Vạt áo trắng nhiễm một tầng sương sượt phải tán cây, một đoạn đường ngắn kinh người, tâm lí Tầm Hân sinh ra một tia kháng cực, sự bực bội trong lòng nảy lửa dữ dội.
Cảnh sắc phố xá bắt đầu thay đổi, nhà cửa ít đi, quang cảnh hoang vu.
Một nơi cách biệt với thế giới bên ngoài thích hợp để giam cầm những bộ mặt điên cuồng.
Cánh cổng trắng rộng lớn mang đến cảm giác choáng ngợp, phía trên tấm bảng đề dòng chữ sơn vàng:
Bệnh viện tâm thần.
Mùi nước sát trùng quẩn quanh đầu mũi, âm thanh nói chuyện vui vẻ như những đứa trẻ ở một khu nào đó truyền tới.
Tầm Hân bước chân chậm rãi, đến quầy sảnh chính.
Y tá ở quầy hỏi cậu: Cậu đến thăm ai?
Tầm Hân không nói, trực tiếp rút cây bút viết lên tay, đưa đến trước mặt y tá.
- Bác sĩ gọi tôi đến, tôi là người nhà của 316.
Ý trên mặt chữ.
Là có người gọi, không phải hắn tự nổi hứng đến thăm.
Sáng sớm hắn xách balo chuẩn bị rời nhà đến trường thì nhận một cú điện thoại gọi hắn đến nơi đây có chuyện gấp.
Hắn kháng cự nhiều lần, bác sĩ vẫn cố thuyết phục.
Trọng tâm hôm nay chưa chính thức vào học, đến xem một chút đỡ phiền hà đến bà ngoại, bà già rồi lo âu sẽ không tốt cho sức khỏe.
Mười năm hắn chưa từng quay lại.
Có lẽ y tá nhận thức được hắn không thể mở miệng nói chuyện, cô ta không rặn hỏi gì nhiều chỉ nói: À tôi biết rồi, bác sĩ có dặn dò khi cậu đến thì dẫn đường cho cậu.
Một vị y tá khác đảm nhận trách nhiệm chỉ đường cho Tầm Hân.
Mười năm có nhiều sự chuyển đổi với cả phòng bệnh vẫn ngay chỗ cũ hắn cũng chẳng rảnh đâu nhớ.
Quanh co một hồi, Tầm Hân theo sau y tá dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Bác sĩ đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh còn có vài nhân viên y tá.
Tầm Hân gật đầu với bác sĩ, mười năm tóc vị bác sĩ nọ đã ngả màu, mắt kính càng dày thêm.
Bác sĩ không bắt cậu đợi nói thẳng vào vấn đề: Lần này tôi gọi cậu đến thật sự có chuyện gấp.
Hôm qua Dư phu nhân xảy ra chuyện, nếu chúng tôi không phát hiện kịp thời e sẽ không thể tránh khỏi tình huống xấu, có thể Dư phu nhân sẽ không qua khỏi.
Tầm Hân chẳng hề biểu hiện cảm xúc, hắn trầm mặc viết vào giấy, đem đến trước mặt bác sĩ.
- Sau đó? Ông gọi tôi đến đây thì giúp ích được gì?
Bác sĩ tiếp tục kể: Hôm qua, Dư phu nhân ăn cơm mắc nghẹn, xém thì không cứu nổi.
Đồng thời chúng tôi tiến hành giám định, mới phát hiện bệnh trạng của bà ta.
Dư phu nhân được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản giai đoạn hai, chi phí chữa trị có phần hơi cao.
Bệnh viện chúng tôi không hỗ trợ miễn phí phần chữa bệnh hiểm nghèo, bệnh này không thuộc bộ phận chữa bệnh của bệnh viện, muốn điều trị phải liên hệ với bệnh viện trung ương.
Mà cậu cũng biết, muốn chữa trị cần phải bỏ tiền, cậu là người nhà của Dư phu nhân, chúng tôi chỉ còn cách liên hệ với cậu.
Tầm Hân viết ngắn gọn.
- Tôi không có tiền.
Nghiệp vụ không cho phép bác sĩ từ bỏ, ông ta nói tiếp: Cậu có thể kiếm, thời gian còn lại của Dư phu nhân không còn nhiều.
Cậu là con trai của bà ta.
Tầm Hân bình thản ngắt lời ông ta.
- Tôi không có nghĩa vụ.
Bác sĩ thở dài một hơi, ông thấu hiểu sự đời, mỗi người có một hoàn cảnh, cậu trai trước mặt này cũng vậy, can ngăn chỉ làm loạn hơn, ông khuyên nhủ câu cuối:
Cậu vào gặp mặt Dư phu nhân một lần đi, bà có thể biến mất trong một ngày nào đó không xa.
Là bà ta ban cho cậu cuộc sống, điều đó không thể phủ nhận.
Nói hết lời mà cậu trai không xoay chuyển thì người ngoài như ông ta phí hoài cũng vô dụng.
Tầm Hân ngước đầu nhìn mảng sáng trên đèn huỳnh quang, bàn tay thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch.
Chi bằng từ đầu đừng cho tôi cuộc sống, có phải tốt hơn không?
Ống dẫn nước biển lăn tăn theo đường dây dẫn chảy vào cổ tay gầy gò.
Thông qua cửa kính bên ngoài Tầm Hân thấy rõ tình hình bên trong.
Mười năm nói dài không dài nói ngắn lại càng không ngắn tất thảy là do mỗi người tự động cảm nhận.
Người phụ nữ xinh đẹp năm xưa dắt theo một cậu bé đi khắp mọi con phố, giờ đây một bước hạ xuống mặt đất còn là một điều quá khó khăn.
Mái tóc đã bạc hơn phân nửa, thân người gầy yếu như một bà lão thiếu dinh dưỡng nặng, trông già đi rất nhiều.