Ái Dục: Tội Phạm Tình Yêu

Chương 37: Muốn làm cháu dâu?




Trong khi người làm đang lo lắng vì đã để Tô Thẩm Dương vào nhà thì cô lại vô cùng bình thản. Lạc Xuyên biết chắc người hầu đã âm thầm gọi điện báo với Cung Bách, nhưng đó cũng là điều cô muốn.

- Cậu ba còn lâu mới về, hay là bây giờ tôi đưa cô ra ngoài đi dạo.

Lạc Xuyên đoán chắc dù Cung Bách đang bận việc nhưng anh vẫn âm thầm quan sát cô thông qua camera giám sát. Cô muốn chọc anh tức điên lên, như vậy anh sẽ càng khẩn trương phi xe về nhà.

- Thế cũng được. Vậy anh chờ một chút, tôi lên phòng thay đồ.

Tô Thẩm Dương nở nụ cười gật đầu vì có cảm giác như cô và anh ta đang hẹn hò. Những người làm đưa mắt nhìn nhau, bọn họ bắt đầu nhỏ to thầm thì, bàn luận, thị phi khi cô bất chấp cả lời căn dặn của Cung Bách, ngang nhiên để Tô Thẩm Dương vào nhà.

- Cô ta và cậu Tô… không bình thường đâu.

- Chẳng lẽ La thiếu gia bị cắm sừng sao?

- Trời ạ, cô ta dám hẹn hò với người đàn ông khác ngay trong nhà của La thiếu gia.

- Đúng là đồ mặt dày, không biết xấu hổ. Cô ta làm vậy mà không thấy ngại, hết thuốc chữa thật.

- Ngay từ đầu cô ta cố ý quyến rũ thiếu gia để trèo cao thì tôi đã biết cô ta chẳng tốt lành gì rồi.

Bọn họ không ngừng soi mói, cùng nhau bới móc chuyện riêng tư của cô. Bất chợt Tô Thẩm Dương đưa mắt nhìn sang nhóm người hầu đang đứng tụ tập một chỗ để nhiều chuyện. Mấy người bọn họ thấy nhột nên vội quay sang hướng khác rồi tản nhau ra.

Một lúc sau, Lạc Xuyên ăn mặc xinh đẹp, vai đeo túi xách, từ tốn đi xuống cầu thang rồi tiến về phía Tô Thẩm Dương. Trông cô xinh đẹp rạng ngời khiến Tô thiếu gia chẳng thể rời mắt.

- Chúng ta đi thôi.

Cô cùng Tô Thẩm Dương bước ra cửa, người làm bối rối nhìn nhau, một nữ hầu chạy đuổi theo cô, cất lời ngăn cản:

- Cô Lạc Xuyên à, La thiếu gia đã căn dặn, cô không được ra ngoài khi không có sự cho phép của thiếu gia.

Thật ra bọn họ nào quan tâm đến an nguy của cô, nếu cô chọc anh tức điên lên đến mức cả hai cãi nhau thì mấy người làm lắm chuyện kia càng thấy hả dạ trong lòng.

Chẳng qua anh đã căn dặn bọn họ phải trông chừng cô, không được để cô ra ngoài. Những lần trước cô qua mặt những người hầu, lẻn khỏi biệt thự, bất đắc dĩ hại bọn họ bị anh mắng cho một trận vì cả đám người lại không thể trông chừng nổi một cô gái. Cung Bách còn hăm dọa sẽ trừ lương, thậm chí là đuổi việc họ.

Lạc Xuyên im lặng không đáp lời, Tô Thẩm Dương nhanh chóng mở cửa xe, cô dứt khoát ngồi vào trong, quyết tâm đi cùng người đàn ông khác.

- Tô thiếu gia, chúng ta mau đi thôi.

Có thể cùng cô rời khỏi biệt thự của Cung Bách khiến Tô Thẩm Dương cảm thấy rất thỏa mãn.

- Được.

Anh ta không chần chừ, nhanh chóng nổ máy, Lạc Xuyên hạ kính xe ôtô, lạnh lùng nói với người hầu đang đứng bên ngoài:

- Mau mở cổng.

Người hầu khó xử cứ đứng ngay ra, cô không đủ kiên nhẫn thêm nữa nên gắt giọng:

- Tôi nói cô mở cổng, cô bị điếc à?

Cô ta không dám để cô rời đi, nhưng trong tình hình này thì xem ra cũng chẳng thể cản được.

- Cô Lạc Xuyên à, không… không được đâu…

Thấy cô có vẻ căng thẳng, Tô Thẩm Dương nhẹ giọng:

- Không sao đâu Diệp tiểu thư, cứ để tôi.

Anh ta lái xe gần đến cổng và dừng lại, Tô Thẩm Dương bước khỏi ôtô, tiến đến mở cổng rồi liền trở vào trong xe, trong thoáng chốc đã đạp ga phóng xe đi mất trước sự ngỡ ngàng của những người hầu. Bọn họ đang lo lắng vì nghĩ đến vẻ mặt đáng sợ của Cung Bách khi anh hay tin cô đã rời khỏi biệt thự cùng Tô Thẩm Dương.

Xe lăn bánh một đoạn, chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy trong lòng trĩu nặng. Vừa dừng đèn đỏ, Tô Thẩm Dương liền quay sang nói với cô:

- Diệp tiểu thư, cô muốn đi đâu?

Lạc Xuyên ngẫm nghĩ giây lát, giờ là giai đoạn chạy nước rút, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ này để trở về tổ chức, càng kéo dài thêm sẽ càng có nguy cơ bị bại lộ.

- Anh đưa tôi đi đâu cũng được, nhưng tôi không muốn quay về biệt thự của La Cung Bách nữa.

Cô đột ngột nói ra ý định táo bạo khiến Tô Thẩm Dương không tránh khỏi bất ngờ.

- Cô vừa nói cô không muốn trở về biệt thự của cậu ba sao?

Lạc Xuyên gật đầu, lời lẽ kiên quyết khẳng định lại một lần nữa:

- Đúng vậy. Nếu bây giờ trở về, anh ta sẽ giữ tôi lại. Chi bằng tôi nhân cơ hội này, chính thức rời khỏi anh ta.

Nghe được lời này của cô, Tô Thẩm Dương cảm thấy rất mãn nguyện. Anh ta không giấu được nỗi hạnh phúc mà thốt lên:

- Cuối cùng em cũng dứt khoát kết thúc với cậu ba rồi. Vậy bây giờ tôi sẽ đưa em đến một nơi.

Cô có chút tò mò nên lập tức hỏi lại:

- Anh muốn đưa tôi đi đâu?

Tô Thẩm Dương nở nụ cười, ánh mắt nhìn cô đầy trìu mến, sự si tình lộ rõ thông qua từng cử chỉ:

- Bí mật, lát nữa em sẽ biết thôi.