Ăn cơm xong, dù Uông Túc Lỗi kiên quyết giữ Giang Nhân Ly ở lại cô cũng không chịu. Cô không phải một người lựa chọn trốn tránh mọi chuyện. Một khi đã biết sự thật này, cô không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì giờ không cần lãng phí thời gian nữa.Uông Trạch Vũ chủ động xin đi giết giặc, anh muốn đưa cô về nhà.
Mười lăm năm trước, cô và Uông Trạch Quân, Uông Trạch Vũlớn lên bên nhau. Uông Trạch Vũ lớn hơn cô hai tuổi, Uông Trạch Quân hơn cô bốn tuổi. Nhưng thực ra Uông Trạch Vũ ra dáng anh cả hơn, chơi trò gì cũng đều do anh chỉ huy. Mỗi khi cô làm chuyện gì Uông Trạch Quân cũng không hỏi lý do liền chiều theo cô, còn Uông Trạch Vũ lại khác, anh luôn hỏi rõ nguyên nhân rồi mới quyết định.
Giang Nhân Ly thậm chí có đôi khi nghĩ, anh hai rất hiểu cô. Bởi vì cô thật sự không phải đứa trẻ ngoan như người lớn vẫn nghĩ.
“Có chuyện gì với Mạc Tu Lăng sao?” Uông Trạch Vũ nhàn nhạt mở miệng, tay trái đặt trên vô lăng, tay phải tùy ý cầm lấy điếu thuốc, nhưng không hút.
Cô cũng ghét đàn ông hút thuốc nhưng cô không thích trong không gian chật chội bí bách này ngửi thấy mùi khói thuốc.
“Không có, sao anh lại hỏi vậy.”
Uông Trạch Vũ không biết là có nghe câu trả lời của cô hay không nhưng vẫn không nhìn thẳng cô: “Lúc đầu anh tuyệt đối không xem trọng hai đứa.”
Giang Nhân Ly biết sau câu nói này còn có vế sau nên tiếp tục yên lặng nghe.
“Nhưng hiện tại, anh cảm thấy hai đứa kết hôn quả thật không tồi.”
“Cái gì khiến anh thay đổi suy nghĩ?” Cô rất hứng thú.
“Cả hai đứa đều là người thích đặt suy nghĩ và cảm nhận của mình lên hàng đầu. Những người giống nhau đều sẽ khó mà bù đắp cho nhau được, bởi vì không ai chịu nhường ai.” Uông Trạch Vũ giọng điệu lười nhác: “Nhưng gặp qua Mạc Tu Lăng vài lần, anh lại cảm thấy cậu ta chín chắn hơn em, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hơn nữa cậu ra có chủ kiến của mình, một khi đã quyết định thì sẽ rất khó thay đổi.”
Giang Nhân Ly nhìn anh: “Vậy thì sao?”
“Anh chỉ mong em làm chuyện gì cũng suy nghĩ kĩ ba lần, đừng có nóng vội.”
“Em còn tưởng em đã rất bình tĩnh rồi.”
“Chỉ là bình tĩnh ở mức sơ cấp mà thôi.” Anh không do dự đả kích.
Cô cũng thừa nhận, sự thật là như vậy.
“Lái xe nhanh như vậy làm gì.” Cô bĩu môi.
Uông Trạch Vũ cười: “Nếu như không muốn về nhà, sao vừa rồi mọi người giữ lại em còn không nghe?”
“Ai nói em không muốn về nhà?”
Cô vừa dứt lời, anh liền tăng tốc độ: “Em đã muốn về nhà như vậy, đương nhiên anh phải đi nhanh một chút rồi.”
Giang Nhân Ly nghiến răng nghiến lợi, cô vốn muốn anh lái chậm lại để muộn mới về nhà. Rõ ràng cô biết mình không nên như vậy nhưng trong lòng cô rất mâu. Uông Trạch Vũ thực sự là đáng ghét, hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô mà còn làm như vậy…
Xe rất nhanh đã đến khu nhà của cô, Uông Trạch Vũ nói: “Rất nhanh đúng không? Biết người nhà sốt ruột…”
Giang Nhân Ly miễn cưỡng nhìn anh trai: “Sao anh lại hiểu rõ em như vậy chứ? Nếu như không phải anh là anh trai em, em nhất định sẽ lấy anh.”
Điếu thuốc trong tay anh rơi xuống. Anh liếc cô một cái, cúi xuống nhặt điếu thuốc lên. Cô trừng mắt lườm anh, làm mặt quỷ, sau đó mới lên nhà.
Trận ồn ào vừa rồi quả thực giúp cô bớt sầu não hơn rất nhiều. Đương nhiên cô cũng biết, đó cũng là chủ ý Uông Trạch Vũ. Từ nhỏ đến lớn, anh tuy rằng không nói nhiều nhưng lại là người hiểu rõ cô nhất.
Cô khẽ thở dài, đi vào thang máy.
Chỉ có một mình cô trong thang máy. Cô bỗng cảm thấy quỷ dị. Lúc này mong muốn của cô rất đơn giản, chỉ cần thang máy đừng có đột ngột xảy ra vấn đề gì là tốt lắm rồi. Cho nên lúc cô bình an ra khỏi thang máy, mở cửa vào phòng thì cô cảm thấy vô cùng may mắn. Thế nhưng vừa trông thấy bóng dáng ai kia ngồi trên sô pha, cô liền hối hận, lẽ ra nên cầu cho thang máy gặp trục trặc để cô bị nhốt luôn trong đó không phải về nhà nhìn thấy Mạc Tu Lăng.
Cô đứng ở cửa, không động đậy mà chỉ nhìn chằm chằm anh.
“Anh đâu có bị biến dạng!” Anh rõ ràng không quay đầu, khẩu khí không hề thấy có gì không tốt.
Cô quan sát anh nửa ngày mới đi đến bên cạnh anh: “Hôm nay em đến nhà cậy ăn cơm.”
“Em không cần nói với anh em đã làm những gì, anh cũng không cần điều tra.” Giọng anh vô cùng bình tĩnh.
Cô vốn định làm như bình thường, đi tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng mới đi được hai bước, cô liền phủ định ý nghĩ của mình. Cuộc sống ngày qua ngày này là mong muốn của cô sao?
Cô ngồi đối diện anh, thuận tiện tắt TV đi: “Mạc Tu Lăng, chúng ta nói chuyện.”
Vẻ mặt của anh nghiêm túc lại: “Nói chuyện gì?”
“Năm đó tại sao kết hôn với em?”
Anh cười, dường như cười cô không biết gì: “Vậy sao em không hỏi chính mình tại sao lại đồng ý kết hôn?”
Cái loại phản vấn này cô đã bị anh làm hàng chục lần rồi.
Cô nuốt nước miếng: “Em chỉ không muốn ầm ĩ, quá mất mặt.”
“Lẽ nào em nghĩ anh muốn ầm ĩ sao?” Anh cầm lấy một điếu thuốc, không kiếng kị gì mà châm lửa, “Em cứ nói thẳng suy nghĩ của em ra là tốt rồi. Anh đang nghe.”
Thái độ này của anh có phần kích cô, những cô vẫn khiến mình bình tĩnh: “Năm đó anh rõ ràng cự tuyệt vậy tại sao đột nhiên lại đổi ý?”
“Lúc đó là em nguyện ý kết hôn.” Anh nhìn cô: “Nhưng anh biết vì sao, nếu như câu hỏi không thể thay câu hỏi thì vì sao anh phải trả lời em? Lúc đó em thất tình, bị bạn trai vứt bỏ rồi đi Mỹ, em cảm thấy mình không thể đi theo. Giang gia em không thể trở về, Uông gia lại càng không muốn mọi người biết chuyện, cho nên em buộc phải lấy anh. Như vậy có thể khôi phục tâm tình thất tình của em, lại có thể có một nơi tránh sóng gió, em nói xem, có đúng hay không?”
Lòng của cô lạnh lẽo, anh biết hết.
“Vậy vì sao anh…”
“Vì sao kết hôn với em?” Anh hút một hơi thuốc, “Em thông minh lắm cơ mà, lẽ nào không biết nguyên nhân?”
Tay cô run lên một chút, nhưng cô biết, hiện tại đã không thể chạy thoát: “Là bởi vì Giang Nhân Đình? Anh không muốn kết hôn với em là vì cô ta, nhưng vì cô ta gặp chuyện không may, cho nên anh không còn lựa chọn nào khác mà chấp nhận phương án thứ hai là cưới em?”
“Nếu như suy đoán như vậy có thể khiến em vui vẻ, thì cứ coi là như vậy đi!” Anh thở ra một làn khói.
“Suy đoán?” Cô nhíu mày: “Em còn phải cảm kích anh, cho dù anh chưa từng cho em một cuộc sống vợ chồng bình thường nhưng cũng không vì chuyện này mà dằn vặt em. Em cũng coi như có đủ tự do.” Cô dừng một chút: “Thực ra, anh sớm đã định sẵn thời điểm để kết thúc cuộc hôn nhân này đúng không?”
“Sao?” Anh cau mày: “Nói cao kiến của em đi!”
“Bởi vì anh đã sớm nghĩ sẽ buông tay, cho nên anh đã lên kế hoạch tất cả. Anh không muốn để em có con, đúng hay không?”
Cô đột nhiên phát hiện, thực ra bản thân mình rất quan tâm, thực sự rất quan tâm.
Anh mạnh mẽ nhìn cô: “Em biết cái gì?”
“Cũng không có gì, em tiếp thu tin tức quá muộn. Nhưng như vậy cũng đủ rồi. Sau khi kết hôn anh đã đến bệnh viện thắt ống dẫn tinh đúng không?” Cô khẽ cắn răng cố gắng cười: “Trong lúc em rất muốn có một đứa con, anh có phải cảm thấy em rất ngu xuẩn hay không? Tất cả đều được định sẵn trong kế hoạch của anh, làm sao em có thể có con. Anh hẳn là đang cười thầm trong bụng đúng không? Cả đời này, em đúng là rất hiếm bị người ta lừa gạt như vậy.”
Anh cười, không rõ có phải là nụ cười ngụy trang hay không: “Em có thể tiếp tục.”
Anh không hề có một chút phản bác.
Cô nhắm mắt, cô hối hận rồi. Vì sao cô lại lựa chọn ngả bài? Nếu không nói ra, biết đâu còn có thể bình yên?
“Anh chưa từ bỏ cuộc hôn nhân này là vì chưa tìm được người nào khác. Có điều, rất may mắn là lúc này người đó đã xuất hiện, diện mạo còn rất giống Giang Nhân Đình.” Cô quan sát anh, “Anh bây giờ có thể kết thúc được rồi. Còn có được trong tay cố phần của Nhân Á, chúc mừng anh, tất cả đều thuận theo kế hoạch của anh.”
“Nói xong rồi?”
Cô gật đầu: “Nhiều quá, nhất thời không nghĩ ra hết.”
“Giờ đến lượt anh rồi chứ? Thật đúng là phải khen ngợi bản lĩnh của em, vừa ăn cướp vừa la làng mà vẫn rất ung dung, bình tĩnh. Cái gì mà kết thúc hôn nhân? Cái gì mà mục đích kết hôn? Cái gì mà người kia xuất hiện?” Anh cười nhạt: “Những thứ này đều là từ miệng em nói ra. Xin hỏi từ đầu tới cuối, anh đã nói với em chũng ta sẽ ly hôn chưa?”
(haha, xin lỗi mọi người chứ, thực sự là đọc cái câu “vừa ăn cướp vừa la làng” của anh Lăng mà mình buồn cười quá đi!!!)
“Đúng vậy! Anh không cần phải nói, nhưng vẫn có thể buộc em phải nói ra.”
Anh lắc đầu: “Anh vẫn còn thua kém em. Em tìm nhiều lý do như vậy cùng chỉ là muốn nói cuộc hôn nhân này đều là vết thương của em. Em cần gì phải phiền phức như vậy. Trực tiếp nói với anh một câu là được rồi. Đâu cần phải suy nghĩ nhiều lý do như vậy.”
“Anh… sao anh có thể nói như vậy.”
“Vậy anh nên nói cái gì? Nói những gì em nói đều đúng, nói em thực rất thông minh ư, đoán gì cũng trúng?.” Anh dụi điếu thuốc vào gạc tàn, thuận tay ném cái gạc tàn ra. Một tiếng va chạm trên tường vang lên.
Cô không mở miệng.
“Thế nào, không nói nữa sao?” Anh đang cười, nụ cười quỷ dị: “Gần đây em điều tra anh, hỏi anh nhiều vấn đề, đã ra được gì rồi? Anh nhẫn nhịn em đủ rồi. Em chỉ cần nói thẳng ra cho anh biết, bạn trai cũ của em đã về, hai người như gió thu ngọc lộ nhất tương phùng, em muốn ở trong vòng tay anh ta, cho nên cuộc hôn nhân này bị tình chàng ý thiếp của hai người cản trở. Anh không phải người không hiểu đạo lý, chỉ cần em thành thật nói, anh cũng sẽ buông tha để em đi.”
“Mạc Tu Lăng, anh quá đáng.”
“Tôi quá đáng? Là ai trắng bệch mặt ở ngày họp lớp? Là ai một đêm không về đã ở lại nhà bạn trai? Tất cả là tôi sắp đặt sao? Nếu như vậy, tôi xin lỗi.”
Cả người cô run rẩy, cô nhìn anh: “Anh đúng là lật ngược trắng đen.”
“Từ này hình dung về em không sai lắm. Nói chuyện con cái đi! Giang Nhân Ly tiểu thư, em mới hai tư tuổi, đâu phải ba tư tuổi, em muốn vội vã có con làm gì?” Anh mỉm cười: “Có điều, như vậy cũng không tồi, bởi vì nếu có con, nó sẽ mang đến không ít điều có lợi.”
“Anh có ý gì?”
“Nói trắng ra thật vô nghĩa.” Anh nằm xuống sô pha dáng vẻ mệt mỏi: “Em cảm thấy mệt mỏi muốn chết, cho nên đang tìm một đường giải thoát. Có điều, nhìn em như vậy, tôi cũng mệt mỏi muốn chết.”
Cô lắc đầu: “Anh không cần phải nói những lời này. Anh không muốn tôi có con, đó là sự thật. Anh thích Giang Nhân Đình, đó cùng là sự thật. Mạc Tu Lăng, anh dám phủ nhận không?”
Sắc mặt anh trắng bệch: “Thật không ngờ trí nhớ của em tốt như vậy.”
Cô hơi ngẩng đầu, không muốn để nước mắt rơi xuống. Cô không muốn đau khổ như vậy: “Đúng vậy, trí nhớ tôi tốt, bằng không làm sao nhớ rõ những lời anh đã thổ lộ với Giang Nhân Đình.”
Anh gắt gao nắm chặt tay: “Chúng ta không có gì hay để nói.”
“Đương nhiên còn. Em phải chúc mừng anh. Một Diệp Tư Đình xuất hiện, hẳn là có thể bù đắp thiếu hụt tình cảm của anh với thanh mai trúc mã. Một chút cũng không sai.” Cô tự dừng lại, cực kỳ cố sức.
“Tôi cũng phải chúc mừng em. Hai năm trước Tả Dật Phi không đưa em đi, nhưng hôm nay anh ta có thể.”
Nói đến thế này hình như đã không còn gì nói được nữa.
Cô nhớ tới một chuyện rất buồn cười. Một đôi vợ chồng cãi nhau nhưng sống với nhau cả đời, một đôi khác tương kính như tân nhưng lại ly hôn sau một lần cãi cọ. Mà cô và anh, hình như chính là đôi thứ hai. Bọn họ sống với nhau dù không thoải mái nhưng cũng không cãi nhau, chỉ cần một lần như vậy liền chia tay. Cuộc hôn nhân này thật bấp bênh.
“Mạc Tu Lăng, chúng ta ly hôn!”
“Em vội vàng như vậy sao?”
“Anh có thể yên tâm được rồi, cho dù chúng ta ly hôn, mẹ tôi cũng sẽ không thiếu anh một phần cổ phần nào.”
Mạc Tu Lăng cười: “Giang Nhân Ly, em thật đúng là nên đi làm diễn viên, mới có thể diễn như thật vậy.”
Cô không để ý tới lời châm chọc: “Tôi ghét Giang Nhân Đình, ghét Diệp Tư Đình, nhưng anh luôn mang theo mùi vị của bọn họ trở về. Tôi thực sự rất chán ghét. Có điều, thật tốt, sau này sẽ không phải thấy nữa.”
Anh nhìn cô, im lặng, cũng không biết suy nghĩ cái gì: “Em đi đi! Nói nhiều như vậy, tìm nhiều lý do như vậy, không phải là để bỏ đi sao?”
“Đúng.” Cô thừa nhận, đây là những điều cô dự liệu, nhưng còn có một dự liệu khác, cô mong muốn anh giải thích, nhưng đã không có cơ hội như vậy.
“Vậy em đi mau cho tôi!”
Giọng nói của anh rất lớn, cô lại càng hoảng sợ, thực sự đứng dậy bỏ đi.