Dưới gầm cầu một tiểu khu nhỏ, một đám không ra người không ra nộm ăn mặt kì quái trông qua tựa phiên bản nhái hàng của nhóm nhạc HKT, tóc vuốt keo nhọn hoắc chọc trời ngáo hết chỗ nói.
Có một số người còn đeo kính đen tạo thêm khí chất, bản thân họ cảm thấy mình đẹp trai không còn gì để chê nhưng quả thật vào mắt người thường nhìn qua cứ như một đám giả mù, cộng thêm trong tay một số người còn cầm theo gậy đúng là không lẫn vào đâu được.
Bên cạnh còn có một số đứa nhỏ tuổi từ cấp một đến cấp hai, trên tay trên vai có xách theo bao bố với gậy tre nhỏ, chúng xếp hàng ngay ngắn trông rất trật tự.
Đứa trẻ đi đầu vẫn giữ nguyên một vị trí cũ bởi bầy người lớn hàng nhái HKT kia đang bận chuyện khác.
Mà đám người hàng nhái đứng xêm nhau tạo thành vòng chắn mất tầm nhìn của mấy đứa nhỏ, chỉ có thể dỏng tai nghe ngóng chuyện gì đang diễn ra bên trong vòng vây.
Bỗng một giọng gầm hổ báo vang lên đánh bay hồn phách mấy đứa nhỏ, làm tim một số đứa muốn rớt khỏi lồng ngực.
"Bà già kia."
Tâm điểm vòng bao vây là một người già sức yếu, bị một khuôn mặt dữ dằn hét toáng đến long trời lỡ đất làm run người không kém, cây gậy nhỏ trong tay hay nói đúng hơn là một cành cây non trong tay bà lão mất kiểm soát rơi trên mặt đất.
Cạch.
Cánh cửa gỉ sét ma sát với bản lề để lại dư âm chói tai, trong căn hộ nhỏ bị bóng tối bủa vây thoáng chốc vụt sáng bởi tiếng bậc công tắc.
Kim đồng hồ dừng tại: 17h30 phút.
Tầm Hân để balo lên ghế, cậu bước vài bước đến bếp rồi vòng qua nhà vệ sinh, mở cửa hai căn phòng, chưa đến một phút đã lách hết mọi ngóc ngách trong căn hộ nhỏ.
Hàng mày nửa ẩn sau lọn tóc mái của Tầm Hân nhíu chặt.
Cậu dứt khoát chạy ra khỏi cửa, chân gấp gáp không nông sâu vào giày, tiến đến căn hộ sát vách gõ cửa liên tục.
Là ai? Cửa chưa mở bên trong đã truyền ra giọng nói.
Tầm Hân vẫn không ngừng lại động tác tay, tiếng cửa sắt cốp cốp nối đuôi khó nghe vô cùng.
Hỏi là ai sao không trả lời.
Giọng điệu có phần nóng nảy.
Thấy kẻ bên ngoài vẫn lì lợm đập cửa rung trời, người bên trong rốt cuộc mở cửa.
Mẹ nó, câm hả..
Hỏi sao không trả lời.
Người phụ nữ đầu gỏi cuốn chửi đổng đến khi giáp mặt với người ngoài cửa mới lấp lửng nói: À câm...!thật.
Chớp mắt, biểu cảm dịu dàng hẳn đi.
Tầm Hân à, tìm dì có chuyện gì không con?
Ngón cái bên bàn tay trái cậu gập vào lòng bàn tay, thoắt cái thay đổi kí hiệu liên tục có nghĩa.
Người phụ nữ tóc gỏi cuốn-Thái Tuyên tập trung nhìn vào động tác tay của cậu, bà ta có học sơ ngôn thủ ngữ thông qua internet ít nhiều có hiểu biết.
Con hỏi bà ngoại?
Tầm Hân gật đầu, khớp tay bên hông nổi đầy gân xanh.
Thái Tuyên vắt óc nói theo trí nhớ: Hồi trưa dì thấy bả đội nắng đi, dì hỏi bả đi đâu bả nói đi giao áo, mà dì biết bả nói dối, bả cầm theo cái bao bố có thấy cái áo nào đâu mà đi giao, trưa trời trưa trật...!Thái Tuyên dong dài nói mãi xoay mắt nhìn cái, người đã biến đâu mất tăm.
Ây cái thằng này...!đúng là có hiếu hết sức.
Thái Tuyên chạm vào mấy lô tóc bị gió mạnh thổi muốn rơi, lầu bầu nói miết.
Giờ cao điểm đường xá chật kín phương tiện giao thông, rặng mây hồng trùng điệp khoe sắc rực rỡ kéo dài đến chân trời, tiếng kèn kêu inh ỏi quả thật muốn phá hoại cảnh đẹp nên thơ.
Bước chân dồn dập băng băng trên con đường dài vô tận, mồ hôi túa ra trượt qua khóe mắt làm nhòe tầm nhìn.
Thời Duy, kem ngon muốn chết, sao cậu không ăn? Khởi Niên ríu rít bên tai Nguyễn Thời Duy không phút giây nào dừng.
Nguyễn Thời Duy điềm đạm nói: Bình...!Chữ "thường" còn chưa ra khỏi miệng đã bị cắt đứt.
Aaa.
Bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai, Nguyễn Thời Duy quay phắt đầu nhìn, một bóng người lao nhanh uy lực như tên lửa izdeliye phóng mất dạng, để lại dư âm: Xin lỗi.
Tàn cục tai nạn thảm hại đánh ngất chú chim đang hoạt bát trong khoảng thời gian không ngờ tới, Khởi Niên ôm đầu gối nước mắt nhỏ giọt, kem dính khắp người, âm thanh vui vẻ mất hút thay vào đó là tiếng đau đứt ruột.
Hu hu, đau quá...
Mặt mày Nguyễn Thời Duy đen như đáy nồi, hắn ngồi xuống xem xét vết thương trên chân Khởi Niên.
Đầu gối Khởi Niên trầy trụa tróc da, sắc đỏ thi nhau nở rộ cực kì gai mắt.
Đau lắm không? Nguyễn Thời Duy dịu giọng hỏi, sợ nói lớn sẽ sát muối thêm vết thương.
Khởi Niên mím chặt môi gật đầu: Đau lắm.
Nguyễn Thời Duy dứt khoát xoay lưng: Lên đi, tôi cõng cậu.
Khởi Niên cố sức bò lết lên tấm lưng nhỏ bé, choàng hai tay ôm cổ đối phương.
Nguyễn Thời Duy đóng cọc sức lực vào chân, tay đỡ chặt chân Khởi Niên tập tễnh bước đi.