Từng làn xe điện chạy vòng cản hết lối, nếu đi ngược dòng sẽ gây kẹt nguyên đội quân không khác gì thời điểm nóng lúc năm giờ chiều tắt nghẽn giao thông.
Tầm Hân lách bước chân theo thân ảnh của hai thiếu niên đi tới.
Như có cảm nhận, Khởi Niên đang xuôi dòng thì ngoảnh đầu về phía sau, bánh xe dưới chân theo đó ma sát mặt gạch làm chậm tốc độ, cậu thuần thục phanh freeline.
Khởi Niên xoay lưng, dòng người lướt qua mặt, một người nổi bật đứng đó nhìn cậu.
Khởi Niên bất chấp tán quân thuận chiều cậu nghịch đường đi, ánh sáng rẽ ngang du tẩu theo từng bước.
Cậu cầm freeline trên tay.
Tầm Hân.
Đoạn Lan sửng sốt quay đầu, từng vòng xe điện của trẻ em đông nượp như tảng đá cản đường khiến cậu duy trì thế đứng không khác gì một tượng thạch bị cố định tại chỗ chỉ có thể đưa mắt dõi theo diễn biến.
Bạn thân cậu hình như gặp được người quen, là một người rất cao, mặt mày sáng sủa, người ấy không ngại cảnh tấp nập bước đến bên Khởi Niên.
Khởi Niên cầm đôi freeline bằng một tay để bên hông, cậu chọt cánh tay áo khoác phồng lên của Tầm Hân, cười híp mắt:
Cậu đi đâu đây? Giao hàng hả?
Tầm Hân gật đầu, khóe môi hơi giương, vương chút ý cười hiếm thấy.
Khởi Niên hạ mắt nhìn đồ vật trong tay Tầm Hân: Cậu định giao hàng cho ai à?
Tầm Hân gói ghém bọc đồ vào tay cậu, sau đó dùng ngón tay chỉ về một hướng, cùng lúc một người đang đi tới, chuẩn xác lọt tầm ngắm.
Khởi Niên ngạc nhiên quay sang hỏi: Lan cậu oder trà sữa hả?
Đoạn Lan nhếch một bên lông mày, thờ ơ lắc đầu: Nào có? Sau đó cậu tiến đến đứng cạnh Khởi Niên.
Khởi Niên đầy đầu khó hiểu cụp mắt nhìn bọc đồ rồi nâng mắt nhìn Tầm Hân trả ly trà sữa ngược về tay hắn.
Tầm Hân đưa đến tay chính chủ.
Đoạn Lan phải xách một tay, cậu xoắn xuýt: Sao cậu đưa tôi? Tôi đâu có đặt?
Khởi Niên thấy lông mày của Tầm Hân díu hết cả lại, cậu nói ra nghi vấn:
Hay là cậu bị bom hàng?
Tầm Hân lắc đầu, sau đó hắn mở điện thoại chưa tới ba giây đem trước mắt hai người họ.
Màn hình hiện ghi chú: Có người mua cho bạn cậu, đã trả tiền.
Đọan Lan kinh ngạc: Bạn? Tôi có thân ai đâu? Cậu thả hẳn freeline cạnh chân.
Tầm Hân nghiêng người tìm kiếm bóng hình người giao nhiệm vụ cho hắn, đúng lúc chỗ tập trung cả đám người lúc nãy biến mất dạng, một người cũng không còn.
Mồ hôi trên trán Tầm Hân nhỏ giọt bị làn gió xua hơi bay mất.
Đoạn Lan nói bên tai Khởi Niên: Bạn cậu kiệm lời quá.
Khởi Niên gật đầu nhỏ giọng: Anh ấy ngại thôi?
Đoạn Lan trợn tròn mắt: Anh ấy?
Khởi Niên thì thầm: Anh trai mới kết bái.
Tầm Hân khổ não, hắn khó lời giải thích, bấu tay vào túi nhờ điện thoại, kể rõ tự tình.
Khởi Niên cùng Đoạn Lan lần lượt chụm đầu vô màn hình điện thoại, trên đó viết:
Một nam sinh cao lớn mặc đồng phục Thống Lương, trên lông mày có một vết sẹo.
Hắn bảo tôi đem trà sữa đến tay bạn cậu.
Đoạn Lan run lên một cái, tim hẫng mất một nhịp: Trần Bách Chiến.
Khởi Niên bậm môi, bóp chặt đấm tay: Hắn theo cậu đến đây? Cậu không hay biết?
Đoạn Lan rũ mắt, siết chặt quai nilon: Không biết.
Khởi Niên mặt ủ mày chau: Hay là trả hắn đi.
Nói rồi cậu thấy tội lỗi phải làm phiền Tầm Hân nhưng cậu chưa kịp thốt lời người bên cạnh đã giành trước.
Không cần đâu.
Đoạn Lan khom người thu gom freeline: Tôi mệt, về nghỉ ngơi trước.
Hôm khác rãnh hẹn gặp cậu.
Cậu xách theo ly trà sữa đã rã một ít đá, sữa chảy mảng lỏng phân tách tầng màu khác biệt.
Đoạn Lan quải balo rời đi để dòng người rộn ràng che khuất bóng lưng.
Khởi Niên sầu não không kém, trông mắt về nơi xa, tán thán: Đúng là ràng buộc nhau mấy đời.