Trong phòng tắm chật hẹp, ánh sáng chập chờn mang đến cảm giác nặng nề pha chút lạnh lẽo u ám đến đáng sợ.
Có người từng nói người vựt dậy từ vũng bùn trong bóng tối phần lớn sẽ có tính cách vặn vẹo, tốt nhất là nên tránh xa.
Không rõ thứ tính cách ấy sẽ tồn tại như họ nói? Chỉ biết là mọi người hùa nhau cô lập người ấy cho bằng được, đống đinh người ấy tại hố sâu ngăn cản rủi ro phát sinh ảnh hưởng đến họ cho dù tỉ lệ nguy cơ xảy ra là 0,1%.
Tầm Hân ngước mắt nhìn bóng đèn sợi đốt bị rỉ nước chập mạch mà chớp tắt liên tục, cậu nghĩ bà ngoại mắt mờ không thấy đường vào đây té ngã thì nguy to, chút nữa phải sửa lại.
Dòng nước từ vòi sen tuôn chảy qua thân thể gầy gọt của Tầm Hân, rửa sạch lớp bụi bẩn mà chẳng thể xóa nhòa những vết sẹo lồi lõm trên da, dù nước mạnh thế nào cũng chẳng hề rửa trôi vết tích hằn lưu bao năm.
Cái lạnh dần thấm vào da thịt, bàn tay phải Tầm Hân rũ bên người phát lên từng trận run rẩy.
Thân thể cậu nương theo bức tường dựa vào tuột xuống.
Bàn tay còn lại bấm mạnh vào da thịt muốn mượn trận đau đớn khác xóa tan cảm giác nhức nhối như con dao hun lửa cứa từng lớp da bên bàn tay phải.
Mà còn có thể gọi là bàn tay nữa hay không là một điều đáng suy ngẫm.
Tầm Hân, tắm xong chưa con? Tắm mau đi con nước lạnh lắm.
Tầm Hân cố kiềm chế giọng không phát ra tí bất thường: Ơ."
Tầm Hân ngẩng đầu nhìn trong vô định, hốc mắt cậu ẩm ướt, chạy dọc theo đôi gò má hốc hác hai dòng lệ bạc.
Tấm gương duy nhất trong phòng tắm nhỏ phản chiếu một thân ảnh run rẩy không ngừng, chỉ thấy tay phải cậu ta không còn nguyên vẹn, ngón cái và ngón trỏ đã biến mất không thấy tăm hơi thay vào đó là vết sẹo lồi lõm xấu xí vô cùng.
....
Niên, thức dậy.
Trần Thu Nguyệt gõ cửa liên tục.
Khởi Niên ló đầu ra khỏi tấm chăn cuộn dày đặc, giọng nhựa hơn nhớt: Dạạạ....
Trần Thu Nguyên lớn tiếng: Đừng có mè nheo với mẹ, cho con năm phút.
Trễ tự gánh lấy hậu quả.
Khởi Niên thoắt cái giật phắt dậy, cái hậu quả đó cậu gánh không nổi đâu.
20 phút sau
Phụ huynh hai bên giáp mặt.
Huỳnh Lan Thi hòa nhã như bao hôm nào: "Thu Nguyệt, cậu ở nhà đi.
Để tớ đưa Niên cho tiện.
Khởi Niên khoái chí chớp chớp mắt: Đúng òi mẹ.
Trần Thu Nguyệt nhướng mày: Con ghét bỏ mẹ?
Khởi Niên ngoe nguẩy lắc đầu: Tuyệt đối không có.
Một người đưa là được rồi, mẹ ở nhà đi chợ nấu cơm ngon cho con ăn.
Trần Thu Nguyệt sao mà không biết ý đồ thằng con nhà mình: Con kiếm cớ bám Thời Duy thì nói thẳng đi.
Khởi Niên bụm trán bị búng: Hong có.
Nguyễn Thời Duy một bên vô cảm như tượng đá đứng bên cạnh Huỳnh Lan Thi, im lặng như không khí.
Trần Thu Nguyệt mỉm cười nói: Được rồi.
Lan Thi nhờ cậu.