Ai Mà Không Mê Trà Xanh!

Chương 102





Như thường lệ, Chu Duật đưa cô đến cửa và đợi cô vào khu phố rồi mới rời đi.
Chỉ là hôm nay, cô vẫn chưa vào nhà ngay, vì cô trông thấy bà ngoại cô đang cầm giỏ thức ăn thong thả đi qua đây cùng một bà lão khác trong khu.

Bà Từ nhận ra Trần Vũ, ánh mắt bà ngay lập tức bị thu hút bởi cậu thanh niên cao lớn bên cạnh cô.

Bà Từ ngạc nhiên, trợn tròn mắt nói: “Đứa trẻ ngoan, chắc sẽ không yêu sớm.” Đây là đứa “con nhà người ta” mà lầu của bà hay nhắc đến mỗi khi họ dạy dỗ con mình, vậy mà đứa trẻ này lại yêu sớm.
Bà ngoại sửng sốt một lúc cũng không có phản ứng, vậy mà bà Từ bên cạnh đã cau mày hỏi trước: “Tiểu Vũ, đây là bạn cùng lớp hay là?”
Trần Vũ còn chưa kịp nói gì, thì Chu Duật đã bình tĩnh đáp: “Cháu là bạn cùng lớp cậu ấy, hôm nay tiện đường nên cháu ghé qua ạ.”
Trần Vũ buồn cười.

Hiển nhiên là bà Từ không tin, bà ta đã chuẩn bị sẵn một bụng lời khuyên dành cho Trần Vũ thì chợt nghe Chu Duật gọi Lý Nhân Bình là bà ngoại.

Lời nói của bà Từ nghẹn trong cổ họng, bà Từ hỏi Lý Nhân Bình: “Bà có biết cậu thanh niên này không?”
Lúc đầu, bà ngoại có chút không dám tin, bởi đứa trẻ này đã quá khác so với trước đây.

Cũng đã, đã hai năm rồi.

Trong ấn tượng của bà, trông anh rất gầy gò, từng ngồi dưới hành lang nói chưa tới hai câu, bây giờ đã cao to hơn trước, thậm chí còn cao hơn Trần Vũ nhà bà rất nhiều.
“Chu Duật?”
Nam sinh lại gọi bà ngoại một lần nữa.

Bà ngoại rất vui, dù sao bà cũng là người nhìn đứa trẻ này trưởng thành.

Bà bèn vội vàng bảo Trần Vũ mời Chu Duật lên nhà cùng ăn cơm, trùng hợp hôm nay bà vừa đi mua cá.

Trần Duật vô thức nhìn Trần Vũ, anh không cho cô biết chuyện này, anh sợ Trần Vũ không vui vì nghĩ anh lừa cô.

Quả nhiên là Trần Vũ sẽ hỏi, nhưng cô chỉ hỏi anh quen bà ngoại của cô như thế nào.

Biểu cảm tò mò trên khuôn mặt cô cũng xuất hiện trong thời gian rất ngắn.

Chu Duật thở phào nhẹ nhõm, anh không muốn giấu cô chuyện gì, dù đây không phải chuyện xấu.
– –
Bình thường có hai bà cháu, bà chỉ nấu hai món ăn và một món canh.

Hôm nay Chu Duật đến, bà còn đặc biệt làm thêm một món mặn, dù sao nhìn thấy Chu Duật được như bây giờ, bà cũng rất vui mừng: “Chu Duật, bố con đỡ hơn chưa?”
Hai năm trước bà đã đưa Trần Vũ rời khỏi con hẻm đó và không quay lại nữa, nhìn thấy đứa trẻ ngày ấy giờ đã cao lớn, bà ngoại đoán bố anh đã tỉnh ngộ và sống có trách nhiệm hơn.
Chu Duật trả lời: “Bố cháu đã mất được một năm.”
Bà ngoại giật mình, đưa mắt nhìn Trần Vũ.

Trần Vũ kêu bà mau ngồi xuống, cô đi dọn cơm.

Chu Duật đang ngồi cẩn thận nhưng khi thấy Trần Vũ rời đi, anh vội đứng dậy đi theo.


Căn bếp nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được một người, bỗng chốc không gian đã trở nên “chật ních”.

Trần Vũ quay đầu lại, đối diện trực tiếp với tầm mắt của Chu Dụật, nhìn anh như vậy, cô không nhịn được cười: “Cậu ở chỗ này làm gì, căn bếp này quá nhỏ.”
“Tôi đi lấy bát đũa.”
Chu Duật nhận lấy ba cái bát từ tay Trần Vũ, bàn tay anh rất lớn nên cầm bát không tốn nhiều sức.

Lúc đầu bà ngoại không nghĩ tới chuyện ấy.

Trên đường trở về bà còn suy nghĩ sẽ không đồng ý cho cháu gái yêu sớm, nhưng cháu bà, bà biết, trong đầu cô chỉ có học, sao có thể suy nghĩ tới chuyện yêu sớm được?
Nhưng vừa rồi trông dáng vẻ Trần Vũ có vẻ khả nghi, lúc thằng nhóc Chu Duật lên nhà, cô cứ nơm nớp lo sợ theo sau.
Bà ngoại nghi ngờ nhìn sang, không đủ rõ ràng.

Trần Duật cầm ba cái bát đưa cho bà, sau đó Trần Vũ nhận lấy bát cơm đối diện bà rồi ngoan ngoãn nói cảm ơn bà ngoại.

Về phần cháu gái Trần Vũ của bà, cô vẫn chậm rãi, từ tốn mà ăn giống như thường ngày.

Biểu hiện hoàn toàn khác nhau của hai đứa trẻ khiến bà ngoại phiền lòng, uổng cho bà hao tâm tổn trí, nhìn chúng không giống đang yêu nhau lắm.

Trên bàn ăn, bà ngoại hỏi Chu Duật rất nhiều chuyện, một hỏi một đáp, Trần Vũ ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe.

Cô rũ mắt, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng Chu Duật nói lời xin lỗi với cô khi viếng mộ sau này.
Anh đã liệt kê ra rất nhiều nguyên nhân phải xin lỗi, nhưng Trần Vũ cảm thấy anh không cần cảm thấy tự trách, bởi anh hoàn toàn không biết chuyện.

Cô không muốn tỏ ra yếu đuối, nên không ai hay biết.
“Đừng, nói xong rồi, cháu cứ đến nhà bà ăn cơm!”
Bà ngoại tức giận lớn tiếng, kéo Trần Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô không hiểu tại sao chủ đề lại chuyển từ thành tích học tập của Chu Duật sang đến nhà cô ăn cơm.

“Cháu ở nhà tự nấu thì nấu được cái gì chứ, sao mà ăn được? Cháu cứ sang đây ăn đi, bà có thể nấu được, với lại Trần Vũ nhà bà ăn ít lắm, thức ăn để sang ngày mai ăn không ngon.

Bà ngoại mời cháu đến, cháu cứ đến đi.”
Trần Vũ sững sờ nhìn bà ngoại, rồi lại nhìn Chu Duật.
Cô chỉ thấy Chu Duật gật đầu.
Sau bữa ăn, Chu Duật xung phong thu dọn chén đũa.

Anh vẫn giống hệt anh của sau này.

Bà ngoại ngồi bên ngoài bật TV lên xem các kênh giải trí.

Trong nhà bếp, Chu Duật rửa chén, và Trần Vũ xếp chén đũa, rất ăn ý.

Đến ngày hôm sau, Chu Duật cầm tiền ăn tới muốn gửi bà.

Bà nhất quyết không nhận, nhưng cũng không thể lay chuyển được Chu Duật.
Phòng ăn của nhà Trần Vũ vốn dĩ rất nhỏ, bàn ăn chỉ dùng để ăn uống.


Nhưng từ kể từ lúc Chu Duật đến, cứ đến cuối tuần nó lại trở thành bàn viết.

Mới sáng ra anh đã đến, lúc đó Trần Vũ vẫn còn đang ngủ, mãi lúc nghe thấy tiếng cười hào hứng của bà ngoại nói: “Giỏi quá, con bé Trần Vũ học vật lý và toán không tốt, nếu được con kèm cặp thì tốt quá!”
Dù nhắm mắt cô cũng biết là Chu Duật tới, hễ đi tới đâu anh cũng được chào đón, đúng là con nhà người ta.
Cửa phòng ngủ mở ra, Trần Vũ mới phút trước còn buồn ngủ nằm trên giường, phút sau cô đã đổi thành áo phông và quần dài.

Tay chiếc áo dài hơn áo đồng phục xuân hè của trường.

Chiếc áo đem đến cho người khác cảm giác thân thiết hơn.

Bà ngoại hào phóng nhường phòng khách cho đôi bạn trẻ làm bài tập, còn bà về phòng mình xem TV.
Trên bàn có bánh quẩy chiên xù và đậu hũ non được đặt trong một chiếc cốc nhựa, bên ngoài bọc một lớp bọc thực phẩm, Chu Duật lấy ống hút cắm xuyên lớp màng bọc rồi chuyển đến chỗ cô.
Dù tóc tai rối bù nhưng cô không quan trọng hình tượng, nhai ngấu nghiến bánh quẩy, đang nhai thì cảm nhận được cặp mắt nóng bỏng, cô khó khăn nói: “Đừng nhìn tôi.” Cô bây giờ chắc chắn không xinh tí nào.
Nhưng da mặt Chu Duật ngày càng dày, rõ ràng đang nhìn cô không chớp mắt, vậy mà anh vẫn phủ nhận: “Tôi không nhìn cậu.”
Hừ, đúng là được voi đòi tiên.
Lúc đang ăn đầu mũi cô hếch lên, một tay cầm bánh quẩy, tay kia cầm đậu phụ, anh cảm thấy cách ăn đó rất bình thường.

Chu Duật nhìn mãi không chán, lòng như được tắm gió xuân, cả người đều nhẹ nhàng, khoan khoái.

Chờ Trần Vũ ăn xong, môi nhỏ vẫn hồng hào, mềm mại.

Trần Vũ đang mải tìm khăn giấy, Chu Duật đã nhanh tay đưa cho cô.

Dẫu vậy cô vẫn mạnh miệng: “Tôi có tay, tôi có thể tự lấy.”
Chu Duật nói: “Ừm, tôi biết.”
Trần Vũ: “…” Cậu thì biết cái gì, cô là của thằng nhóc như anh sao! Ồ, hình như cô chưa từng được anh đối xử tử tế bao giờ.

Cô vẫn rất quy củ, ăn xong thì cúi đầu làm bài.

Chu Duật đã giúp cô rất nhiều, nếu thi quốc gia được điểm B cô sẽ trượt học bổng, tuy Trần Vũ không được hạng nhất như Chu Duật, nhưng hạng ba cũng rất tốt.
Có Chu Duật ở đây, cô có thể làm bài tập một cách nhanh chóng.
Lúc bà ngoại ra khỏi phòng kiểm tra, bà chỉ thấy cháu gái của mình và Chu Duật đang ngồi đối diện nhau, cắm mặt làm bài tập, rất nghiêm túc, không có chút hành động vượt quá giới hạn nào cả.

Điều đó khiến bà ngoại rất hài lòng.
Đến tối, Trần Vũ vẫn đang liều mạng giải đề lý.

Lần này, bà ngoại cảm thấy rất có lỗi với cô.

Đôi lúc bà còn cảm thấy cháu gái bà quá hiếu thắng, ví dụ như lúc này, Trần Vũ đang nghiêm túc làm bài và không ngừng đặt câu hỏi cho Chu Duật ngồi đối diện.
Đã tám giờ, Chu Duật cũng phải về nhà nghỉ ngơi.

Bà ngoại nghĩ, cháu gái của bà yêu sớm sao, thật biết đùa.
– –
Trần Vũ đã tìm thấy mục tiêu mới.
Trước đây, Trần Vũ nhận thấy mình cách vị trí nhất lớp quá xa, thành tích học tập của Chu Duật và cô cách nhau một trời một vực, chỉ có Từ Văn Tĩnh mới có thể đuổi kịp.

Trần Vũ đang nghĩ, nếu cô chăm chỉ học tập hơn để giành lấy học bổng đầu tiên, cũng tiết kiệm được ít tiền.
Như vậy cũng giúp cuộc sống của bà tốt hơn.
Trong tiết kiểm tra môn lý lần thứ hai của lớp, Trần Vũ đã xuất sắc đạt điểm tối đa, Chu Duật đã tích cho cô năm dấu tích lớn màu đỏ trên bài kiểm tra, trong lúc trao đổi lại bài kiểm tra, anh còn không quên khen ngợi cô: “Giỏi quá.”
Đến trưa, Chu Duật đưa cho Trần Vũ một tờ giấy.

Từ Văn Tĩnh lén quay lại nhìn trộm, nó được viết bằng tiếng Anh, Trần Vũ đọc và cẩn thận sửa nó, cuối giờ nghỉ trưa, cô trả nó cho Chu Duật.
Từ Văn Tĩnh khó hiểu.

Cô ấy kín đáo hỏi: “Cậu muốn giành lấy vị trí thứ hai trong lớp của mình đúng không?”
Trần Vũ cẩn thận suy xét những điểm mạnh và điểm yếu hiện tại của cô, nghiêm túc nói với Từ Văn Tĩnh: “Tớ chưa đủ trình độ, nhưng tớ có thể đạt điểm cao trong kỳ thi giữa kỳ này.”
Đang trò chuyện, đột nhiên cô nghe thấy tiếng khóc nức nở.
Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh nhìn nhau, khó hiểu nhìn sang bên trái, các cô chỉ thấy hàng thứ ba cạnh tường đang quấn chặt người, không nhìn thấy gì.
Đó là chỗ của Lâm Thiên.
“Cậu ta làm sao vậy?”
Trần Vũ lắc đầu.
Cũng lâu rồi cô không để ý đến Hứa Tố và Lâm Thiên.
“Hình như Hứa Tố đã đề nghị chia tay với cậu ấy.” Hà Sơ đúng lúc giải đáp thắc mắc của mấy người bọn cô, do đổi chỗ nhiều lần với Trần Vũ, nên bốn người họ trở nên thân thiết.

Hà Sơ quả là một tín đồ trung thành của diễn đàn trường học.
“Hình như cậu ta có biểu hiện bất thường như vậy từ sau đợt bị bóng rổ đập vào đầu, phải xuống phòng y tế nằm nửa ngày.”
Thấy Trần Vũ và Từ Văn Tĩnh có vẻ không biết gì, Hà Sơ tốt bụng kể lại từ đầu.
“Đúng vậy, tôi nghe bạn của họ kể rằng sau khi Hứa Tố tỉnh lại, cậu ta đã hỏi Lâm Thiên tại sao cậu vẫn ở đây?” Hà Sơ vờ làm vẻ mặt nghiêm túc “Có nghe ra chút gì không?”
Từ Văn Tĩnh đáp “Không.”
Hà Sơ cạn lời, ai oán nhìn Từ Văn Tĩnh.

Cậu ấy hít thật sâu cố kìm nén kích động: “Có nghĩa là Hứa Tố không còn thích Lâm Thiên nữa! Nhưng trong nháy mắt, cậu ta lấy lại tinh thần, hai người họ vẫn đi cùng nhau.”
Ban đầu Từ Văn Tĩnh không có hứng thú với câu chuyện của Hà Sơ, nhưng dù sao một trong những nhân vật chính được nhắc tới lại là người trong lòng của bạn cô ấy, vì thế cô ấy mới quan tâm đ ến.

Trần Vũ ở một bên đang lắng nghe, cơ thể cô cứng đờ.
Đặc biệt là sau khi nghe những gì Hà Sơ nói.
Đáng lẽ Hứa Tố phải chuẩn bị pháo hoa cho Lâm Thiên, điều mà Lâm Thiên mong muốn từ lâu.
Đêm qua vừa mới bắn pháo, theo như cốt truyện ban đầu, sau khi bắn pháo hoa xong, Hứa Tố sẽ tặng cho Lâm Thiên một sợi dây chuyền.

Thật không ngờ, khi màn pháo hoa kết thúc, Hứa Tố vẫn bất động, cả người thất thần.

Trong tâm trí cô chợt xuất hiện một suy nghĩ, Hứa Tố sẽ không quay lại.
“Hôm qua, lúc vừa bắn pháo, đám anh em của Hứa Tố đều ở đấy, có Trần Nhất Gia và Minh Dương.

Vậy mà hôm nay họ đã chia tay.

Vừa nãy, trong giờ nghỉ trưa Lâm Thiên sang lớp bên cạnh tìm Hứa Tố.

Nhưng lúc quay lại, Lâm đại tiểu thư đã khóc.”
Từ Văn Tĩnh rút ra kinh nghiệm là: “Tâm trí của một người đàn ông thực sự khó đoán.”
Lúc quay xuống, Từ Văn Tĩnh thấy Trần Vũ còn đang ngẩn người, trong lòng thấp thỏm không yên, cậu ấy thấp giọng khuyên cô: “Đừng suy nghĩ lung tung.”
Trần Vũ đơ người vài giây, sau đó cô lắc đầu như trống bỏi phủ nhận.

“Đừng lắc, kẻo hoa mắt đấy.”
Người phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, rồi vội buông tay, nhưng dù cô có nhanh đến mấy thì Từ Văn Tĩnh và Hà Sơ vẫn chứng kiến được ​​toàn bộ quá trình.
Hà Sơ nhe răng hỏi Từ Văn Tĩnh: “Tại sao tôi cảm thấy—”
Từ Văn Tĩnh mặt không đổi: “Đừng nói nữa, đúng như cậu nghĩ.”
Cậu ấy còn nói thêm: Đó là cơm chó.”
– –
Đến tối, khi bà ngoại đang nấu cơm, đứng bên cạnh bà, Trần Vũ cố ghi nhớ, trong lúc đó Chu Duật lại đứng ngoài quan sát.

Căn bếp nhỏ như vậy khiến bà ngoại không thở nổi.

Bà đặt thìa xuống, buồn cười nhìn hai người bọn họ: “Hai đứa vây quanh phòng bếp xem bà già này làm gì, mau ra ngoài đợi đi!”
Lúc này, hai người họ đành rời khỏi bếp.
Chu Duật thấy khuôn mặt cô hơi chán nản, trái tim anh cũng thắt lại.

Anh ngừng nói.
Cơm nước xong xuôi, Trần Vũ cầm túi rác xuống lầu với Chu Duật.
Anh nhận túi rác từ tay cô, vẫn không quên nhắc nhở: “Lên đi, buổi tối lạnh lắm.”
Trần Vũ không cảm thấy lạnh, buổi tối ăn nhiều quá, cô hơi no: “Đi dạo cùng tôi đi.”
Chu Duật rũ mắt nhìn cô một cái, trầm giọng đáp lại.
Bóng lưng của cô bị ánh đèn đường kéo dài, trông cô khá cô đơn, Chu Dụật bước hai bước tới cạnh cô.
Anh không hiểu tại sao tinh thần cô tự nhiên sa sút.

Chu Duật nhớ lại chuyện cả ngày hôm nay, chỉ có việc khiến cô phải để ý.

Trái tim anh thắt lại, đến tận khi anh vứt rác xong, cô cũng tiễn anh đến nơi.
Cả hai đi rất chậm trên quãng đường có mấy chục mét, dù Chu Duật có nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không thể hỏi.
Trần Vũ đã điều chỉnh xong cảm xúc của mình, cô không thể giữ cảm xúc tồi tệ này của mình vì sợ hãi những kết cục không thể biết trước trong tương lai được.
Trần Vũ phải chấp nhận rằng mọi kết cục có thể xảy ra.
Vừa ngẩng đầu, cô đã thấy Chu Duật cau mày, khuôn mặt anh tuấn tú ủ rũ.
Trần Vũ: “…Ủa? Anh làm sao vậy?”
Ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa xung quanh chân mày của thiếu niên, Chu Duật lấy lại bình tĩnh, vô thức bắt lấy tay của cô, nắm lấy một ngón tay, anh sửng sốt.
Cô cũng sững người.

Động tác này tiếp tục duy trì thêm một lúc lâu.

Trần Vũ hoàn hồn, cô lúng túng rút ngón tay khỏi lòng bàn tay anh, Chu Duật nhìn xuống bàn tay trống không của mình.
“Đừng cau mày, có chuyện gì không vui cứ kể cho tôi.”
Giọng cô dịu dàng muốn chết.
Con mèo đang xù lông được vuốt v e, bộ lông lập tức lại trở nên mềm mượt óng ả.
Chu Duật nói: “Bây giờ tôi không buồn nữa.”
Anh đã được dỗ dành.
Trần Vũ ngơ ngác nhìn anh, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?
Cỏ mùa xuân mọc nhanh quá, mọc thành đám, từng ngọn nhô lên, cọ vào lòng người ngứa ngáy, cổ họng anh tự nhiên khô khốc.
“Vào nhà đi, tôi về đây.”
Trần Vũ không hiểu vì sao, nhưng cô vẫn gật đầu và nói lời tạm biệt với anh.
Chu Dụật nhìn cô một lần cuối, anh mới hài lòng xoay người rời đi.
Trần Vũ định quay về, nhưng không ngờ lúc cô vừa quay lại, bà ngoại Từ đã nắm tay cháu gái đứng bên cổng sắt nhìn cô thở dài từ bao giờ.
Trần Vũ: “…”
 
------oOo------