Trần Mạn chỉ nói vài chữ đơn giản, nhưng nó khủng khiếp hơn tất cả những cơn ác mộng, Khương Hi Sơ nhắm mắt lại, không thể ngủ được nữa.
Trần Mạn luôn nói được thì làm được, trông Trần Mạn dễ tính, rất dễ trao đổi, nhưng đó là với chuyện nhỏ. Nếu gặp chuyện lớn, mặc kệ người khác nói gì, Trần Mạn cũng sẽ không thay đổi ý định của mình.
Hơi thở của Khương Hi Sơ rất nhẹ, nếu không nhìn kĩ, thậm chí không thể thấy được nàng vẫn còn thở, hơi thở trở nên nhẹ hơn, nhịp đập trở nên chậm hơn, đầu óc hỗn loạn ban đầu cũng dần dần trở nên rõ ràng hơn. Không biết qua bao lâu, ngay cả bầu trời cũng biến thành màu xanh trước bình mình. Khương Hi Sơ mở mắt ra, nhìn Trần Mạn bên cạnh.
Trần Mạn đã ngủ say, nửa bên mặt cô vùi trong chiếc gối mềm mại, mấy sợi tóc rối tung bên tai cô. Khương Hi Sơ cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên. Sau đó, nàng dần dần di chuyển qua, kề sát bên cạnh Trần Mạn.
Thật ấm áp... ngôn tình ngược
Khương Hi Sơ mím môi, sau đó nhắm mắt lại.
—— Không sao.
—— Mình cũng sẽ làm được, mình cũng có thể đánh bại mọi bất trắc. Luôn bình an ở bên cạnh cậu, để cậu cùng mình, tiếp tục sống bình thản trên thế giới này.
...
Ngày hôm sau, Trần tổng và thư kí Khương cùng xin nghỉ, không ai biết hai người đã làm gì. Chín giờ sáng, đến giờ mở cửa, Trần Mạn và Khương Hi Sơ xuất hiện ở một phòng khám được trang trí ấm áp và thoải mái.
Phòng khám này nằm ở trung tâm thành phố, ở một vị trí hoàn toàn đắc địa. Tổng cộng có hai tầng, tầng một là lễ tân và phòng chờ cho người thân, tầng hai mới là phòng chuẩn đoán bệnh.
Khương Hi Sơ không có hẹn trước, nhưng bác sĩ ở đây và Trần Mạn quen biết nhau, khi còn bé vị bác sĩ này là bác sĩ tâm lý trẻ em của Trần Mạn. Không phải Trần Mạn có vấn đề tâm lý gì, nhưng cha mẹ Trần Mạn muốn phòng ngừa rắc rối, vì vậy định kì dẫn Trần Mạn đến gặp bác sĩ.
Bác sĩ này họ Lưu, năm nay năm mươi mốt tuổi. Nếu chỉ nhìn mặt mày, không ai có thể nhìn ra bác sĩ Lưu đã năm mươi tuổi, bởi vì trông bác sĩ Lưu rất trẻ, giống như chỉ hơn ba mươi.
Trần Mạn gật đầu với bác sĩ Lưu, coi như là chào hỏi, sau đó cô đóng cửa lại và rời đi. Trong căn phòng lớn như thế chỉ còn lại bác sĩ Lưu và Khương Hi Sơ, Khương Hi Sơ hơi căng thẳng, lúc ngồi xuống luôn không chịu được phải thẳng lưng. Thành thật mà nói, nàng không cảm thấy nàng bị bệnh, nàng chỉ cảm thấy mình bị kích thích, qua một thời gian là có thể ổn, không gặp bác sĩ cũng không sao. Hôm nay đến gặp bác sĩ, chỉ là để Trần Mạn có thể an tâm.
Bác sĩ nhìn thấu sự phản kháng và tự phụ của nàng, nhưng không nói gì, chỉ hòa nhã mỉm cười với nàng, "Muốn uống gì?"
...
Qua hai tiếng, Khương Hi Sơ mới đi ra từ bên trong, bác sĩ Lưu đi ra với nàng, sau đó dùng giọng nói nhẹ nhàng nói rằng: "Cô đi xuống đợi một lúc trước, tiếp theo tôi sẽ nói một số điều cần chú ý với Trần Mạn. Yên tâm, tình trạng của cô rất tốt, không cần phải uống thuốc, nhưng có một số điều cần người sống chung chú ý nhiều hơn."
Khương Hi Sơ cũng cười trả lời, "Vâng, vậy làm phiền."
"Ha ha, khách sáo, đây là điều tôi nên làm mà."
Trần Mạn đứng một bên, lặng lẽ nghe hai người nói, Khương Hi Sơ đi đến bên Trần Mạn, cho cô một ánh mắt an ủi, sau đó đi xuống lầu. Trần Mạn nhìn bóng lưng nàng rời đi, cảm thấy nàng khá hơn so với lúc vừa đến, cũng không biết có phải là ảo giác hay không.
Bác sĩ Lưu ngoắc ngoắc Trần Mạn, "Mạn Mạn, vào đi."
Bác sĩ Lưu coi như là nhìn Trần Mạn trưởng thành, Trần Mạn thân thiết với bác sĩ Lưu. Vì vậy, ngay khi bước vào, cô đã lo lắng hỏi: "Thế nào? Cậu ấy có bị trầm cảm không?"
Bác sĩ Lưu khẽ lắc đầu, "Không phải trầm cảm, nhưng tình hình cũng không tốt lắm."
Trần Mạn trợn to đôi mắt, ngay lập tức sắc mặt trở lên khó coi.
"Rối loạn lo âu mức độ nhẹ, bây giờ còn không quá nghiêm trọng, nhưng nhất định phải chú ý giải quyết. Nếu không nó sẽ tiếp tục phát triển, biến thành mức độ nặng, sẽ dẫn đến nhiều vấn đề khác."
Trần Mạn nắm chặt quần áo, lai áo bị cô nắm nhăn nhúm. Cô buộc mình bình tĩnh lại, sau đó trầm giọng hỏi: "Bác sĩ định cho cậu ấy uống thuốc gì?"
"Không kê đơn thuốc." Bác sĩ Lưu lẳng lặng nhìn cô, "Ban nãy đã nói, cô ấy bị mức độ nhẹ, không quá nghiêm trọng. Đa số các vấn đề tâm lý đều bắt nguồn từ khúc mắc, nếu không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, cũng không cần phải uống thuốc, chỉ cần tháo khúc mắc ra là được rồi."
Trần Mạn nhíu mày, "Nhưng đêm qua trông cậu ấy rất bất thường, thực sự không cần thuốc để kiểm soát sao?"
"Đó là phản ứng của stress, không phải mỗi ngày cô ấy đều bất thường như vậy, đúng không? Mới vừa nói chuyện với cô ấy, có thể thấy cô ấy vẫn là một thanh niên năng động nhiệt huyết, có kỳ vọng vào cuộc sống. Sẵn sàng sống tốt, đây là một tín hiệu rất tốt, cho thấy cô ấy sẵn sàng để trở nên tốt hơn, sẵn sàng điều trị, bệnh nhân có thể tích cực hợp tác thì đã quan trọng hơn bất cứ loại thuốc nào rồi."
Trần Mạn mím môi, "Vậy con phải làm gì?"
Bác sĩ Lưu mỉm cười, "Tất nhiên là phải ở bên cạnh cô ấy nhiều hơn, đưa cô ấy ra ngoài thư giãn nhiều hơn. Không phải là luôn luôn thư giãn, làm việc nghỉ ngơi kết hợp, có đôi khi làm việc cũng là một loại thư giãn. Nói chung, bây giờ cô ấy rất cần con, trong thời gian tới, phải vất vả cho con, quan tâm cô ấy nhiều hơn, để cô ấy có thể cảm nhận được con ở bên cạnh và quan tâm, cô ấy sẽ nhanh khỏi hơn."
Nói đến đây, bác sĩ Lưu lùi về phía sau, "Tất nhiên, đây là giai đoạn điều trị đầu tiên, mục tiêu của chúng ta là phục hồi sức khỏe cho bệnh nhân. Phụ thuộc vào con quá mức cũng không được, đợi đến giai đoạn thứ hai, sẽ để cô ấy dần dần khôi phục tính tự chủ."
Trần Mạn càng nghe càng thấy kì lạ, cô chỉ vào mình, "Con ở bên cạnh cậu ấy, có tác dụng không?"
Cô đã luôn ở bên cạnh Khương Hi Sơ, nhưng Khương Hi Sơ vẫn trở thành như bây giờ.
Bác sĩ Lưu không hiểu tình hình, nghiêng đầu: "Hả? Có ý gì?"
Trần Mạn hơi khó nói, "Con không có tác dụng lớn như vậy... Con chỉ là bạn của cậu ấy mà thôi, người mà cậu ấy phụ thuộc nhất không phải là con. Con có nên đưa cậu ấy đến cạnh người mà cậu ấy quan tâm nhất không?"
Bác sĩ Lưu ngẩn ngơ, "Hả?"
Trần Mạn vẫn đang lải nhải, "Cha mẹ cậu ấy qua đời rồi, bây giờ trong nhà chỉ còn lại một người mẹ kế và một người em trai cùng cha khác mẹ. Quan hệ của cậu ấy và người nhà không tốt, về cơ bản là ở trong tình trạng không qua lại, người nhà chắc là không được, bạn bè... chỉ còn mình con. Nhưng cậu ấy hoàn toàn không dựa vào con, có đôi khi còn thấy con rất phiền." Trần Mạn đột nhiên im lặng, một lát sau, cô mới ngẩng đầu lên, "Cậu ấy... gần đây thích một người, nếu để cậu ấy ở cạnh người mình thích, liệu nó có hiệu quả hơn không?"
Bác sĩ Lưu sửng sốt cả buổi, người cô ấy thích, không phải con sao?
Nhíu mày, bác sĩ Lưu hỏi cô: "Nhưng mà, Mạn Mạn, không phải con cũng thích cô ấy sao?"
Bác sĩ Lưu nói "cũng", là vì đã trò chuyện với Khương Hi Sơ trong một lúc lâu, bác sĩ Lưu đã phát hiện ra khúc mắc của Khương Hi Sơ bắt nguồn từ Trần Mạn, cũng phát hiện ra Khương Hi Sơ có những cảm xúc khác thường đối với Trần Mạn. Xuất phát từ nguyên tắc bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân, cho nên bác sĩ Lưu chưa từng nói ra bất cứ điều gì, mà Trần Mạn nghe được câu này, cô chỉ nghĩ rằng "cũng" này, là bác sĩ Lưu hiểu lầm. Bác sĩ Lưu nhìn ra cô thích Khương Hi Sơ, thì cho rằng đương nhiên Khương Hi Sơ cũng thích cô.
Trần Mạn ngồi bứt rứt, sau một hồi, cô mới cười khổ, "Điều này cũng bị bác sĩ nhìn ra, bác sĩ đừng nói với cậu ấy. Cậu ấy không biết con thích cậu ấy, con cũng không muốn để cậu ấy biết."
Bác sĩ Lưu: "..."
Qua một lúc lâu, bác sĩ Lưu mới bước ra từ trạng thái im lặng không còn lời nào để nói, bác sĩ Lưu nhìn Trần Mạn một cách khó hiểu, "Tại sao?"
Trần Mạn hèn mọn cúi đầu, "Vì con chỉ là bạn của cậu ấy, cậu ấy không thích con."
Bác sĩ Lưu: "..."
Ở đâu ra cái đứa ngốc này thế?