Ái Loạn Tình Điên

Chương 4: Gậy ông đập lưng ông ( H+ )




" Van cầu chú… dừng… dừng lại... đi..đi ra đi! Đau! Tôi không…muốn… tôi không… cần! Ah! Mau! " Giọng nói của cô cũng bị động tác của Điềm Y Hoàng làm cho đứt quãng. Vì thế mà anh liền nhân cơ hội này trêu chọc cô:

" Muốn tôi? Cần tôi? Di chuyển mau lên nữa sao? Được! Tôi chiều em! "

" Cái gì… không...không phải… chú hiểu lầm rồi a… ah… ah! "

Trương Tuệ Mẫn tá hỏa vội thanh minh nhưng đã không kịp nữa rồi. Vì khi lời nói vừa dứt, Điềm Y Hoàng đã lập tức đáp ứng cho sự hiểu lầm cực nặng kia.

Bước chuyển động lần này… quá nhanh rồi!

" Đừng! Chú… ah.. Tôi tôi không theo kịp hức… ưm..ưm… chậm… chậm lại! "

Nhưng cho dù có van cầu thế nào, Điềm Y Hoàng cũng không có ý định nghe theo. Thậm chí còn dùng môi mình chặn miệng cô. Những thanh âm nức nở đáng thương lập tức bị người đàn ông xấu xa này nuốt vào cuống họng.

Anh đưa lưỡi vào trong miệng cô, khuấy đảo một cách lão luyện. Càn quét đi tất cả những tốt đẹp bên trong. Tay không yên phận đặt lên phần nhấp nhô non mềm của thiếu nữ, xem như cục bột trắng đáng yêu hung hăng nhào nặn. Ngón tay cùng lúc xoay tròn vân vê nhũ hoa đang trương lên một cách kiêu ngạo. Tay còn lại của anh như một con lươn trượt theo đường cong mềm mại của cơ thể bên dưới, chuyển xuống bờ mông căng đang liên tục rung theo nhịp động, không nói không rằng vỗ mạnh vài phát. Trương Tuệ Mẫn đang nhắm tịt mắt chịu đựng dày vò cũng bị cái đánh ấy làm cho thất kinh. Cô nhíu mày, mở to mắt trừng hắn oán hận không nói lên lời.

Nhìn vẻ mặt ấm ức của Trương Tuệ Mẫn, Điềm Y Hoàng buông tha môi cô, ghé sát vành tai đỏ ứng thì thầm:

" Trừng phạt em dám không ngoan ngoãn phối hợp! "

" Ưm… Chú cưỡng bức tôi ah… Chú còn muốn… ưm… ư.. Tôi phải làm thế nào? "

" Thả lỏng! Đừng gồng người như thế! Em bóp chết tôi rồi! " Điềm Y Hoàng khàn giọng nói, song lại đáp xuống môi cô một nụ hôn khác, có phần ôn nhu tình cảm hơn.

Trương Tuệ Mẫn mặc dù lý trí vẫn biểu tình không thôi nhưng cơ thể dường như đã bị thuần phục. Cô nghe lời anh thả lỏng người, hoàn toàn đầu hàng trước cơn ám dục đang oanh tạc dưới hạ thân. Cơn đau xé toạc ban đầu đã hết, thay vào đó là cảm giác mà sống đến tầm tuổi này cô chưa trải qua bao giờ. Nó lâng lâng, dễ chịu và lạ lẫm vô cùng! Có lúc thổi bay cô lên tận chín tầng mây, sau đó lại vùi cô xuống địa ngục không lối thoát.

Phải thừa nhận rằng, ngọn lửa đang thiêu đốt cô đang từng chút từng chút một được dập tắt bởi những cơn sóng mà người đàn ông bên trên mang tới trong mỗi luân động. Cảm giác khoái lạc đồng thời cũng dần dần ăn mòn các dây thần kinh của cô. Làm cho cô không còn biết được gì nữa ngoài sự thoải mái.

Nếu đã không còn cách nào khác, nếu đã trót bị cưỡng ép, coi như buông thả một lần để hắn giúp cô giải thuốc vậy!

Thấy Trương Tuệ Mẫn đang dần tiếp nhận mình, Điềm Y Hoàng cũng giảm dần tốc độ, nhẹ nhàng cùng cô bay bổng trong trận dục động. Anh cầm lấy hai chân nhỏ ngắn của cô vòng qua bên hông mình bảo cô kẹp chặt. Trương Tuệ Mẫn cũng mơ màng làm theo, thậm chí còn choàng tay mình qua cổ anh. Điềm Y Hoàng hơi bất ngờ một chút nhưng lại mỉm cười hài lòng, cưng chiều hôn lên má cô mấy cái:

" Gọi tên tôi! "

Cô mở mắt, mơ màng nhìn gương mặt điển trai chững chạc được phóng đại, nhíu mày hỏi:

" Tên chú… là gì? "



Nói Điềm Y Hoàng được voi đòi tiên rất không sai!

" Điềm Y Hoàng! Gọi đi! "

Trước những đợt sóng tình dập dìu bên dưới cùng cơn đê mê không rõ là của thuốc hay do Điềm Y Hoàng mang lại chiếm trọn đầu óc. Trương Tuệ Mẫn Ý thức đã sớm mơ hồ, chẳng còn nghe lọt vào tai điều gì đành cắn môi nhắm tịt mắt.

Thấy cô im lặng, còn có ý trốn tránh, Điềm Y Hoàng liền không vui. Mới vừa rồi còn hưởng ứng anh như vậy, bây giờ đã lại không nghe lời?

" Nói! Điềm Y Hoàng! " Vừa nói, anh vừa tăng tốc luân động. Vào sâu ra cạn mà đút vào, đẩy nhục bỗng chạm sát đến đáy hoa mềm mại ấm áp. Điềm Y Hoàng đồng thời cúi đầu ngậm một bên ngực cô, nhiệt tình l.iếm m.út, sức lực hơi trừng phạt gặm nhấm nhũ hoa đậu đỏ vô cùng nhạy cảm này. Một tay thì dày xéo, nắn bóp lấy chiếc bánh bao còn lại, tạo thành những vết tụ máu ửng đỏ.

Quá nhiều kích thích cùng một lúc tràn về, thiêu đốt thân thể mềm mại của cô. Sự thô bạo mạnh mẽ ấy thành công làm cho Trương Tuệ Mẫn bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ôm chặt cổ anh, những ngón tay không ngừng cào cấu lên tấm lưng rộng rãi. Giọng nói thốt ra gần như là hét lên:

" Điềm Y Hoàng! Điềm Y Hoàng! "

" Nói 'cho em'! "

" Cho… " Cô toan nói theo nhưng phát hiện ra có gì đó không đúng! Thậm chí rất sai sai! Thế nào lại là "Cho em?"

Nghĩ rồi Trương Tuệ Mẫn lắc đầu cự tuyệt. Không nói là không nói! Thầm khen chính mình thảm như vậy mà vẫn còn đủ tỉnh táo.

" Thật sự không nói? "

Điềm Y Hoàng nhìn cô đầy nguy hiểm, kiên nhẫn đợi một lúc thấy cô nhóc vẫn ngoan cố cứng đầu không hé miệng, liền gỡ tay cô ở trên cổ ra, thẳng lưng ngồi dậy quỳ trên giường. Hai bàn tay thô ráp lột áo hoodie cùng áo con trên người cô ra, đồng thời xé bỏ luôn chiếc váy vướng víu vắt bên eo nhỏ. Song việc, cầm lấy hai chân nhỏ mảnh khảnh mở rộng sang hai bên, đẩy lên cao và rồi tấn công ồ ạt.

Cuối cùng Trương Tuệ Mẫn không chịu nổi, cô nhả môi bị chính mình mím đến tím tái mà hét to lên, nước mắt tràn trề hai nên gò má hồng hào. Anh càng động càng nhanh, nhanh đến mức làm cho cô kêu lên liên tục, tiếng nói muốn thốt ra cũng chỉ có thể là những âm thanh rên rỉ khổ sở xen lẫn sung sướng.

Đột nhiên, một cơn co thắt từ dưới bụng như điện giật ập đến khiến cô giật nảy người. Điềm Y Hoàng nhanh chóng cúi xuống giữ lấy cô trong lòng, môi lưỡi che lại cái miệng nhỏ đang nấc nghẹn vì khoái lạc. Phải mất vài giây sau, thân thể bên dưới mới dần ổn định, trở nên mềm nhũn tựa vào ngực anh. Điểm Y Hoàng khó khăn thở dốc một tiếng, vẫn cắm sâu ngọn lựa phái nam bên trong huyệt động run rẩy, hít một hơi ôm cô vào nhà tắm.

Tác dụng của thuốc càng lâu càng thấm, một trận cuồng dã như vậy vẫn là chưa đủ đối với người đã sử dụng quá liều.

Sinh vật nóng bỏng cường tráng bên dưới đã thôi luân động, nằm im lìm trong cơ thể cô. Trương Tuệ Mẫn ở trong lồng ngực săn chắc của người đàn ông khó chịu vặn vẹo thân mình, theo bản năng cử động hông, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Điềm Y Hoàng nhìn sự chủ động của cô, ôm cô ép vào tường nhà tắm, tà mị hỏi:

" Muốn tôi như vậy? Tại sao vừa rồi không thừa nhận? "



Cô sợ ngã, vội bấu víu vào người anh lắc đầu nguây nguẩy:

" Ưm… không muốn.. Không muốn… "

" Không muốn thật sao? " Điềm Y Hoành nói đoạn thúc vào giữa hai cánh hoa của cô một cái thật sâu. Khiến cô sảng khoái kêu lên một tiếng.

Đúng! Là cảm giác này! Thực thoải mái!

Nhưng sao lại không tiếp tục đi? Anh là đang khiêu khích cô sao?

" Nói! Có muốn không? " Vừa nói, anh vừa đâm tới huyệt động đáng yêu thêm lần nữa. Bên trong liền thừa cơ ngậm chặt vật quái thú của anh.

Lần này cô thật sự chịu hết nổi rồi! Tác dụng của hai loại thuốc với ba liều khác nhau gần như dìm chết cô trong đáy biển dục vọng. Rất cần sóng tình từ người đàn ông này đánh động đưa đẩy trở lại mặt đất.

Nhưng nếu cô nói muốn chẳng phải cô đang tự mình 'Gậy ông đập lưng ông' sao?

Lý trí thì nghĩ như thế, nhưng cái miệng nhỏ của cô từ lâu đã tự bán đứng chính mình.

" Muốn, tôi muốn, cầu chú giúp tôi! " A! Trương Tuệ Mẫn tự nhiên rất muốn vả miệng mấy cái rồi lấy kim chỉ may lại. Những lời này sao cô lại có thể nói ra chứ?! Thật xấu hổ chết mất!

Điềm Y Hoàng nhếch môi cười đắc ý, đem Trương Tuệ Mẫn thả vào trong bồn tắm ngồi bơ vơ. Ngọn lửa kia cũng vì thế mà thoát ly rồi, cảm giác trống trải lạnh lẽo lập tức ùa về xâm chiếm lấy toàn vùng hạ thân nhức nhối khiến cô rất không can tâm.

Cô khó hiểu trừng mắt với Điềm Y Hoàng. Rõ ràng đã hạ mình van xin hắn cứu giúp, hắn còn chưa bằng lòng sao? Hắn còn muốn cô phải làm đến như thế nào nữa?

Trong khi đó, Điềm Y Hoàng chỉ là đang tạm thời buông cô ra để cởi bỏ quần áo vướng víu trên người. Song, liền tuấn nhã bước vào bồn tắm cùng cô, ánh mắt đen thẳm cuồng dã tràn đầy dục vọng.

Trương Tuệ Mẫn lập tức bị động tác như một đầu báo đen của anh dọa sợ hết hồn, thu lại cái trừng mắt ban nãy, ngồi co ro trong bồn tắm. Ở đầu bên này, Điềm Y Hoàng xả nước ấm vào bồn. Làn nước bốc lên một tầng hơi mờ nhạt, lan tỏa trong không gian. Chờ nước chảy gần đầy bồn, Điềm Y Hoàng mới tắt vòi nước đi, ngồi xuống nhắm hờ mắt hưởng thụ. Đặc biệt không bỏ quên thiếu nữ bị kích dục ngồi đối diện.

" Lại đây! " Anh mở miệng, nhàn nhạt ra lệnh.

Trương Tuệ Mẫn đang thiu thiu buồn ngủ, bị giọng nói lười biếng làm cho bừng tỉnh. Mơ mơ màng màng bò lại chỗ anh, bò đến giữa hai chân anh thì dừng lại. Cô mệt mỏi gục mặt xuống cơ ngực rắn chắc, lim dim muốn thiếp đi. Hiện giờ, cô thật sự rất mệt, ngâm mình trong bồn nước ấm như vậy, thoải mái như vậy cô chỉ muốn chợp mắt một lát.

Trương Tuệ Mẫn muốn nghỉ ngơi là một chuyện, Điềm Y Hoàng muốn tiếp tục vận động lại là một chuyện khác.

Anh lật người cô lại, để lưng cô tựa vào ngực mình, một tay tru du trên đôi gò bông non mềm trắng mịn, tay còn lại lần mò xuống nơi cấm địa của phải nữ vuốt ve thám thính.

Ngón tay thon dài của anh tinh tế luồn vào kẽ hở giữa hai cánh hoa lớn, lập tức tìm được nhụy hoa mẫn cảm, tranh thủ xoa xoa day dưa một chút. Nhụy hoa bị kích thích, như tức giận mà sưng lên, giống hệt chủ nhân của nó trước đó, thật đáng yêu!