Ai Gia, Có Hỉ

Ai Gia, Có Hỉ - Chương 15




Ta gặp ác mộng. Ta mơ Thẩm Khinh Ngôn cùng ta mưu phản thất bại, Hoàng đế cười tít mắt để Ninh Hằng chém đầu ta, Ninh Hằng chọn một đại đao thật sắc, đao lạnh như băng kề sát mặt ta, hắn âm trầm nói: "Thái hậu, để vi thần thay người lau miệng lần cuối cùng đi." Nói xong, thanh đao trước mặt nhoáng một cái, máu tươi tung toé khắp nơi.

Ta sợ tới mức mồ hôi lạnh rơi đầm đìa, môi run rẩy. Ta hô gọi Như Ca, ngay sau đó, Như Ca ở phòng ngoài vội vàng bước tới trước giường ta. Lúc ta thấy Như Ca đến, trong lòng bình tĩnh đi một chút. Ta bảo nàng thắp đèn lên, xua đi màu sắc âm u ở tẩm cung. Như Ca cúi đầu đứng một bên, ta hỏi: "Giờ nào rồi?"

"Bẩm nương nương, giờ Tý một khắc"

Ta lại hỏi: "Tây Các tắt đèn rồi sao?"

"Bẩm nương nương, vẫn chưa tắt, Ninh đại tướng quân vừa rồi còn phân phó thái giám chuẩn bị nước ấm..."

Ta trầm ngâm một lát, rồi nói: "Ngươi lui xuống đi, cũng không cần đứng coi giữ bên ngoài."

Sau khi Như Ca rời khỏi, ta bước xuống giường, đi vào đôi hài gấm thêu mây đi tới cạnh bàn, rót một chén Bích loa xuân, bước tới trước cửa sổ cho tâm tư bình thản lại. Ta có một thói quen, nửa đêm nhất định phải đứng dậy uống chén trà, thích nhất là trà Bích loa xuân. Mà, ấm trà đặt trong tẩm cung ta cứ cách nửa canh giờ lại đổi một lần.

Nói tới thói quen này, ban đầu là vì phải làm chức vị Thái hậu, sợ hôm sau không thể mở mắt nổi, nên hằng đêm đều cầm tách trà Bích loa xuân uống một ngụm rồi một ngụm thẳng cho đến bình minh. Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, tới lúc ta ở vị trí Thái hậu hết việc làm, thì mới thả lỏng ra, nhưng thói quen uống Bích loa xuân vẫn không ngừng được.

Có vẻ thời gian này an nhàn quá, ta đối đãi với người khác tự dưng lại hơi tuỳ ý. Tối nay ta nhục nhã Ninh Hằng, ta vì ở Tô phủ thất vọng nên lúc về giận cá chém thớt Ninh Hằng. Giờ nghĩ lại, đúng là vạn vạn lần không đúng. Ninh Hằng chung quy trước mắt vẫn là tâm phúc của Hoàng đế, hơn nữa lại còn là người trong mộng của Hoàng đế. Ta cân nhắc một lúc, mới ra quyết định —— ai gia lúc này muốn tới Tây Các một chuyến, phải giải thích thật tốt với Ninh Hằng.

Nhưng mà ta không thể không thừa nhận rằng, ta vòng vo lắm lý do như vậy là để che dấu sự thật là mình quá nhát gan. Chỉ vì một cơn ác mộng vô duyên vô cớ, lại làm ta đường đường là một Thái hậu sợ hãi tới tỉnh giấc. Mà, không đúng, không nên nói như thế, nên nói là ai gia dự tính chu đáo, rất thông minh à nha.

Ta thong thả bước đến Tây Các, trong lòng có chút không yên. Đợi lúc nữa gặp được Ninh Hằng cũng chẳng biết mở miệng thế nào. Ta dừng lại bên cạnh cửa, đột nhiên nghe thấy thanh âm của Ninh Hằng vang lên —— "Tiến vào đi."

Ta sửng sốt, Ninh Hằng này cũng thật là lợi hại, ta còn chưa mở miệng hắn đã biết là ta tới đây. Ta đưa tay mở cửa ra, lại quay lại thuận tay đóng cửa.

Ta nâng mắt, vừa nhìn cả người giật mình suýt ngã lăn ra đất.

Ninh Hằng... Hắn đúng là đang tắm! Hắn đưa lưng về phía ta, hơn phân nửa thân thể bị thùng tắm che khuất, hắn hai tay lười biếng đặt lên thành thùng tắm, trên lưng có rất nhiều vết sẹo chằng chịt, chắc là đã có từ lúc còn chinh chiến phương xa, bên vai phải còn một vết bớt nhỏ bằng nắm tay.

Ta lần đầu tiên được thấy nam nhân tắm rửa, trong lòng khó tránh khỏi thấy ngượng ngùng. Nhưng đảo mắt nghĩ lại, ta với hắn đã ngủ cùng nhau nhiều lần, lúc trước nửa thân trên cũng đã nhìn qua, lúc này ta không nên thấy ngượng ngùng nữa mới đúng.

Ta lá gan to lên đứng thẳng lưng, Ninh Hằng lúc này mở miệng nói: "Tào Võ, tới đây đấm lưng cho ta."

Ta sửng sốt, lúc này mới biết Ninh Hằng lại tưởng ta là Tào Võ. Ta lại nổi lên tư tưởng trêu đùa ngàn vạn lần không nên có, chẳng biết có phải ta ở trong thâm cung lâu quá rồi không, mà từ một cô nương tốt lại trở thành người có cái ham mê đáng sợ này. Đối với Ninh Hằng một đại tướng quân lúc nào cũng nói năng cẩn trọng, có thể biến thành mặt đỏ tưng bừng, trong lòng ta đúng là có cảm giác chinh phục.

Ta lập tức vứt luôn cơn ác mộng đáng sợ vứt ra sau đầu, ta bước nhẹ nhàng phóng tới, chậm rãi đến gần Ninh Hằng. Sau đó vươn tay nhẹ nhàng khoác lên vai Ninh Hằng, Ninh Hằng cả người bỗng chốc cứng đờ, trong nháy mắt, cổ tay của ta bị hắn hung hăng bắt lấy, "Ai?"

Ta đau đến kêu lên một tiếng.

Thanh âm này còn chưa dứt, Ninh Hằng đã cuống quít buông lỏng tay ra, hắn vội vàng xoay đầu lại, thần sắc khiếp sợ. Cổ tay của ta đã đỏ một vòng, ta sờ sờ cổ tay, cười nói: "Trí Viễn, khí lực của ngươi lớn thật. Có khi hôm nào so tài với Nhạn Nhi một lần, Nhạn Nhi có thể một tay nâng lên cả cái đỉnh."

Ninh Hằng trầm mặc, cúi mắt nói: "Trí Viễn không biết là Thái hậu, đã đắc tội rồi, còn thỉnh Thái hậu bao dung."

Ta không để ý lắm cười cười, cũng chẳng để ý đưa hai tay vỗ vỗ bả vai Ninh Hằng, "Ai gia không sao, Trí Viễn không cần tự trách."

Ta cảm nhận được rõ ràng da thịt dưới hai tay nóng rực, vì thế vội vàng rút tay về.

Không thể không nói, tình cảnh này đúng là có chút xấu hổ. Ninh Hằng nửa người dưới ngồi trong thùng tắm, ta quần áo cũng không chỉnh tề đứng phía sau hắn, nếu rơi vào tay mắt một lão thần thích viết tấu chương thì trên triều chắc chắn đã chỉ trích, nói ta bại hoại gia phong.

Ta cảm khái, nếu tình trạng lúc này bị Hoàng đế nhìn thấy, sắc mặt của hắn so với người hát hí khúc có khi còn trắng hơn. Ta lơ đãng liếc nhìn Ninh Hằng, hai tai hắn đã đỏ lừ như tôm.

Ta nhìn đi nhìn lại vài lần, phát hiện ánh mắt của ta, mặt Ninh Hằng lại hồng hồng, hơi nước trong thùng tắm bốc lên, cũng chẳng biết có phải vì hơi nước hay không, mà lúc này hai mắt Ninh Hằng thật ôn nhuận, giống như từ trong nước xuất hiện hai giọt thuỷ tinh long lanh trong suốt vậy, ta đột nhiên cảm thấy bốn chữ tú sắc khả xan (vẻ đẹp có thể ăn được), dùng để nói về Ninh Hằng lúc này cũng chẳng sai lệch.

Ta lại nhớ tới Ninh Hằng trong mộng kia, ánh mắt âm trầm làm cho người khác không rét mà run. Mà Ninh Hằng này, thật là làm cho người khác một miếng nuốt luôn.

Chắc là ta trầm mặc quá mức, Ninh Hằng cúi đầu nói: "Thái hậu có thể quay người đi được không?"

Ta sửng sốt, "Cái gì?"

Ninh Hằng xấu hổ nói: "Trí Viễn xích thân(loã thể), sợ làm bẩn mắt Thái hậu."

Ta bừng tỉnh, lúc này liền quay người đi. Phía sau có tiếng quần áo sột soạt, trong lòng tự dưng có cảm giác kỳ lạ. Lúc vẫn chưa nghĩ ra cảm giác kỳ lạ này đến từ đâu, thì Ninh Hằng đã cúi đầu mở miệng: "Thái hậu, Trí Viễn xong rồi."

Ta xoay người xem xét hắn, Ninh Hằng chỉ mặc áo mỏng, tóc mai vẫn còn ướt nước, đầu cũng ướt nước, hai má của hắn đỏ bừng, tất cả so với bộ dáng đứng sau lưng Hoàng đế tối nay hoàn toàn bất đồng.

Ninh Hằng này đúng là rất kỳ quái, trước mặt ta với trước mặt Hoàng đế cứ như hai người khác nhau vậy. Ta nghĩ tới Ninh Hằng trong mộng, hay là Ninh Hằng này biết thuật thay đổi sắc mặt?

Ta dừng một chút, lúc này mới nhớ tới mục địch đến Tây Các, ừm ừm cho thanh cổ họng, rồi nói: "Trí Viễn, ai gia muốn nói một chuyện với ngươi."

Ninh Hằng nhẹ giọng nói: "Thái hậu mời nói."

Chuyện xin lỗi này trước nay ta chưa từng làm, lúc này lại nói lời xin lỗi với Ninh Hằng đúng là không có khả năng đi. Ta hỏi: "Mấy ngày nay trong triều có gặp chuyện gì khó khăn không?"

Ninh Hằng nói: "Không có."

Xem ra Hoàng đế bảo hộ cho Ninh Hằng rất tốt, một khi trọng thần trở thành nam hầu, mấy người bảo thủ trong triều chắc chắn sẽ mượn cớ gây khó dễ cho Ninh Hằng một phen, không ngờ lại không có.

Đột nhiên, ta ngửi thấy một mùi thơm lạ, ta nhíu mày hỏi: "Đây là mùi gì?"

Ninh Hằng sửng sốt, trả lời: "Là mùi của Ngàn ti thảo, Trí Viễn từ nhỏ đã không ngửi được mùi son phấn, nên đi tới Thái y viện xin ít Ngàn ti thảo, để khử trừ mùi son phấn."

Lúc phủ công chúa của Thường Trữ còn chưa xây nên, nàng thường thường đến Phúc Cung của ta nói chuyện, có khi tới tối muộn, nàng liền ở lại Phúc Cung ngủ luôn, Tây Các là chỗ Thường Trữ hay ở lại, lúc này trong phòng cũng còn rất nhiều đồ dùng của Thường Trữ. Ta nhìn cả Tây Các, son bột son nước rồi rèm che màn trướng, màu sắc hồng nhạt, đúng là không giống phòng của nam tử, khó trách Ninh Hằng không vui.

Ta cười nói: "Ngàn ti thảo này, mùi thơm cũng chẳng dễ chịu, Trí Viễn ngày mai chuyển tới Bắc Các ở đi. Trong Bắc Các không có nhiều đồ dùng khuê các, chắc ngươi sẽ thích hơn."

"Được vậy thì tạ ơn Thái hậu." Ninh Hằng đi đến trước lô hương, gạt gạt che đi mùi hương, lại nói: "Thái hậu có thai, không nên ngửi nhiều. Ngửi nhiều lại có hại cho thai nhi."

Ta tất nhiên biết xạ hương có hại cho thai nhi, nhưng lại không biết Ngàn ti thảo cũng có công hiệu này. Ta cười nói: "Ngươi ở phương diện này lại rất hiểu biết."

Ninh Hằng nói: "Mấy năm trước lúc đóng tại biên cương, có quen một đại phu, hắn đối với các loại dược thảo nghiên cứu nhiều, Trí Viễn đi theo hắn cũng được một thời gian."

"Ồ?" Ta nhíu mày, "Ngươi học được những gì?"

Ninh Hằng cười nói: "Cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có thể phân biệt được mấy loại dược thảo, biết được dược thảo nào có lợi hay có hại cho người. Mà Ngàn ti thảo, ngửi thấy có thể làm hại tới thai nhi. Cũng có nhiều mê hương ở ngoài cung, cũng tinh luyện từ dược thảo mà thành."

"Mê hương..." Ta bỗng dưng nhớ tới lần trước ngất ở Tô phủ, lần đầu tiên ngất là vì uống rượu, ta ý thức mơ hồ cũng chẳng nói làm gì. Nhưng lần thứ hai một giọt rượu ta cũng không đụng vào, chỉ ở trong từ đường đợi nửa canh giờ, sau đó cũng chỉ nói với tên tiểu tử họ Triệu kia mấy câu, ngay sau đó thoáng một cái, đầu đau như muốn nứt ra, như là bị người khác đập một cái. Có phải là ta đã bị người khác hạ mê hương không?

Ta dừng một chút, nói: "Mê hương vừa ngửi một chút liền lập tức ngất đi sao?"

"Cũng không hẳn, phải xem mê hương hạ bao nhiêu. Nếu dùng nhiều thì lập tức ngất xỉu, dùng ít thì một lúc sau mới ngất."

Trong lòng ta thấy khó hiểu.

Bất kể nói thế nào, ta cũng là người Tô gia. Ta cũng chỉ dừng lại ở phủ đệ nhà mình có một khắc, không phải lúc nào cũng mất ý thức rồi bị khiêng ra chứ. Rốt cuộc là ai làm vậy với ta? Chẳng lẽ trong Tô phủ còn ẩn giấu chuyện gì mà ta không biết?

Ta lúc này chẳng còn tâm trạng nói chuyện phiếm với Ninh Hằng nữa, ta giả bộ ngáp liên tục, rồi trở về tẩm cung của mình. Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rõ, nhưng ta lại không có tâm trạng thưởng thức. Ta nằm trên giường trằn trọc, rất lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Ta nghĩ cả đêm, uống hết một bình trà Bích loa xuân, tới tận lúc trời sáng, ta quyết định phải quay về Tô phủ một chuyến nữa.