Diệp Tùng thong thả bước đến bên cô, nhặt chiếc lá rơi trên đỉnh đầu đen bóng của cô nhóc, nở nụ cười vui vẻ:
"Em đến nộp hồ sơ nhập học phải không? Đi theo thầy, để thầy dẫn đường!"
Kỷ niệm ấy, thoáng chốc vụt qua như cơn lốc trong ký ức của Trương Tuệ Mẫn.
Bấy giờ, Diệp Tùng cũng ở trước mặt cô. Nhưng hoàn cảnh lúc này thật trớ trêu, cũng thật khiến người ta bồi hồi rơi nước măt.
Diệp Tùng không nói không rằng, trước bao nhiêu ánh nhìn của mọi người, nắm tay Trương Tuệ Mẫn kéo cô rời khỏi lớp học.
Địch Tiên Nhi trợn trừng nhìn theo, ánh mắt gắt gao dán theo hai người cho đến khi khuất hẳn, nghiến răng:
"Tôi sẽ không để các người toại nguyện đâu!"
Chập tối hôm đó, Trương Tuệ Mẫn nước mắt ngắn nước mắt dài, lần đầu tiên chủ động đến biệt thự của Điềm Y Hoàng tìm anh, uất ức kể khổ:
"Chú nói xem, tôi làm gì sai chứ? Ngồi không cũng bị dính đạn. Tôi bị các người bắt cóc tới lui thì thôi, đến lên trường học cũng bị tố cáo gian díu với giảng viên oan ức như vậy! Tôi không muốn sống nữa!"
Dứt câu, cô không kìm được khóc tức tưởi, quỳ rạp luôn xuống sàn nhà ôm chân anh khóc. Điềm Y Hoàng lắc đầu thở dài, bế cô đứng dậy kéo vào lòng.
"Ngoan! Nín nào! Bạn học đó là ai?"
Trương Tuệ Mẫn ôm cổ anh, thút thít đáp:
"Địch Tiên Nhi ý! Cũng không dễ chọc vào đâu! Mà tốt nhất là, chú không được can thiệp vào, trường đã sắp xếp cho bọn tôi thi lại riêng vào ngày kia rồi."
Điềm Y Hoàng đặc biệt hiểu rõ cô, cô nhất định sẽ không để anh nhúng tay vào. Mà anh cũng hoàn toàn tin tưởng
Trương Tuệ Mẫn. Chuyện này, năng lực thật sự của cô sẽ chứng minh tất cả.
"Vậy em tranh thủ ôn, hôm đó thi thật tốt!"
Anh vỗ lưng cô, khuôn miệng vẽ lên một nụ cười hưởng thụ. Ít ra thì vật nhỏ này rốt cuộc cũng biết đường mè nheo, làm nũng với anh rồi. Trương Tuệ Mẫn dù lớn hay bé vẫn không hề thay đổi, chỉ là có đúng đối tượng để cô bộc lộ hay không thôi.
Trương Tuệ Mần không vì tự tin mà lơ là trước cuộc thi này. Đó là còn thay lời thách đấu mà Địch Tiên Nhi dành riêng cho cô.
Cô khóc chán rồi liền cắm đầu vào học. Lúc Điểm Y Hoàng bắt cô đi ngủ, Trương Tuệ Mẫn giả bộ nhắm mắt chờ anh say giấc rồi mới dám rón rén sang thư phòng học tiếp. Điềm Y Hoàng cũng phát hiện ra nhưng miễn cưỡng châm trước, cho cô học thêm một tiếng mới bật dậy gọi cô trở về phòng ngủ.
Ngày thi lại rốt cuộc cũng đến, Trương Tuệ Mẫn và Địch Tiên Nhi được sắp xếp thi vào cùng một phòng học gắn camera quan sát được toàn cảnh, mỗi người có một giám thị coi thi riêng đứng kề cạnh và một giám thị chung.
Địch Tiên Nhi xem ra khá hài lòng với việc so tài đọ sức này nên cật lực làm bài. Còn Trương Tuệ Mẫn, cho dù có mấy giám thị thì cũng như thế thôi, cô vẫn giữ phong thái nghiêm túc và tâm lý thoải mái như lúc tự ôn tự làm ở nhà.
Chính vì thế Địch Tiên Nhi nộp bài trước Trương Tuệ Mẫn, cô ta nhìn Trương Tuệ Mẫn bằng ánh mắt coi thường, khóe môi nhếch lên tự mãn.
Chỉ là cô ta không tự mãn được lâu. Ngày trả kết quả trước sự chứng kiến của cả lớp, Trương Tuệ Mẫn vẫn cao điểm hơn Địch Tiên Nhi. Chính sự hấp tấp và tự cao đó đã tự hạ gục cô ta trước đối thủ. Trong khi Địch Tiên Nhi vừa làm xong liền vội vã nộp bài để chứng tỏ bản thân thì Trương Tuệ Mẫn vẫn đang cẩn thận từng chút một kiểm tra lại bài làm. Người xưa vẫn luôn có câu: "Cẩn tắc vô áy náy", đó cũng chính là phương châm làm việc của
Trương Tuệ Mẫn từ trước tới giờ.
Kết quả đã rõ, sự thật sáng tỏ, Trương Tuệ Mẫn và Diệp Tùng hoàn toàn trong sạch, liêm khiết, không hề có vụ nâng điểm gì như Địch Tiên Nhi vu khống. Trương Tuệ Mẫn thấy hả dạ lắm, tan học liền đi tìm Điềm Y Hoàng kể với anh.
Điềm Y Hoàng thấy cô một thân một mình chạy đến công ty, líu ríu bên anh với tâm trạng vui sướng như vậy liền gác lại hết công việc nghe Trương Tuệ Mẫn kể chuyện rồi chở cô đi ăn.
Không biết từ lúc nào, Điềm Y Hoàng chăm Trương Tuệ Mẫn như em bé, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, đi ăn cũng không để cô phải nhấc một ngón tay.
Trương Tuệ Mẫn cũng thuận theo đó để người đàn ông này cưng chiều. Đối với cô, từ sau khi được anh giải cứu khỏi băng đảng Darking, cô cảm thấy ở bên cạnh anh an toàn hơn bao giờ hết. Không đúng! Phải là an toàn nhất ở cái thành phố phồn hoa này. Bên cạnh đó, Trương Tuệ Mẫn còn ngày càng cảm thấy anh có gì đó rất thân thuộc, như một người trong gia đình của mình vậy. Ngay lúc này đây, khoảnh khắc mà Điềm Y Hoàng đút cho cô ăn, thật sự rất quen thuộc...
Trương Tuệ Mẫn không hiểu nối cảm giác này là gì. Cô phồng má nhai thức ăn, đầu tựa vào vai Điềm Y Hoàng, ngước mắt nhìn ánh đèn pha lê lấp lánh trên trần nhà:
"Chú Điềm, chú nói xem, cháu với chú có phải đã từng gặp nhau rồi không?"
Điềm Y Hoàng thoáng sững người, không phải vì ý hỏi của cô, mà là vì:
"Cháu?"
"Vâng! Cháu thấy quen lắm, cảm giác như ngày bé từng được chú đút cho ăn giống vậy rồi!"
Trương Tuệ Mẫn đáp lại, càng khiến mặt Điềm Y Hoàng đen kịt hơn.
"Bảo em thế nào rồi? Gọi tôi là anh!"
Trương Tuệ Mẫn ậm ừ đắn đo:
"Cháu nghĩ rồi, càng nghĩ càng thấy nên gọi là chú xưng cháu, thế nó mới phải phép. Dù gì chú cũng chăm cháu như con gái ruột,..."
"Em còn nói được ba chữ 'con gái ruột'? Có ông chú nào "ăn' cả con gái ruột? Hiểu rồi!"
Điềm Y Hoàng né sang một bên không cho Trương Tuệ Mẫn tựa đầu nữa.
Trương Tuệ Mẫn cũng loạng choạng ngồi ngay ngắn lại, tròn mắt nhìn anh:
"Hiếu gì cơ?"
Anh nhếch miệng nói tiếp:
"Đầu óc của em thì ra tăm tối như vậy!"
Mất mấy giây, Trương Tuệ Mẫn mới hiểu được ý nghĩa thâm hiểm trong lời của anh. Điềm Y Hoàng chính là đang tỏ vẻ khinh bỉ cô, một đứa nhóc đeo bám một ông chú, là loại quan hệ thường hay bị kỳ thị trong xã hội nếu cô cứ tiếp tục gọi anh là 'chứ. Người ngoài không hiểu không biết chuyện giữa hai người, sẽ lập tức dán nhãn cho mối quan hệ này: cho rằng Điềm Y Hoàng là trâu già gặm cỏ non, cho rằng Trương Tuệ Mẫn tham khát tiền tài, danh vọng, ỷ có sắc đẹp bám chân đàn ông giàu có. Hằm bà lằng các thứ mà thiên hạ có thể tự biên tự diễn bịa đặt và đồn thổi.
Trương Tuệ Mẫn nghĩ vậy sợ quá liền nói:
"Thôi được rồi! Để cháu nghĩ cách khác xem nào!"
Điềm Y Hoàng vẫn giả vờ kỳ thị cô không thôi. Cũng không thèm đút cho cô ăn nữa. Trương Tuệ Mẫn vắt óc suy nghĩ một hồi rốt cuộc cũng đề xuất được phương án mới mà bản thân cho là hợp tình hợp lý:
"Hay là như vậy đi, giờ tôi chuyển sang gọi là bác Điềm, xưng em."
Điềm Y Hoàng nghe xong còn đen mặt hơn. Cứ tưởng cô sẽ thay đổi cách gọi dễ thương nào đấy như là honey, anh yêu, ông xã, chồng đẹp trai của em,... Nào ngờ, Trương Tuệ Mẫn còn khiến anh già hơn trong cái đại từ xưng hô 'bác. Con bé này được lắm! Lần này anh thực sự dỗi. Đừng tưởng đàn ông trưởng thành không biết dỗi. Điềm Y Hoàng đây không những biết dỗi mà còn dỗi rất dai.
Anh quay ngoắt mặt ra cửa sổ, không thèm để ý đến cô nhóc nữa. Trương Tuệ Mẫn gãi đầu, sượng mất một lúc, biết là phương án không làm hài lòng người đàn ông này. Cô chuyển chủ đề:
"Ngày mai công ty có việc gì cho em làm không bác Điềm?"
Không thấy anh trả lời.
"Em muốn ăn tiếp!"
Không thấy anh động đậy.
"Ôi, có mẫn nhi này, ôi thật là một mẫn nhi, xinh đẹp quá đi mất, chân này khéo dài hơn chân của bác Điềm luôn!
Là hoa hậu! Hoa hậu!"
Vẫn không thấy anh phản ứng.
Trương Tuệ Mẫn nhìn bóng lưng anh, thở dài. Ánh mắt cô dâng trào lên một cảm giác buồn tủi khôn tả. Không cách nào làm hài lòng anh, cũng không cách nào... nói ra được nỗi lòng thật sự của mình. Cô đứng dậy, rời đi.