Ái Loạn Tình Điên

Chương 48: Người đàn ông hát ru | Dáng vẻ si tình | Khơi gợi ký ức




"Trương Giác, em nhớ không?"

Cô nhún vai:

"Không quen!"

Sực nhớ ra điều gì đó, Trương Tuệ Mẫn vỗ tay cái bốp:

"À! Cái người này chú từng hỏi tôi một lần rồi!"

Điềm Y Hoàng thấy cô vỗ tay thì hơi sực người. Đoạn nghe vậy thì thất vọng thấy rõ. Anh nhìn màn hình máy tính một lúc, rốt cuộc gặp lại đi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn, ngón tay thon dài nâng cằm cô nhóc lên:

"Gọi tôi là anh!"

Làn da dưới ngón tay anh vừa trắng nõn vừa mềm mại. Ngón tay vì thế không khỏi mê luyến, vuốt ve.

Trương Tuệ Mẫn ngẩng mặt nhìn vào đôi mắt đen láy thâm sâu của người đàn ông đối diện. Trong mắt toát ra vẻ nghiêm túc lẫn một nỗi niềm khó diễn tả thành lời. Đôi mắt vì vậy rất u sầu, nấp sau hàng lông mi buồn bã.

Người đàn ông này, cả hành động và suy nghĩ của anh ta, Trương Tuệ Mẫn đều không hiểu được. Vì sao anh lại hỏi về người đàn ông kia, mỗi lần hỏi đều mang vẻ mặt ảm đạm như vậy. Cũng chưa một lần anh nói về mình, về những quá khứ anh từng đi qua. Tất cả đều chưa từng nói với cô.

"Không gọi!"

Tâm trạng Trương Tuệ Mẫn không khỏi đi xuống. Cô gạt tay anh ra, muốn tiếp tục xem tài liệu thì bị anh kéo ghế xoay lại. Một thân cao lớn của anh hơi khom xuống đứng chắn trước ghế, bao trọn lấy cô:

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói:

"Phải gọi!"

Trương Tuệ Mẫn hé miệng thở hắt ra một hơi:

"Vậy anh Điềm, chú bao nhiêu tuổi rồi?"

"Ba mươi hai!" Anh đáp gọn.

Cô che miệng:

"Vậy rõ ràng là hơn một giáp rồi! Còn không gọi bằng chú thì gọi anh cái rắm!"

Điềm Y Hoàng cốc đầu cô:

"Cái đứa con gái này, học đâu cái thói nói bậy vậy?" Anh mặc kệ có là một hay hai giáp, cố chấp nói: "Dù sao cũng không được gọi chú nữa!"

Cái này Trương Tuệ Mẫn đương nhiên không nghe lọt. Anh vừa dứt câu, cô vừa vặn ngáp một cái.

Ngoài trời, dường như có một đàn quạ bay qua, thả phân lên mái nhà người đàn ông nọ.

Tối hôm đó, Điềm Y Hoàng cả đầu bốc khói nghi ngút, muốn đè cô ra "dạy dỗ" một trận như dự định. Nào có ngờ cô nhóc này cười xấu xa, vỗ vỗ vai anh:

"Tiếc quá dì cả nhà tôi... ừm... tới thăm rồi! Nếu chú không ngại..."



Cô nói vậy rồi lăn ra giường cười bò. Điềm Y Hoàng vò đầu nhìn cô nhóc nọ đang cực kỳ hả hê, gương mặt góc cạnh đen kịt. Thật sự tức chết anh rồi!

"Đợi ít hôm, ông đây làm chết em!"

Cô mặc kệ anh, tự đắp chăn nằm gọn một góc.

Trong phòng cũng giống bên ngoài, đều lắp đặt hệ thống đèn tự động.

Điềm Y Hoàng sau các thao tác tắt đèn rồi bật đèn ngủ lên cũng trườn thân mình to lớn tới bên cạnh Trương Tuệ

Mẫn, ôm lấy cô bảo bọc trong lòng.

Cơ thể cô ấm áp, mềm mại, tựa hồ một con gấu bông. Ôm cô như vậy Điềm Y Hoàng cảm thấy như vậy cũng rất tốt!

Trong tình yêu đôi khi không cần "vận động" cật lực, chỉ cần có thể ôm đối phương trò chuyện an giấc cũng vô cùng thỏả mãn rồi!

Điềm Y Hoàng hiếm khi trầm tĩnh, chỉ yên lặng ôm cô. Anh để ý mỗi lần ở gần anh Trương Tuệ Mẫn đều phải bật chế độ để phòng tối đa. Dù đến bây giờ tính khí cô nhóc vẫn còn khó đoán, đối với anh lúc yêu lúc ghét. Thế nhưng hiện tại hai người đã có thể dễ dàng nói chuyện, cô lại ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh như vậy khiến khóe môi anh không khỏi giương lên.

Trương Tuệ Mẫn đang thiu thiu ngủ, giọng nói trầm ấm của Điềm Y Hoàng chợt lên trên đỉnh đầu. Không! Đúng hơn là anh đang hát.

Không thể phủ nhận, chất giọng anh rất hay, lôi cuốn, mạnh mẽ lại ấm áp. Từng câu hát đều phả ra một luồng hơi thở nam tính.

Trương Tuệ Mẫn lần đầu nghe anh hát. Cũng không bao giờ nghĩ tới người đàn ông này vậy mà lại cất giọng hát.

Và còn là một bài hát ru.

Ngặt nỗi anh hát như đọc. Nghe xong bài hát ru này, cô đã thật sự tỉnh ngủ.

Chờ Điềm Y Hoàng hát xong, Trương Tuệ Mẫn mới ngước mặt lên, trở mình đối diện với anh:

"Chú sao lại hát cái này?"

Điểm Y Hoàng cười nhạt:

"Vô tình nhớ đến lúc ru ngủ cho Marin. Thử ru ngủ em xem!"

Cô gật gật:

"Cảm ơn chú tôi tỉnh rồi!" Cô đột nhiên thấy thương cho Marin, tuổi thơ bị người đàn ông này tra tấn giấc ngủ.

Anh nghe vậy bật cười thành tiếng, đưa tay vỗ vỗ lưng cô.

Trương Tuệ Mẫn mím môi, lại hỏi:

"Nè! Nói cho tôi nghe về Marin đi!"

Thấy Điềm Y Hoàng thoáng vẻ ngạc nhiên, Trương Tuệ Mẫn gãi gãi mặt:



"Chú quen cô ấy từ khi còn nhỏ sao?"

Anh trầm ngâm nhìn cô, dường như là đang đắn đo. Lúc lâu sau mới lên tiếng đáp, khi hồi tưởng lại khóe miệng không khỏi giương lên:

"Tôi biết Marin ngay từ lúc cô bé còn ở trong bụng mẹ."

Lần này đến lượt Trương Tuệ Mẫn ngạc nhiên. Hóa ra, yêu từ trong trứng yêu ra là có thật!

Điềm Y Hoàng bẹo má cô nói tiếp:

"Năm 6 tuổi Marin hứa gả cho tôi!"

"Ặc!"

Trương Tuệ Mẫn vừa vặn sặc một cái. Cô ngồi dậy ho khụ khụ. Điềm Y Hoàng cũng ngồi dậy vỗ vỗ lưng cô, khóe môi như cong lên nhiều hơn.

Sau khi ổn định trở lại, Trương Tuệ Mẫn làm như đồng cảm lắm, áp tay mình lên mu bàn tay anh, an ủi:

"Chú Điềm! Dù gì cũng chỉ là lời nói của cô bé 6 tuổi. Chú tự mình đa tình, ngốc nghếch tin đến tận giờ phút này..." Cô lắc đầu, chép cái miệng nhỏ một cái: "Đáng thương quá!"

Điềm Y Hoàng không phản đối. Anh tựa vào đầu giường, ánh mắt xa xăm dán lên bức tường đối diện. Trong căn phòng tối đen chỉ le lói ánh sáng vàng vọt của đèn ngủ, toàn thân anh như khoác lên một vẻ si tình đến đáng thương.

Trương Tuệ Mẫn cũng không trêu anh nữa. Cô cầm lấy bàn tay to lớn có phần thô ráp của người đàn ông, ngón tay yêu kiều miết dọc các khớp xương nổi trên mu bàn tay rộng lớn ấy.

"Vậy sao chú và cô ấy không thể ở cạnh nhau? Để tôi thử đoán xem nha! Có lẽ là chênh lệch tuổi tác quá lớn chăng? Dù gì lúc cô ấy mới 6 tuổi, chú đã 18, 19 rồi!"

Nghe đến đầy, Điềm Y Hoàng không khỏi kinh ngạc, anh bắt lấy bả vai cô, giọng nói nghiêm trọng:

"Tôi không nói, làm sao em biết được chuyện này?

Trương Tuệ Mẫn cũng ng người một lúc. Đúng nhỉ! Làm sao cô lại biết rõ tuổi của Marin và anh thời điểm đó cơ chứ? Dù cho có biết tuổi hiện tại của Điềm Y Hoàng là ba mươi hai cũng không có khả năng. Vì anh chưa từng nói rõ đó là chuyện của bao nhiêu năm trước.

Bàn tay nắm hai bên bả vai của cô càng thêm siết chặt. Trương Tuệ Mẫn cảm thấy hơi đau, trong đầu rối rắm:

"Không rõ nữa! Tôi... Tôi đoán theo bản năng."

Điềm Y Hoàng buông cô ra, thu lại hoàn toàn nét kinh động vừa rồi.

"Ngủ đi!"

Anh kéo cô nằm xuống, ôm chặt. Cằm đặt trên đỉnh đầu cô, trong ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Tạm thời không thể nhắc đến chuyện này nữa!

Việc nói về Marin chính là gián tiếp khơi gợi lại trí nhớ của cô. Điều này cũng đồng nghĩa Trương Tuệ Mẫn sẽ vô tình lấy lại ký ức bất cứ lúc nào. Bởi vì cô chính là cô bé Marin kia.

Ký ức của cô trở về sẽ mang lại hai kết quả khác nhau. Hoặc là bàng hoàng nhớ lại trong êm đẹp, hoặc là căn bệnh kích động tái phát. Điềm Y Hoàng vừa muốn để cô nhớ lại quá khứ, vừa thấp thỏm lo sợ sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô sau này, vĩnh viễn không thể áp chế được nữa.

Năm đó, Trương Tuệ Mẫn vì ám ảnh cái chết của cha mình, hành động và suy nghĩ đều dại dột, kích động. Cô đập phá mọi đồ đạc trong nhà, đều là những kỷ vật liên quan đến cha, trong mắt cô đều nhuốm máu. Đứng trước di ảnh của ông, cô lại ôm đầu khóc đến ngất đi.

Đặc biệt, mỗi lần nhìn thấy Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn đều chỉ tay vào mặt anh hét lên rằng chính anh giết cha cô. Mỗi lần như vậy đều hung hăng lao đến cấu xé chàng thiếu niên tội nghiệp.