Ái Loạn Tình Điên

Chương 44: Tạm gác thù hằn | Chìa khóa của vụ án | Ôn lại chuyện cũ




Sau vụ lật đổ Darking 20 năm trước, Thần Chết rút khỏi giới xã hội đen, trở về với vợ con ở bên Mỹ. Thời điểm đó, ông ta còn nhận nuôi một cậu con trai người gốc châu Á, mồ côi cha mẹ, không nhà không cửa, lạc lõng nơi đất khách quê người.

Cậu con trai ấy không ai khác chính là Điềm Y Hoàng. Sở dĩ anh rơi vào tình cảnh như thế chính là vì cha mẹ bị người ta sát hại. Năm được Thần Chết cưu mang, anh mới chỉ 12 tuổi. Thế nhưng do trước đó được nuôi dạy và giáo dục trong một môi trường tốt cùng với sự nhạy bén sẵn có, Điềm Y Hoàng vừa tiếp tục việc học, vừa cùng cha nuôi âm thầm dẫn dắt Mãng Xà Không Đầu. Trong suốt thời gian đó, anh thường qua lại giữa hai nước. Đồng thời, anh cũng có tình cảm vô cùng thắm thiết với gia đình mới. Đặc biệt là cô con gái duy nhất trong nhà, cô bé tên là Marin. Bé con cực kỳ quấn lấy anh, Điềm Y Hoàng cũng yêu quý con bé hơn tất thảy, mỗi lần đi ra ngoài về đều không mua quà bánh chiều bé con vui.

Cuộc sống đầm ấm, hạnh phúc như vậy lại không bao giờ có thể trở lại nữa khi một tai nạn bất ngờ ập đến vào 7 năm sau.

Cụ thể, chiếc xe tải lớn đâm thẳng vào đầu xe hơi khiến người đàn ông lái xe mất mạng tại chỗ. Những mảnh kính vỡ văng tung tóe trong khoang xe, cậu thanh niên dùng cả người bao bọc lấy cô bé, tấm lưng hứng trọn những mảnh kính sắc nhọn.

Cô bé con vì quá sốc sau vụ tai nạn và cái chết của người cha đã mắc một chứng bệnh kỳ lạ. Cô sợ hãi khi phải đối diện với những thứ có liên quan đến vụ tai nạn, bao gồm cả người anh trai đã từng rất thân thiết. Mỗi lần đứng trước di ảnh của cha hay anh trai, trước mắt lại đỏ lòm màu máu khiến cô bé hoảng loạn gào khóc.

Hết cách, người mẹ đành phải đưa con gái trở về nước sinh sống, làm lại từ đầu. Một thời gian sau, ký ức tồi tệ của cô bé cứ vậy nhạt nhòa rồi bị xóa sạch. Cô tin vào lời nói dối của mẹ, răng cô không có cha. Cô cũng không còn nhớ mình đã từng có anh trai nuôi. Càng không nhớ đến cái tên Marin của chính mình khi ở Mỹ.

Trở lại với cuộc đàm phán của Jexcell và Darking. Hai bên đã giải quyết hiểu lầm về vụ tai nạn xảy ra 13 năm trước và tạm gác thù hằn.

"Trước tiên cần điều tra kẻ đã đứng sau vụ tai nạn đó!" Chad nói.

Trịnh Bác cũng lên tiếng:

"Người như Thần Chết kẻ thù đầy đường, mày không còn nhớ ông ta còn gây thù chuốc oán với ai ngoài Darking à?"

Ánh mắt Trịnh Bác đầy giễu cợt nhắm về phía Điềm Y Hoàng.

Còn anh như có như không liếc về phía hắn, khóe miệng sâu nhếch lên rồi rít một hơi thuốc.

"Đúng là có không ít người tị nạnh với tài năng của Thần Chết!"

Điềm Y Hoàng chợt nhớ lại vụ thảm sát gia đình mình năm xưa. Cha mẹ anh bị ám sát cũng chính là vì tài năng và sự thịnh vượng mà họ gầy dựng lên. Cho đến giờ Điềm Y Hoàng vẫn luôn âm thầm điều tra về vụ án đó dù không có thêm manh mối gì.

Vòng xoáy quá khứ không ngừng quay cuồng trong trí óc. Bỗng, Điềm Y Hoàng sực nhận ra một điều. Anh quay sang nói với Walter:

"Gã đàn ông phản bội Tổ chức còn sống chứ?"

Walter cười khẩy:



"Dĩ nhiên, chẳng phải chính anh không cho tôi xử hắn sao?"

"Ngay bây giờ trở về căn cứ quân sự!"

Ánh mắt Điềm Y Hoàng phút chốc trở nên thâm sâu. Nếu dự đoán của anh không sai, rất có khả năng gã ta chính là chìa khóa của vụ án.

Xế chiều, ngoài trời vẫn mưa không ngớt, những đám mây đen đặc, u sầu như tâm trạng của những con người bấy giờ.

Trương Tuệ Mẫn thẫn thờ ngồi trên băng ghế gỗ, đôi mắt một mí sắc nhọn vô hồn nhìn ra màn mưa. Từng cơn gió mang theo hơi lạnh rì rào qua cành cây, khiến những chiếc lá phơi phới rung rinh, nhảy múa cùng vô số hạt mưa.

Trên dãy hành lang dài trống vắng, bất ngờ vang lên những tiếng bước chân dồn dập. Trương Tuệ Mẫn theo phản xạ quay đầu nhìn. Đập vào mắt cô là hình dáng cao lớn quen thuộc của người đàn ông nọ.

Điềm Y Hoàng đương nhiên cũng nhìn thấy Trương Tuệ Mẫn, gương mặt nhỏ đã hồng hào trở lại so với tối hôm qua khi mới đưa cô từ Darking về. Thứ nhưng ánh mắt anh lại chín mười phần hờ hững. Anh cùng đoàn người mặc quân phục đen cứ vậy bước qua cô.

Hồi sau, Trương Tuệ Mẫn vẫn ngồi bất động trên băng ghế. Đôi mắt khẽ chớp, nhất thời không biết nên biểu lộ cảm xúc gì. Ánh mắt anh khi nãy lạnh lùng tới mức khiến trái tim cô cũng vô tình bị đóng băng, cơ thể không rét mà run. Trương Tuệ Mẫn chợt nhớ lại lời Hạ Vy nói, khi mà cô mất tích thì anh vẫn có thể cùng người phụ nữ khác... cùng với Tố Trân...

"Thôi bỏ đi!"

Trương Tuệ Mẫn vuốt vuốt mặt, làm vậy sẽ khiến cô tỉnh táo hơn, không buồn để ý tới anh nữa. Cô bất lực cắn móng tay ngồi nhìn ra màn mưa, tự thấy mình giống những cành lá, ngu ngốc chơi đùa cùng cơn bão, để rồi bị ướt sũng, để rồi bị gió mạnh thổi bay.

Cuộc tình này chắc cũng chỉ điên loạn như thế thôi!

Trong ngục giam, kẻ phản bội Tổ chức được đưa ra trước mặt Điềm Y Hoàng, hai tay vẫn bị còng chặt, gương mặt hốc hác, nhìn ông ta gầy gò tiều tụy đi trông thấy.

Điềm Y Hoàng ngồi trên sofa, tay nâng ly rượu quý lắc lư, dáng vẻ phong tình lại biếng nhác.

Thấy anh, người đàn ông khẽ run, trong lòng thấp thỏm lo sợ. Ông biết không tự nhiên mà hắn muốn gặp mình.

Chắc chắn là đã có chuyện xảy ra rồi. Điều ông sợ nhất chính là hắn đã bắt được con gái ông.

Điềm Y Hoàng như có như không quan sát biểu hiện của người đàn ông đang quỳ phía đối diện. Sau khi nhấp một ngụm rượu, giọng nói lạnh lùng của anh mới trầm trầm vang lên:

"Chú Mễ, ta nên ôn lại chuyện cũ một chút nhỉ!"

Trên trán ông bắt đầu toát một tầng mồ hôi. "Ôn lại chuyện cũ" mà hắn ta nói còn không phải là việc ông phản bội Tổ chức?



Mễ Trì lén nuốt nước bọt, ông không dám lên tiếng lúc này. Chỉ sợ chọc kẻ đối diện nổi điên, cái mạng già này của ông cũng không được đảm bảo.

Điềm Y Hoàng chợt quay sang một tên quân cảnh:

"Mang Trương Tuệ Mẫn đến đây!"

"Rõ!"

Nói rồi hăn ta lập tức rời đi.

Người đàn ông càng thêm toát mồ hôi lạnh. Ông không rõ hắn ta định làm gì. Nhưng linh cảm ông mách bảo rằng, lệnh Điềm Y Hoàng thốt ra chưa bao giờ là chuyện tốt đẹp.

Thế rồi từ dãy hành lang vang vọng vào phòng giam một giọng nói quen thuộc. Giọng nói mà vừa nghe, ông đã lập tức nhận ra.

"Này, rốt cuộc anh dẫn tôi đi đâu? Sao lại bắt tôi đến ngục giam chứ tôi là bệnh nhân mà!"

Cánh cửa phòng giam mở ra, Mễ Trì hoảng hốt xoay người, trong thời khắc ấy, ông kịp nhìn thấy khóe môi của

Điềm Y Hoàng nhếch lên đầy nguy hiểm.

Trương Tuệ Mẫn không hiểu tại sao mình bị đưa đến đây. Nhưng khi vừa bị đẩy vào phòng giam, ánh mắt cô đã cả kinh dừng lại trên người Điềm Y Hoàng. Tiếp đến là sắc mặt trắng bệch của người đàn ông trung niên. Cô nhớ người này, chính là cái chú mà Điềm Y Hoàng đã định bắn chết trong đêm kinh hoàng đó

Trương Tuệ Mẫn ngờ ngợ hiểu tình huống lúc này. Cô đưa mắt nhìn Điềm Y Hoàng một cách đề phòng. Anh trái lại thong thả đứng dậy, tiến về phía cô, từng bước chuyển động đều lọt vào mắt Mễ Trì.

"Chú Mễ, chắc ông còn nhớ cô nhóc này! Người đã cứu ông một mạng."

Mễ Trì không khỏi lo sợ:

"Cậu..."

Ông còn chưa kịp lên tiếng, Điềm Y Hoàng đã bất ngờ áp sát Trương Tuệ Mẫn vào tường, khóa chặt cả cơ thể nhỏ bé trong khuỷu tay, nhanh đến mức không để cô kịp phản ứng. Bàn tay đồng thời rút ra từ trong túi một khẩu súng, nhắm thẳng vào trán cô:

"Nếu không muốn ân nhân của mình chết tức tưởi, liệu hồn khai ra toàn bộ sự thật!"