Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 17: Nửa Câu




Xe dừng ở đầu ngõ Bạch Mã.



Giang Thiêm trả tiền rồi bước xuống xe trước, nhưng mãi chẳng thấy Thịnh Vọng lăn ra. Hắn quành sang nhìn thì mới phát hiện vị tổ tông này đang ôm gói thuốc lặng lẽ ngồi chờ người khác mở cửa cho, hiển nhiên là được tài xế chiều thành thói.



Giang Thiêm hậm hực mở cửa xe, có thế cậu mới chịu thò chân ra một cách sang chảnh, muôn phần lễ độ nở nụ cười: “Cảm ơn.”



Cậu khoác balo một bên vai, trong tay lại cầm thuốc nên xuống xe không tiện lắm.



Giang Thiêm vịn cửa xe không chịu nổi nữa bèn xòe tay ra bảo: “Đưa thuốc cho tôi.”



Thịnh Vọng cực kỳ khách sáo đáp: “Ứ cho.”



Giang Thiêm: “……..”



Hắn đành phải đổi đề nghị: “Khoác balo lên cả hai vai đi.”



Thịnh Vọng nói: “Xấu lắm.”



Giang Thiêm bó tay.



Thịnh Vọng ngoan cố giữ nguyên tư thế khoác balo một bên vai và cầm thuốc trong tay, xuống xe bèn đi thẳng vào ngõ nhỏ sâu hun hút. Cậu không có dáng vẻ đần thối như những con ma men khác, nếu để mấy nữ sinh ở trường trung học trực thuộc bắt gặp, có khi phải đỏ mặt mà khen cảnh đẹp ý vui ấy chứ.



………..Nhưng nhìn hơi lẻ loi.



Thoáng chốc ấy, Giang Thiêm nghi ngờ người nọ thực ra chẳng say tí nào, nếu say thì phải ăn vạ la lối khóc lóc om sòm chứ, sao vẫn chú ý hình tượng thế kia.



Kết quả Thịnh Vọng đi tít đằng xa bỗng quay đầu lại nhìn hắn rồi quành về.



Giang Thiêm tưởng đối phương muốn đi chung với hắn. Ai ngờ Thịnh Vọng hất hất cằm bảo hắn: “Điện thoại cậu đâu?”



“Làm gì?”



“Lấy ra làm nháy.”



“Chụp cái gì?” Giang Thiêm cau mày, ngờ vực và khó hiểu, nhưng tay vẫn thò vào túi quần, ngập ngừng rút điện thoại ra.



Hắn vuốt màn hình, giao diện nhảy sang máy ảnh.



Trong khung hình, Thịnh Vọng đứng dưới ngọn đèn đường, cái bóng đổ dài. Cậu dùng mũi chân đá đá mặt đường gồ ghề, nói: “Con đường này lồi lõm nhấp nhô thế mà lúc nãy tôi vẫn đi cực thẳng luôn, cậu có thấy hông?”



Chắc tại cảm sốt nên giọng mũi khàn khàn nghe rất lừa tình, làm Giang Thiêm đang trưng cái mặt lạnh tanh “Tôi không muốn trả lời cậu”, phải im lặng giây lát và nói: “Thấy.”



Nói xong hắn quay đầu lại nhìn —-



Ơn giời, tài xế chở họ về đã đi mất dạng, cả con hẻm chỉ còn mỗi hắn và Thịnh Vọng, không có ai nghe thấy cuộc đối thoại ngu đần này.



“Chỉ nhìn thôi thì có ích gì.” Lãnh đạo ra lệnh. “Chụp lại.”



“…..”



Giang Thiêm im lặng không nói gì nhìn cậu một lúc lâu, giọng nói khẽ khàng trầm thấp: “Tôi tin cậu say thật.”



Từ đầu ngõ đến tổ trạch nhà họ Thịnh không đến 300m mà họ đi mất 20 phút – nhờ ơn người nào đó cứ đi tới đi lui suốt, kiên nhẫn nửa đời Giang Thiêm đã dốc hết vào đây.



Lúc bọn họ vào sân gây ra tiếng động làm người trong phòng nghe thấy. Chẳng mấy chốc cửa lớn mở ra, Giang Âu mặc áo len từ bên trong ló người: “Về rồi đấy à, sao cả 2 đứa đều về muộn thế, làm mẹ cứ tưởng —– con giơ điện thoại làm gì?”



“Ai mà biết được.” Giang Thiêm chế nhạo, dúi điện thoại vào túi quần.



Hắn đã đồng ý đi theo suốt cả hành trình rồi, nhưng giờ có thêm người nữa thì hắn thực sự không chịu được việc mất mặt như vậy.



“Vào mau nào, sao các con lại về cùng nhau? Mẹ nghe Tiểu Trần nói Tiểu Vọng đi liên hoan với bạn học mà.” Giang Âu nghiêng người tránh đường, Giang Thiêm và Thịnh Vọng nối đuôi nhau vào cửa.





Mọi hành động của Thịnh Vọng rất vững vàng, ngoại trừ lúc ngồi xổm xuống cởi giày có hơi lung lay tí xíu thì về cơ bản không lộ ra vấn đề gì to tát. Nhưng Giang Âu vẫn nhận thấy điều bất thường ngay, cô quay đầu trừng Giang Thiêm và khẽ giọng hỏi: “Con dẫn nó đi uống rượu hả?”



“Sao có thể?” Giang Thiêm đáp.



“Cũng đúng.” Giang Âu rất hiểu con trai mình, mấy cái kiểu liên hoan ấy chưa chắc hắn đã thò mặt chứ đừng nói đến chuyện dắt Thịnh Vọng đến đó nhậu nhẹt. “Nó tự uống à?”



“Vâng.”



Thịnh Vọng ngồi xổm đấy cởi dây giày, ngón tay cậu sạch sẽ trắng thon, không có vẻ vụng về của kẻ say mà chỉ hơi chậm rãi quá thôi. Túi thuốc đặt bên chân cậu, Giang Thiêm cúi người định cầm lấy thì cậu đã nhanh tay nhanh mắt giữ rịt lại.



“Tôi lấy đồ.” Giang Thiêm nói.



Thịnh Vọng ngửa cổ nhìn hắn. Chắc vì khoảng cách sát nhau quá nên cậu chỉ nhìn lướt qua rồi rũ mắt đáp “Ờm”, bàn tay nhích ra một nửa.



Giang Thiêm móc hai hộp thuốc tròn tròn nho nhỏ màu xanh lá cây trong túi ni lông ra, đứng thẳng dậy đưa cho Giang Âu.



Lúc bị bỏng, thím Tôn đã bôi cho cô cái này nên cô có ấn tượng khá sâu sắc, liếc mắt cái thôi đã nhận ra. Cô nhìn chằm chằm hộp thuốc tròn nhỏ, ngẩng đầu dịu dàng hỏi: “Đặc biệt mua cho mẹ à?”



Giang Thiêm vịn cửa cởi giày, chẳng ngẩng đầu mà nói: “Tiện đường.”




“Mạnh miệng.” Giang Âu thì thầm, rồi lo lắng nhìn Thịnh Vọng: “Nói đến thuốc mới nhớ, sáng nay ra khỏi cửa mẹ đã bảo nó chắc chắn bị cảm mà, con nghe giọng mũi của nó đi. Mẹ tìm thuốc rồi đây nhưng nó uống nhiều rượu thế thì giờ chưa uống ngay được.”



“Kệ đi.” Giang Thiêm liếc liếc Thịnh Vọng, nói: “Tỉnh rượu tính sau.”



Thịnh Vọng lê dép đứng dậy, không quên cầm theo gói thuốc. Giang Âu nhìn thấy tên của bệnh viện trường trung học trực thuộc, kinh ngạc hỏi Giang Thiêm: “Con mua cho nó à?”



“Cậu ta tự mua.”



Giang Thiêm dứt lời xốc quai cặp, nhấc chân toan lên tầng.



“Ơ kìa? Đừng đi mà.” Giang Âu không nhìn hắn, chỉ túm hắn lại và bảo: “Đỡ Tiểu Vọng ra sô pha ngồi một lát, mẹ đi pha nước mật ong.”



Đồ đạc trong phòng bếp do thím Tôn sắp xếp cả, Giang Âu mới tới không bao lâu nên chưa quen lắm. Theo thói quen, cô mở cánh tủ ngoài cùng bên trái, vươn tay định lấy bình mật ong, nhưng chợt nhận ra trong tủ đặt lò vi sóng và nồi niêu không dùng đến.



Cô giật mình, đứng đờ ra trước tủ hồi lâu.



Thực ra cô hiểu lý do Giang Thiêm không thích ở đây, bởi vì đến chính cô cũng chưa quen hết nơi này. 15 tuổi cô gặp Quý Hoàn Vũ, 18 tuổi ở bên ông, 22 tuổi kết hôn, 34 tuổi ly hôn, sau đó phải mất thêm 6 năm nữa mới rời khỏi nơi đã ở bấy lâu.



Nếp sống nhiều năm sao có thể nói đổi là đổi ngay được.



Nhưng cô lại thấy rất may mắn, ly hôn vì không hợp quan điểm, chưa đến mức nát lòng. Giang Thiêm chững chạc đến mức không cần ai lo lắng, Thịnh Minh Dương đối với cô tôn trọng có thừa, ngay đến Quý Hoàn Vũ cũng hết lòng thực hiện nghĩa vụ của một người bố ruột.



Chí ít 40 năm nay cô không sống uổng.



Giang Âu tìm khắp phòng bếp rồi mới nhớ ra thím Tôn từng nhắc mật ong đặt trên nóc tủ lạnh.



Trong phòng bếp có nước sôi để nguội, cô đã đặt nhiệt độ duy trì ở 40 độ C, ban đầu định để cho Thịnh Vọng uống thuốc. Cô cầm cốc nước, rút chiếc thìa dài vừa khuấy vừa bước ra ngoài phòng khách.



Đèn trên trần phòng khách không bật, chỉ bật mỗi ngọn đèn đứng bên sô pha, ánh sáng ấm áp lan tỏa, hai cậu trai ngồi lặng dưới ánh đèn.



Giang Thiêm gập chân, đầu gối cao hơn hẳn sô pha và bàn uống nước. Hắn khom lưng rút một quyển sách trong balo đặt lên chân, chán ngán lật giấy, vạt áo đồng phục rộng thùng thình kéo xuống để lộ áo phông bên trong.



Thịnh Vọng ngồi bên cạnh, cách nhau chừng nửa người, chẳng xa mà cũng chẳng gần.



Cậu ngồi xếp bằng, tiện tay đặt gối lên chân, một tay ôm gối một tay rảnh rỗi túm góc gối.



Cậu nhìn khoảng không giữa nhà bếp và ban công, cứ thẫn thờ thế thôi.



Từ lúc họ dọn vào đến nay, lần đầu tiên Thịnh Vọng thoải mái trước mặt người khác như thế.




Giang Âu biết mình biết ta, cô hiểu sự thoải mái ấy không phải vì mình, mà giống như thói quen trong tiềm thức ——



Thịnh Vọng quen ngồi xếp bằng trong góc sô pha, chờ một ai đó đã lâu.



Bước chân Giang Âu khựng lại, bỗng nhiên lưỡng lự không biết có nên tới gần hay không.



Không ngờ khóe mắt Giang Thiêm liếc thấy cô, ngẩng đầu lên.



Hắn hạ bàn tay cầm sách xuống, hỏi: “Xong rồi ạ?”



“Ừm.” Bấy giờ Giang Âu mới nhấc chân, khuấy nước mật ong bước tới gần.



Chiếc thìa dài va vào miệng cốc phát ra tiếng leng keng nho nhỏ. Cuối cùng Thịnh Vọng cũng tỉnh lại từ trạng thái ngồi ngu người từ nãy tới giờ, giây phút cậu ngoảnh sang, đôi mắt phiếm hồng.



Đến cả Giang Thiêm cũng phải kinh ngạc.



“Tiểu Vọng?” Giang Âu nhẹ giọng hỏi.



Thịnh Vọng vội vàng rũ mắt. Cậu xỏ dép lê, xách cặp và túi thuốc lẩm bà lẩm bẩm: “Cháu buồn ngủ lắm, lên trước đây.”



“Ơ?” Giang Âu chưa kịp nói gì cậu đã đi lên cầu thang, tiếng bước chân lúc nặng lúc nhẹ kéo dài vào trong phòng, rồi cửa lạch cạch đóng lại, không còn động tĩnh gì nữa.



Giang Âu cầm cốc nước, lát sau thở dài: “Chắc là nhớ mẹ.”



Thêm một lúc nữa, Giang Thiêm mới dời mắt khỏi cầu thang, khóe miệng hắn mấp máy nhưng không nói gì.



“Nhưng mà phải uống nước mật ong, nếu không sáng mai dậy nó sẽ khó chịu lắm cho xem.” Giang Âu thì thầm. “Hay là mẹ mang lên cho nó nhỉ.”



Nhưng cô lại lưỡng lự.



Con trai tầm tuổi này cực kỳ để bụng không gian riêng tư, luôn muốn tách mình ra khỏi người lớn. Không thể bước vào phòng tùy thích, không thể chạm đồ đạc lung tung, tầng trên tầng dưới là 2 thế giới tách biệt.



Cô đang sầu não thì cái cốc trong tay bỗng được nhấc lên.



Giang Thiêm cầm cốc thủy tinh, khoác cặp lên vai: “Con mang cho, mẹ đi ngủ đi.”



*



Thịnh Vọng đổi một nơi để đờ đẫn khác.




Cậu ngồi trên giường, nhìn chòng chọc cặp sách mở toang và túi ni lông đựng thuốc hồi lâu, nghĩ mãi không ra mình muốn làm gì.



Đang lúc cậu đờ đẫn đến mức tê hết chân, bỗng có cái gì đó rung lên bần bật.



Thịnh Vọng ngẫm nghĩ một lúc, móc điện thoại trong túi quần ra.



Wechat có thông báo mới:



[Giang Thiêm:. ]



Thịnh Vọng ấn nút ghi âm, biếng nhác và uể oải nói: Gì thế —–



Cậu nghi ngờ đối phương đang muốn xác nhận xem cậu còn sống hay không.



Chẳng mấy chốc, tin nhắn tiếp theo đã tới.



[Giang Thiêm: Có chốt cửa không?]



Đóng hộp: “Không —–“




[Giang Thiêm: Tôi vào nhé.]



Thịnh Vọng:?



Cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện, còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy có người gõ cửa, sau đó vặn khóa bước vào.



Đây là lần đầu tiên Giang Thiêm bước vào phòng ngủ của cậu, nhưng hắn không ngó ngó nghiêng nghiêng, không tò mò bày biện trong phòng, chỉ bước thẳng tới bên giường và đặt cốc thủy tinh lên tủ đầu giường.



“Uống hết đi.” Giang Thiêm nói.



Có lẽ vì đêm hôm khuya khoắt bốn bề tĩnh mịch, có lẽ vì khoảng cách quá gần. Giọng hắn rất trầm, nhưng vẫn nghe ra thứ cảm xúc nào đó chỉ thoáng qua rồi thôi.



Thịnh Vọng xoa xoa tai phải đáp: “Ò, tí uống.”



Kết quả Giang Thiêm đứng im đấy.



Thịnh Vọng lằng nhằng với hắn một lúc, vì hai mí mắt đánh nhau đòi đi ngủ nên đành đầu hàng. Cậu cầm cốc thủy tinh, ngoan ngoãn uống từng hớp hết sạch.



“Nước gì dợ? Ngọt thế.” Uống xong cậu mới nhớ phải tỏ ra khó chệu.



“Nước rửa bát, giải rượu.” Giang Thiêm trả lời.



Thịnh Vọng: “?”



“Dẹp đi.” Giang Thiêm chìa tay ra nói: “Đưa cốc cho tôi.”



“Không.” Thịnh Vọng tránh tay hắn, cầm cái cốc nhíu mày nói: “Cậu chờ một tí, tôi có chuyện phải làm.”



“Chuyện gì?”



“Ứ biết, nghĩ mãi mà chẳng ra.”



“……”



Thịnh Vọng giữ nguyên tư thế trầm ngâm suy nghĩ, khóe mắt liếc thấy Giang Thiêm rút tay về và tì lên lưng ghế bên cạnh bàn, đang bỏ ra chút kiên nhẫn chẳng nhiều nhặn gì để chờ cậu.



Thịnh Vọng bỗng “Ồ” lên khe khẽ, nói: “Tôi nhớ ra rồi.”



“Nói.” Giang Thiêm hất cằm.



“Lúc nãy ở trên xe cậu có điều chưa nói xong phải không?”



“Có ư?” Giang Thiêm nói.



Mặt mày hắn vô cảm, chẳng rõ là không nhớ hay cố tình hỏi lại.



“Có.” Đầu óc của con sâu rượu bây giờ rất nhanh nhạy, thuật lại chi tiết: “Tôi nói những người khác đều cho rằng tôi và cậu rất thân thiết, nhưng thực tế chúng ta chẳng nói với nhau được mấy câu, rồi cậu mới nói là thật ra, sau đó thì tịt.”



Khuỷu tay Thịnh Vọng gác trên đầu gối, cốc thủy tinh nằm lỏng lẻo trong tay. Cậu nhìn Giang Thiêm, trong đôi mắt mạ một lớp ánh sáng của đèn bàn, khiến người ta tưởng cậu chả say tẹo nào.



“Thật ra gì cơ?” Cậu hỏi.



Ngón tay gác trên lưng ghế của Giang Thiêm gõ nhẹ đôi ba cái, hắn rũ mắt như đang hồi tưởng.



Một lát sau hắn cất lời: “Tôi nói thật ra có thể thử xem.”



“Thử gì cơ?”



“Thử thân nhau.”