải. Tôi vốn nghĩ rằng Trần Đức Hải chơi cùng nhóm với Đỗ Long nên chắc nó sẽ không đi với bọn tôi, vì vậy khi thấy nó tôi khá bất ngờ.
Hải thân thiện vẫy tay chào cả đám. Trang đẩy vai tôi, tôi lại đẩy vai Kiên. Cả ba đứa cùng nở một nụ cười công nghiệp đến mức Đặng Quang Lâm đang đứng bấm điện thoại ngẩng lên cũng giả bộ ói.
Chúng tôi vừa đi vừa hứng gió trời. Tối về, thời tiết ở Quảng Ninh dễ chịu hơn rất nhiều, gió khẽ vờn qua tóc tôi. Cái Trang đang cãi nhau gì đó với Lâm Đặng khiến thằng Kiên phải ở giữa can ngăn.
Chẳng biết từ lúc nào Hải đã sóng vai đi ngang với tôi. Nó nhẹ nhàng cất lời:
"Ngọc Anh giận tao à?"
Tôi tròn mắt. Hả? Tôi có giận gì Hải đâu?
"Không có"- Tôi trả lời ngay tắp lự
"Vậy sao Ngọc Anh lại đổi chỗ với Lâm? Tao tưởng sáng nay tao làm Ngọc Anh khó chịu"
À, hoá ra là vụ này.
Tôi vội lắc đầu nguầy nguậy.
"Không phải, tại Trang ngồi với Lâm không thoải mái nên tao lên với nó"
Hải nghe xong thì bật cười. Cái lúm đồng tiền xinh xinh lại hiện lên trên má nó.
Tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Tôi bỗng cần quân sư Hoàng Nhật Minh ở đây, ngay bây giờ để thẩm định người trước mặt hộ tôi!!!. ngôn tình tổng tài
"Thế may quá, tao tưởng Ngọc Anh giận tao"
Đúng lúc này đột nhiên gió thổi mạnh, vài lọn tóc mai của tôi bung khỏi vành tai, che khuất tầm nhìn. Tôi mơ hồ thấy Hải đưa tay ra như muốn vuốt gọn tóc mai của tôi lại thì...
Bộp!
Đặng Quang Lâm xen vào giữa chúng tôi từ lúc nào, nó nắm chặt cái tay đang giơ ra giữa không trung của Trần Đức Hải.
Tôi:?
Trần Đức Hải:?
Quần chúng ăn dưa với sự góp mặt của 2 diễn viên Trang và Kiên:???