Mễ Mỹ Nhiên cũng sốt ruột:
"Đã quá 24 giờ mất tích, chúng ta có thể báo cảnh sát rồi! "
" Không cần đâu!" Hạ Vy lắc đầu: " Trương Tuệ Mẫn chỉ có thể là ở chỗ đó! Nhưng đi mà không nói lời nào thì lại bất thường quá! "
"Ở đâu cơ?" Mễ Mỹ Nhiên nhíu mày.
"Điềm gia! "
Lập tức, khóe môi Mễ Mỹ Nhiên giật giật, cô mấp máy:
"Điềm... Điềm gia?"
Hạ Vy lè lưỡi cười trừ:
"Ngại quá! Trước giờ đã không nói chị biết! Thực ra Mẫn Mẫn nhà ta đã nhặt được một khối vàng lớn! A! Chính là
Điềm Y Hoàng lừng danh, người đứng đầu Tập đoàn JEX khét tiếng! "
Từng câu từng chữ Hạ Vy thốt ra như sét đánh ngang tai Mễ Mỹ Nhiên. Cả cơ thể cô nghe đến tên người đàn ông kia liền bất giác run lên bần bật, đôi mắt trợn trừng kinh hồn.
"Chị, hết hồn rồi hả?" Hạ Vy cười cười.
Mễ Mỹ Nhiên lắc đầu, chụp lấy hai cánh tay cô hốt hoảng:
" Hạ Vy, mau đi cứu Trương Tuệ Mẫn! Đừng dây vào người đàn ông đó! Hắn ta không hào nhoáng như vẻ bề ngoài đâu! "
"Chị... chị nói gì? " Hạ Vy sửng sốt không tin.
Mễ Mỹ Nhiên gấp gáp:
" Trước hết cứ báo cảnh sát! "
"Nhưng mà tại sao chị lại nói như vậy? Người đàn ông đó làm sao chứ? "
Đáp lại câu hỏi của Hạ Vy chỉ là sự yên lặng của Mễ Mỹ Nhiên. Cô lấy điện thoại, nhấn gọi cảnh sát.
***
Cuộc tìm kiếm khẩn cấp lập tức được tiến hành. Được biết, Trương Tuệ Mẫn đi phỏng vấn ở tập đoàn JEX, sau đó thì mất tích. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy Trương Tuệ Mẫn là khi cô cùng Điềm Y Hoàng đi lên phòng Chủ tịch.
Cảnh sát liền tìm đến Điềm Y Hoàng điều tra.
Đứng trước cửa phòng Hội đồng chờ đợi, hai vị cảnh sát nhìn nhau thở dài. Phải khó khăn lắm họ mới đặt chân đến được đây. Theo luật pháp, cho dù nhận lệnh của cấp trên và có toàn quyền thi hành công vụ của một viên cảnh sát, nhưng quyền riêng tư cá nhân là điều mà bất cứ ai cũng cần phải tôn trọng. Muốn thẩm vấn một công dân bình thường đã khó, người họ sắp thẩm vấn lại còn là một nhân vật lớn. Gia thế và quyền lực của người đàn ông này giống như một ma thuật có thể thôi miên nhân loại, khiến cho người ta không thể nào định hình được nó.
Hắn cũng được ví như một con mãng xã khổng lồ nấp trong bóng đêm, sẵn sàng lao ra tấn công bất cứ ai, bất kỳ lúc nào.
Qua nửa giờ, cánh cửa phòng rốt cuộc cũng được mở ra. Điềm Y Hoàng là người xuất hiện đầu tiên. Anh bước đến chỗ hai vị cảnh sát, nét mặt nghiêm nghị, dáng người cao lớn, khí chất ngút trời, lịch sự đưa tay ra rồi cất lời:
" Đã để hai vị đợi lâu! Tôi là Điềm Y Hoàng, Chủ tịch Tập đoàn JEX! Xin được chiếu cố! "
Hai vị cảnh sát lần lượt bắt tay với anh, ngoài mặt nghiêm trang đáp lại, trong lòng lại không ngừng hoài nghi:
" Chào ngài! Chúng tôi là cảnh sát đến từ cục Cảnh sát Hoa Vương! Xin được chiếu cố! "
Điềm Y Hoàng gật đầu:
"Mời hai vị đến Văn phòng Chủ tịch! "
***
Nữ thư ký phụ trách mời trà, Điểm Y Hoàng mời hai vị cảnh sát mời xuống vị trí đối diện, cả ba cùng lúc yên vị.
Cuộc điều tra bắt đầu.
"Điềm Tổng, chúng tôi đang tiến hành điều tra vụ mất tích của cô Trương Tuệ Mẫn, đã đến Tập đoàn JEX phỏng vấn. Lần cuối cùng người ta nhìn thấy cô ấy là khi đi cùng ngài. Sau đó, cô ấy đi đâu, làm gì, ngài có biết hay không?"
Theo như lời báo án của người thân nạn nhân, họ chắc chắn rằng Trương Tuệ Mẫn đang ở chỗ Điềm Y Hoàng, nói trắng ra là bị anh bắt cóc. Thế nhưng qua tiếp xúc trực tiếp, qua cách ứng xử, qua ánh nhìn, qua lời nói và qua cả phong thái, hai vị cảnh sát không tài nào đoán được động cơ bắt giữ nạn nhân của anh ta. Nếu nói cô gái kia bị bắt cóc, chi bằng nói cô tự mình nguyện ý ở cùng với anh ta lại còn hợp lý hơn. Tuy vậy, trong xã hội phức tạp ngày nay, cho dù đó có là ai cũng không thể nhìn người mà bắt hình dong.
Điềm Y Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Trương Tuệ Mẫn? Mất tích?"
Hai vị cảnh sát nhìn nhau. Người đàn ông này thậm chí không biết cô gái kia đã mất tích. Nhưng không loại trừ khả năng anh ta giả vờ không biết.
"Vâng! Khoảng thời gian ở cùng một chỗ với nạn nhân, hai người đã làm gì? "
Điềm Y Hoàng điềm nhiên trả lời:
"Trương Tuệ Mẫn là tân thực tập sinh tài năng, tôi vốn định đưa cô ấy đến dự Hội nghị, nhưng cuộc họp đã bị hủy. Chúng tôi đã ở đây cùng xem xét giấy tờ. Đây là một số dự án của ngày hôm ấy vẫn còn sót lại, có cả chữ ký của Trương Tuệ Mẫn, các vị có thể kiểm tra! "
Ngừng một lúc quan sát hai người cảnh sát, Điềm Y Hoàng lại nói tiếp:
"Vì không có tiết học chiều, Trương Tuệ Mẫn đưa ra yêu cầu được ở lại tiếp tục học hỏi. Khoảng 7 giờ tối chúng tôi mới tan tầm. Trương Tuệ Mẫn từ chối đề nghị của tôi, tự mình bắt xe trở về. Đó là những thông tin tôi có thể cung cấp cho hai vị! "
" Cô ấy không nói với ngài điều gì khác sao?" Một anh cảnh sát hỏi.
Điềm Y Hoàng nghiền ngẫm một lát, sau đó lắc đầu:
" Không có!"
"Được rồi! Cảm ơn ngài đã hợp tác điều tra! " Hai vị cảnh sát đứng dậy, một lần nữa trịnh trọng cùng anh bắt tay rồi ra về.
"Với cương vị là một Chủ tịch, tôi rất lo lắng cho nhân viên của mình! Nếu có tin tức gì về cô ấy, hãy báo lại cho tôi! "
Điềm Y Hoàng đích thân tiễn khách. Nhìn bóng lưng hai người cảnh sát rời đi, khóe môi anh khẩy lên một điệu cười ủy mị.
***
Rầm!
Rầm!
Lại một tiếng " Rầm!" khác vang lên. Cứ vậy kéo dài một lúc rồi dừng hẳn. Trương Tuệ Mẫn kiệt sức ngồi bệt trên sàn nhà, sau cùng lủi thủi bò lại lên giường uất ức khóc.
Đã hai ngày cô bị nhốt ở đây, dường như là từ sau đêm đó. Vì phản kháng kịch liệt, sống chết không chịu bước vào Điềm gia mà Điềm Y Hoàng đã ra tay đánh ngất cô. Khi tỉnh dậy, Trương Tuệ Mẫn đã thấy mình nằm trong căn phòng này, không phải căn phòng mà cô từng ở, đây là nơi hoàn toàn xa lạ.
Với không gian là bốn bức tường trắng toát, chỉ có duy nhất một chiếc cửa sổ nhìn ra bên ngoài nhưng lại bị khóa chặt. Bên trong phòng không có bất kỳ một thiết bị điện tử nào kể cả là Radio. Nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ thấy chiếc giường king size và một bộ sofa màu đen, còn có một chiếc tủ lạnh lớn chứa đầy đồ ăn, thức uống.
Càng nhìn cô càng khóc lớn hơn. Phần tóc mái đã bị nước mắt làm bết lại trên gương mặt đỏ ửng.
Rốt cuộc là vì sao mà người đàn ông kia lại bắt nhốt cô? Tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy.
Trong cuộc sống, con người không thể tránh khỏi cái sai và không phải cái sai nào cũng có thể sửa chữa. Cái sai mặc định ấy của Trương Tuệ Mẫn chính là đụng phải Điềm Y Hoàng. Để rồi giờ đây, cô rơi vào hoàn cảnh này.
Trương Tuệ Mẫn bỗng nghĩ tới Diệp Tùng, nam nhân vốn là giảng viên đại học lại hữu duyên trở thành bạn trai của cô rồi. Cô mất tích hai ngày rồi, không biết anh có nhớ cô không, có lo cho cô không, có đi tìm cô không?
Còn có Hạ Vy, hẳn là cô nàng bây giờ đang giận cô lắm! Chắc chắn nghĩ rằng cô bỏ nhà theo trai đây mà! Nhưng liệu Hạ Vy có biết rằng cô thực chất bị trai bắt cóc hay không? Thậm chí cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn mệt lã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết là đã trôi qua bao lâu, trong cơn mơ màng, toàn thân cô bỗng bị một thứ gì đó nặng nề bao trùm lấy. Cùng lúc có hơi thở nóng ấm bủa vây bên sườn mặt, mang theo hương bạc hà thanh mát gẩy lên âm điệu trầm ấm:
"Marin!"