Ai Đó (Mỗ Mỗ)

Chương 4: Mục Tiêu Nhỏ




[*] Giải thích điểm thi Đại học ở Giang Tô (nên đọc để hiểu chương 4,5): Tổng điểm 3 môn Toán Văn Anh là 480. Nếu chọn Khoa học tự nhiên thì môn Toán: 200 điểm (gồm 2 đề chính 160 + phụ 40), Văn:160, Anh: 120. Nếu chọn Khoa học xã hội thì môn Văn 200 điểm (gồm 2 đề chính 160 + phụ 40), Toán: 160, Anh: 120. Ngoài 3 môn bắt buộc, còn phải thi thêm tổ hợp 2 môn quy điểm theo A,B,C,D.



Kiểu thi này ở Giang Tô hoàn toàn khác với những tỉnh khác và theo cảm nhận của thí sinh thì khá dã man.



Đây là cuộc thi dài đằng đẵng nhất từ trước tới nay.



Cách khi thu bài còn 30 phút nữa, Thịnh Vọng xoay bút quanh ngón trỏ hai bận rồi đặt xuống bàn. Tiếng động rất khẽ nhưng vẫn kéo tới không ít ánh mắt —- tò mò, hóng hớt, đồng cảm, có cả tiện mắt nhìn thoáng qua.



Ở cái tuổi choai choai này ấy mà, tin đồn luôn thổi rất nhanh, vì thiếu niên không có bí mật, mỗi một việc đều có thể trở thành câu chuyện ai ai cũng biết.



Qua tối hôm đó, tất cả mọi người đều biết: cậu chàng đẹp trai mới chuyển tới lớp chuyên A toang cả 5 môn, chắc điểm chỉ được 1 chữ số thôi, rõ là thảm thiết! Rồi thì đến cả thầy cô lớp khác vào coi thi cũng không nín nổi phải nhìn cậu vài lần.



Tiếng chuông vang lên vào giây phút cuối cùng, thầy giám thị vỗ vỗ tay nói: “Đã hết giờ thi, các em đặt bút xuống. Này cái bạn nam ngồi hàng đầu cạnh cửa sổ, đừng viết nữa. Đều là học sinh lớp A cả, hơn thua gì mười, hai mươi giây? Cho các bạn lớp khác cơ hội vùng dậy nữa chứ.”



Mọi người phì cười, mặt mày cậu bạn kia đỏ bừng đặt bút xuống, xoa xoa bàn tay dính nhớp mồ hôi.



“Mày lo cái khỉ gì, có mỗi câu cuối thôi mà. Bạn mới vào còn bình tĩnh hơn mày.” Đứa bạn ngồi sau đá ghế cậu, buột miệng đùa vui. Mọi người lại thò cổ nhìn Thịnh Vọng.



Đùa kiểu ấy không đủ thiện ý nhưng cũng chẳng ác ý. Chẳng qua vì sự xa lạ mà trong con chữ, vô tình đẩy người mới vào ra khỏi tập thể lớp mà thôi. Đây gần như là chuyện phải trải qua vào giai đoạn đầu mới chuyển trường, Thịnh Vọng thấy thì thấy nhưng không trách, còn thuận miệng cười đáp lại: “Chuẩn đấy.”



Mọi người không ngờ cậu sẽ đáp lời, bấy giờ sửng sốt.



“Nói ít thôi, các bạn ngồi cuối dãy thu bài từ dưới lên trên cho thầy.” Thầy giám thị dứt lời, trong phòng học vang lên tiếng ghế xê dịch.



Giang Thiêm cầm bài thi đứng dậy, hai ngón tay gõ “Cộc” lên bàn Thịnh Vọng, ý nhắc cậu nộp bài thi.



Thịnh Vọng liếc xéo hắn, đang định đưa bài thi ra thì Cao Thiên Dương thừa dịp lộn xộn quay đầu hỏi: “Cậu ổn không?”



“Chắc có.” Thịnh Vọng nói.



“Uầy, thế mà còn cười được.” Cao Thiên Dương giơ ngón cái: “Tâm lý vững đấy, nếu tôi mà gặp tình huống như cậu thì chắc tôi trầm cảm luôn rồi.”



Làm sai không là cái gì hết, ít ra còn viết được. Chẳng biết gì mà còn phải ngồi im suốt 2 tiếng mới là tra tấn.



Vài bạn học quay đầu nhìn qua đây, muốn nhìn xem bài thi của Thịnh Vọng trắng trẻo đến cỡ nào. Người bình thường ai chả hiếu kỳ, và Cao Thiên Dương cũng thế.



Nhưng không ai thành công hết, vì có một học bá mặt lạnh thiếu kiên nhẫn đang đứng bên.



Không đợi họ kịp thấy gì, Giang Thiêm đã thu bài bước đi mất rồi. Thịnh Vọng đang định mở miệng, tay bỗng trống trơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn thì Giang Thiêm đã gõ bàn Cao Thiên Dương.



“Đây đây đây.” Cao Thiên Dương chán chường nộp bài thi.



Cuối cùng đã xong một môn.



Thịnh Vọng vươn vai duỗi eo, sau đó cầm cốc nước đứng dậy.



“Bạn kia em đi đâu đấy?” Thầy giám thị ngẩn tò te nhìn cậu.



Thịnh Vọng ngẩn tò te hơn cả thầy: “Đi rót cốc nước ạ.”



Cậu nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên phát hiện tất cả mọi người trong lớp vẫn đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cậu là người duy nhất chuẩn bị nghỉ giải lao.



Thầy giám thị thu xấp bài thi đặt gọn sang góc trái bàn, rồi cầm lấy bì đựng đề bên phải nói: “Đã thi xong đâu, vẫn còn đề nữa mà, em quên à?”





………



Nà ní????



Thịnh Vọng ngã ngồi trên ghế, thầy giám thị xé bì đựng bắt đầu phát đề thi mới.



Cao Thiên Dương ngả về phía sau, lưng tì vào bàn cậu hỏi: “Ê này, cậu không biết thật à? Môn Toán bọn mình có 2 bài thi, thi đề chính trước, thời gian 120 phút. Sau đó sẽ thêm một đề phụ nữa, thời gian 30 phút. Đương nhiên đề thi chính thức sẽ được phát trước 5 phút.”



Hắn nói xong chẳng đợi được trả lời, vừa quay đầu đã thấy bạn học Thịnh ngửa mặt tựa lưng vào ghế, mặt mày tái nhợt mất rồi.



“Tôi muốn hỏi một câu, môn Toán của mấy cậu bao nhiêu điểm?” Giọng điệu của Thịnh Vọng như không còn hứng thú gì với đời.



“Thi Khoa học tự nhiên thì 200 điểm, tổng điểm thi Đại học chỉ có 480, cậu hãy cảm nhận cái tỉ lệ này đi.”



“…”



Cậu ngửa mặt vài giây, đỉnh đầu bỗng bị ngón tay ai đó chọc cho một cái.



Giọng nói của Giang Thiêm vang lên: “Đừng tựa vào mép bàn của tôi và nhận đề thi đi.”



Cảm giác bị người ta chọc đỉnh đầu lạ quá, lông tơ sau gáy Thịnh Vọng dựng ngược hết cả lên, ngồi thẳng người như xác chết vùng dậy. Cậu rút đề thi của mình, rồi ném tờ đề cuối cùng qua sau vai.



Có cái môn Toán hãm lờ đi trước, những môn sau chẳng là cái khỉ gì sất. Chớp mắt đã đến 9 giờ tối.



“Giang Thiêm, thầy Ngô gọi cậu đến văn phòng.” Vừa nộp bài thi xong, một nữ sinh ngồi gần cửa sổ cất tiếng.



Thịnh Vọng ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, thấy tên ôn thần đang định sách cặp bỏ về nghe vậy thì nhíu mày: “Giờ à?”



“Ừ. Nãy đang thu cặp thì thầy qua đây dặn.” Nữ sinh chỉ chỉ góc cửa sổ. “Bảo cậu thi xong rồi tới văn phòng.”



Giang Thiêm có vẻ vội lắm, nét mặt chẳng mấy tươi tỉnh nhưng vẫn đặt cặp xuống bước ra khỏi cửa.



Buổi tối trường học có xe riêng đưa đón học sinh ngoại trú về nội thành, chỉ cần quẹt thẻ học sinh là được, thời gian khởi hành được điều chỉnh theo thời gian tan học của lớp 10, 11 và 12. Như ngày hôm nay phải thi khảo sát thì 9 giờ 20 phút sẽ xuất phát, học sinh nộp bài thu dọn cặp sách xong xuôi rồi ra bãi đỗ xe, thời gian thư thả lắm.



“Tôi đi xe của trường, cậu thì sao?” Cao Thiên Dương hỏi.



Thịnh Vọng đang đứng cạnh bình lọc ở cuối lớp để rót nước: “Tôi đợi người.”



“Ấu kê, thế mai gặp lại.” Không biết hắn học được ở đâu cái cách uốn lưỡi như tiếng miền Bắc [1]. Kết quả vừa ra khỏi cửa không bao lâu đã quay lại và nói: “Anh em, lão Hà gọi cậu đến văn phòng, tôi vừa ra khỏi cửa thì gặp ổng.”



[1] Tiếng miền Bắc Trung Quốc thường uốn lưỡi danh từ. Từ “mai gặp” theo tiếng Giang Tô: ming tian qian; theo tiếng Bắc: ming er qian.



“Lão Hà nào?” Thịnh Vọng uống hớp nước, hỏi.



“Chủ nhiệm lớp mình chứ còn lão nào nữa.” Cao Thiên Dương đáp. “À mà hình như cậu chưa gặp ông ấy thì phải. Hôm qua ông ý có việc không ở trong trường, hôm nay lại bị sắp xếp coi thi ở lớp khác, chắc giờ mới rảnh.”



Cao Thiên Dương chuyển lời xong thì đi. Thịnh Vọng đặt cốc nước xuống, gửi tin nhắn âm thanh cho chú Tiểu Trần tới đón cậu rồi mới đi về phía văn phòng.



Lớp 11 có một văn phòng lớn, hầu hết giáo viên dạy các lớp đều ở trong đó, bởi vì mỗi giáo viên thường dạy nhiều hơn một lớp, nhưng lớp A thì khác. Từ miệng rộng đã dẫn cậu đi làm quen đường, các thầy cô dạy môn chính của lớp A không dạy lớp khác nên có một văn phòng 5 người riêng.



Thịnh Vọng men theo hành lang đi về phía trước.




Tòa nhà Minh Lý là địa bàn của lớp 11 trường trung học trực thuộc, tổng cộng 4 tầng, mỗi tầng có vài lớp, ngoại trừ tầng cao nhất. Tầng cao nhất chỉ có lớp A, văn phòng giáo viên của lớp A, nhà vệ sinh và 2 căn phòng nữa.



Trước cửa 2 phòng ấy không có biển, lại còn khóa chặt, Thịnh Vọng cũng chả biết nó dùng để làm gì nữa.



Khi cậu đang nhanh chân tới văn phòng thì phát hiện trên hành lang có người. Hai căn phòng không có biển ấy không bật đèn, trước cửa tối tăm mù mịt có hai người đứng đó, đang tựa lan can nói chuyện.



Liếc mắt cái thấy ngay người đưa lưng về phía cậu là Giang Thiêm, người còn lại chắc hẳn là thầy Ngô.



Thịnh Vọng không có sở thích rình rập việc riêng của người khác, nhưng khoảng cách gần quá nên lời nói vẫn lọt vào tai.



“Được rồi, chuyện cuộc thi cứ thế nhé, ngày mai thầy sẽ trả lời chủ nhiệm Từ.” Thầy Ngô nói.



“Vâng.” Giang Thiêm trả lời hết sức đơn giản.



“Vậy bố em —-”



Thầy Ngô vừa mở miệng, Giang Thiêm đã cắt lời thầy: “Chuyện của em không liên quan gì đến ông ta.”



Lúc hắn thốt ra những lời ấy, giọng điệu bỗng lạnh hẳn đi, toát ra cảm giác phiền hà khôn kể xiết. Ngay cả Thịnh Vọng kết thù kết oán với hắn cũng chưa từng nghe thấy giọng điệu tệ đến vậy.



Thầy Ngô không nhiều lời, vỗ vỗ vai hắn.



“Thầy còn chuyện gì nữa không ạ?” Giang Thiêm hỏi rất thẳng thừng.



“Không, chỉ thế thôi.”



“Em xin phép đi trước.”



Dứt lời hắn quay đầu định đi, bỗng va vào ánh mắt của Thịnh Vọng. Trong nháy mắt, Thịnh Vọng hiếm khi nảy sinh cảm giác chột dạ vi diệu.



Chả cần nghĩ cũng biết, nội dung cuộc đối thoại không hợp để người khác nghe thấy.



Thịnh Vọng gần như thốt lên ngay tức thì: “Lão Hà gọi tôi tới văn phòng.”




Con ngươi đen thẳm của Giang Thiêm nhìn Thịnh Vọng chòng chọc, không biết có tin hay không nữa. Hắn đứng đấy vài giây, rồi vô cảm mà bước đi. Lúc đi ngang qua Thịnh Vọng, hắn bỗng cúi đầu, giọng nói lạnh lùng vắt lên vai Thịnh Vọng: “Cô [1] Hà mới ngoài 30 thôi, chưa đến nỗi bị gọi thành lão Hà.”



[1] Ở đây Thiêm dùng “lão sư” nên Thịnh chưa rõ giới tính, còn bạn Cow Thiên Dương gọi cô là “lão” và “hắn/ông” thật.



Nói xong bèn bỏ đi không thèm ngoảnh lại.



Thịnh Vọng đứng đấy sửng sốt chốc lát, lúc quay đầu lại thì hành lang đã chẳng còn một bóng người. Cậu “hừ” trong lòng, cất bước vào văn phòng, vị trí của chủ nhiệm lớp ngay đầu tiên, trên chỗ ngồi có một bảng tên viết “Hà Tiến”.



Đúng như Giang Thiêm nói, chủ nhiệm lớp thoạt nhìn ngoài 30, gương mặt trứng ngỗng đeo cặp mắt kính, da dẻ trắng bóc, mái tóc xoăn sóng, makeup sương sương trông rất được. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá gầy, gầy tới mức bệnh tật.



Đúng, Hà Tiến là một cô giáo, dạy môn Vật Lý lớp A.



Thịnh Vọng nhớ lại cái từ “Lão Hà” mình vừa lỡ lời, ngón trỏ cọ cọ mũi, có trách thì phải trách thằng cha Cao Thiên Dương đần thối, thế mà gọi cô chủ nhiệm là “Lão Hà”, nghĩ gì không biết.



“Tới rồi đấy à?” Đôi mắt sau lớp thấu kính của Hà Tiến cong cong, dịu dàng thân thiết.



Thịnh Vọng nở nụ cười với cô: “Cô tìm em có việc gì ạ?”




“Thật ra cũng không có gì, chẳng là hôm qua không thể ở trường nghênh đón bạn học mới được nên cô thấy áy náy quá.” Cô bảo với Thịnh Vọng: “Vấn đề nữa là về chuyện tiến độ học tập.”



Cô chống cằm, nói: “Bọn cô nghe thầy Từ nói, tiến độ các môn học của em hiện tại chậm hơn trường mình, tại hôm qua cô không ở trường, nếu không đã xin giúp em rồi, thi khảo sát hôm nay không cần phải cố quá.”



Thịnh Vọng mỉm cười mà trong lòng hộc máu, thầm nghĩ sao cô không nói sớm!



Hà Tiến nhận ra nội tâm vụn vỡ đằng sau nụ cười của cậu, cô thấy buồn cười quá, nói tiếp: “Mười mấy tiếng vừa qua chắc có hơi khổ ấy nhỉ?”



Thịnh Vọng khiêm tốn đáp lời: “Đâu chỉ là có hơi ạ.”



Mấy thầy cô khác cũng cười theo, kể cả thầy Ngô vừa nói chuyện với Giang Thiêm: “Không sao đâu, thầy cô biết tình huống của em nên thành tích lần này sẽ không tính, 5 điểm 10 điểm cũng bình thường thôi, đừng áp lực quá.”



“Từ từ đã, môn khác tôi mặc kệ, nhưng Văn mà 5 điểm 10 điểm thì còn làm ăn gì nữa hả?”



“Tiếng Anh cũng chả làm ăn được gì.”



Các thầy cô nói đùa mỗi người một câu, bầu không khí trong văn phòng lập tức thoải mái hơn nhiều. Hà Tiến đưa mắt nhìn Thịnh Vọng, dường như đang quan sát xem cậu có căng thẳng hay không, kết quả phát hiện tâm lý của anh chàng học sinh mới vững vàng phết.



Vì thế cô không dông dài nữa, nói thẳng: “Cuộc thi lần này không phải lo, nhưng tiến độ chậm hơn nhiều như thế quả thực là một vấn đề, mà còn là vấn đề không hề nhỏ. Chương trình học của lớp A đi rất nhanh, các thầy cô phải kết thúc toàn bộ nội dung của 3 năm cấp III trong nửa học kỳ I nên không thể dừng lại chờ một mình em được. Cho nên….chắc em phải tự nghĩ cách thôi, trong lúc tiếp thu bài mới cùng cả lớp, phải bổ sung những lỗ hổng kiến thức.”



Chuyện này nằm trong dự đoán của Thịnh Vọng, cậu gật gật đầu.



Hà Tiến nói tiếp: “Phải biết tận dụng thời gian sau giờ học, khó khăn là điều đương nhiên nhưng nếu cố gắng thì chắc chắn sẽ vượt qua được. Trong dịp nghỉ hè, thời gian rảnh rỗi tương đối dư dả, tự học buổi tối chỉ đến 8 giờ, hơn nữa buổi tối trước ngày thi còn được nghỉ cả tự học tối luôn.”



Lần đầu tiên Thịnh Vọng nghe thấy cái kiểu đấy cũng được gọi là nghỉ, cười gượng.



Mấy thầy cô khác bật cười. Hà Tiến xua tay nói: “Đừng nhạt nhẽo thế chứ, được rồi nói chuyện chính tiếp. Kì thi lần này các thầy cô không tính, nhưng cuối tuần vẫn có kì thi tuần, hãy cho cô xem sự tiến bộ của em được không?”



“Đương nhiên là được ạ.”



Hà Tiến và mấy thầy cô khác nhìn nhau, nói: “Các thầy cô đã ước tính tiến độ có thể đạt được trong vòng 1 tuần và đặt ra cho em một mục tiêu nhỏ.”



Thịnh Vọng trả lời dứt khoát: “Vâng, bao nhiêu ạ?”



“Hai môn Lý Hóa đều có tổng số điểm là 120, hy vọng sau một tuần em có thể đạt được 50 điểm trở lên. Môn Toán bỏ đề phụ đi không tính, tổng điểm là 160, cố gắng đạt được 70 điểm. Ngữ Văn và Tiếng Anh thì chưa biết chắc được, linh hoạt.”



Hà Tiến nói xong, phát hiện vẻ mặt của anh chàng học sinh mới hơi quái, bèn hỏi: “Sao thế, hơi khó à?”



“Không ạ.”



“Vậy em thấy sao?”



Thịnh Vọng “Ờm” một tiếng, nói: “Không có gì ạ, cứ quyết định thế đi ạ.”



Mấy thầy cô băn khoăn cả một ngày, kết quả, tới buổi tự học tối ngày hôm sau, bài thi tuần đã chấm xong, điểm thi của bạn học mới nhận được sách giáo khoa vào ngay trước hôm thi như sau:



Hóa – Lý một môn 62, một môn 68, môn Toán 83, Ngữ Văn và Tiếng Anh cao hơn hẳn điểm trung bình của lớp A.

Chúi: Ẻm chưa học gì và tất cả trên trung bình ;; v ;; Tui cày ngày cày đêm suốt 1 tuần mà được có 4 điểm hiuhiu ~ Ai cho tau lương thiện!!!!!