Sau khi Tôn Dao nổi tiếng, thường bị mọi người hỏi một vấn đề: tại sao ban đầu lại lựa chọn làm diễn viên?
Đối với cái vấn đề này, mỗi lần Tôn Dao đều không trả lời giống nhau, thế nhưng khi nghe lại có chút đường hoàng.
Trên thực tế động cơ để cô làm diễn viên rất đơn giản, trình độ học vấnkhông cao, cô cũng không có bản lãnh gì, nhưng lại có một khuôn mặt cộng một dáng người mỹ lệ, lúc đó cô làm thêm ở môt nhà hàng bán đồ ănnhanh, đúng lúc gặp được đoàn phim đang mượn bối cảnh để quay quảng cáovề thức ăn nhanh, nữ chính trẻ trung đứng ở trước máy quay ăn Hamburger, nhưng đạo diễn không có hài lòng, liên lục cáu giận, cuối cùng mắng nữchính đến mức cô ta nhăn mặt bỏ đi, phó đạo diễn thấy tình thế khó xử,vừa đúng lúc gặp được cô gái nhỏ Tôn Dao nhìn cũng không tệ, nên để chocô thử đóng thế vai một chút, không ngờ Tôn Dao chỉ cần diễn một lần làqua, hai ngàn năm trăm tệ cứ như thế nhẹ nhàng mà vào tay.
Cái quảng cáo này có thù lao có thể nói rẻ đến mức không thể rẻ hơn được nữa, nhưng mà đối với mức lương bảy trăm hai mươi đồng của Tôn Dao mànói, số tiền này kiếm được quá dễ dàng rồi.
Nhưng đến khi cô ấy dấn thân sâu vào nghề này, mới phát hiện bản thânmình lúc trước vô cùng ngây thơ—Làng giải trí là nơi vô cùng khó khăn để lăn lộn.
Không có ký hợp đồng với công ty đại diện, kinh nghiệm ít, còn bị chêcười là “kẻ tay ngang’, khi ký hợp đồng với công ty đại diện thì sẽ bịcông ty giữ sáu mươi phần trăm tiền cát-sê, nhưng sẽ phải ký hợp đồngvới thời hạn năm năm, còn không được cho phép…
Người đại diện của cô là người cực kỳ biết ăn nói, vì cô mà nhận một bộphim về người phụ nữ Trung Quốc thời dân quốc, mặc dù ở trong phim cô ấy chỉ đóng khoảng bốn năm ngày, nhưng vai diễn của cô ấy lại là một nữđương gia, đất diễn vô cùng rộng. Tôn Dao cứ như vậy mà hào hứng đi tớiphim trường, kết quả khi tới phim trường đọc kịch bản, Tôn Dao muốn bỏđi cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Đây đúng là một bộ phim lấy cảm hứng từ phụ nữ, sinh mạng của vị Đạiđương gia kia lận đận, từng bị thiếu gia thất học khi dễ, mà cảnh đầutiên Tôn Dao diễn chính là cảnh trên giường.
Tôn Dao thật sự là trốn không khỏi cảnh này, cô không thể làm gì kháchơn là nhắm mắt cùng người đại diện đàm phán: “Tôi diễn không được.”
Lúc này chỉ còn cách giờ khai máy có một giờ đồng hồ, người đại diệncũng sống chết không đồng ý: “Tôn tiểu thư! Rốt cuộc ý của cô là gì? Côbình thường vẫn oán trách công ty không cho cô đất sống, vai diễn nàyvốn là của Lâm Lâm, nếu như không phải cô kể nghèo kể khổ với tôi, đếnnỗi tiền phòng cũng không trả nổi, tôi cũng sẽ không đem vai diễn này an bài cho cô. Hiện tại thì tốt rồi, tôi phải vất vả mới giữ cho cô mộtvai tốt, cô lại nói không thể diễn cùng không muốn diễn?”
“………”
Tôn Dao bình thường quen cợt nhả, hiện tại lại bày ra dáng vẻ khổ sở,người đại diện cũng lười tranh cãi cùng cô, phất tay một cách không kiên nhẫn: “Haizz, được rồi, không muốn diễn thì đừng diễn, công ty cũng sẽkhông thay cô gánh chịu, tự cô phải bỏ tiền ra bồi thường thôi.”
Tiền…
Trên đời này còn từ nào tàn bạo hơn từ này nữa không?
Tôn Dao do dự thật lâu, chỉ có thể nhắm mắt, kịch bản bộ phim này đượcviết quá hoàn hảo, tổ đạo cụ đối với trang phục tiểu nha hoàn của côcũng hết sức chăm chút, khi thay đồ thì có người nhìn vào vết sẹo trênbụng cô, Tôn Dao thấy thế mặt cũng không biến sắc thay đổi phục trang,hời hợt nói rõ một câu: “Sẹo phẫu thuật viêm ruột thừa.”
Khi bước vào trong bối cảnh, Tôn Dao không còn giữ được sự giả bộ bìnhtĩnh giống như ở trong phòng hóa trang, đạo diễn, camera, bộ phận ánhsáng…Bao nhiêu con người chăm chú nhìn vào trung tâm của căn phòng,chiếc giường nhỏ chỉ chực sụp đổ, lúc này huyệt thái dương của Tôn Daokhông ngừng giật giật.
Người cùng cô đóng cảnh đùa giỡn lúc này là người thường đóng vai namphụ trên các bộ phim truyền hình, trước khi khai máy thì đùa giỡn vui vẻ hết sức tao nhã lịch sự, nhưng khi mở máy một cái, liền thay đổi bộdạng, mười phần trở thành một công tử hoa tâm. Đạo diễn đối với biểuhiện của nam diễn viên hết sức hài lòng, nhưng khi máy quay đến chỗ TônDao, Tôn Dao ngây người như phỗng ngồi bên mép giường, đạo diễn lúc nàycau mày, hô to: “Cắt.”
Chỉ một cảnh cởi quần áo, Tôn Dao bị hô cắt ba lần, đạo diễn giận muốnté ghế, phó đạo diễn gặp họa, bị đạo diễn mắng xối xả: “Cậu đi đâu màtìm được một con búp bê như vậy? Đầu gỗ muốn chết, không biết động đậygì cả.”
Phó đạo diễn còn muốn biện hộ cho mình: “Cô bé này lúc quay thử rấtnhạy, tôi không biết tại sao khi chính thức khai máy, cô ấy liền…”
Đáng tiếc hiệu quả giải thích quá nhỏ, đạo diễn vẫn nổi trận lôi đìnhnhư cũ, tức giận nhìn về phía sau kiểm tra một chút rồi ngồi xuống:“Không diễn được thì cút đi cho tôi.”
“……..”
“Thử lại một lần.”
Tôn Dao hít một hơi thật sâu, trở lại vị trí trước ống kính, trong đầutoàn là giọng nói đạo diễn mắng phó đạo diễn, nhưng khi vào đến tai TônDao, thì từng câu từng chữ đều đâm vào lòng, nhưng khi nhìn thấy namdiễn viên vươn bàn tay về phía mình muốn cởi quần áo, cô ấy lại theo bản năng mà căng thẳng thần kinh.
Cắt nhiều lần như vậy, phía sau lưng cùng lòng bàn tay cô đều ướt đẫm,tất cả đều là mồ hôi lạnh, trên mặt cô không thể cứng ngắc hơn được nữa, một chút thả lỏng cũng không có, đạo, diễn chỉ cho cô một cơ hội thứhai, cô nắm chặt tay thành quả đấm, mồ hôi lạnh trên trán…
Lần này cũng không bị cắt nữa, nhưng chỉ có thể tiếp tục diễn theo kịchbản, đoàn làm phim không khỏi bực bội: khuôn mặt cô ấy dần trở nên táinhợt, một chút khí huyết cũng không còn. Đối với sự đùa bỡn của nam diễn viên càng ngày càng gần, anh nhiên liền phát hiện có cái gì đó khôngđúng, nhưng đạo diễn cũng không có hô cắt, anh ta cũng chỉ có thể tiếptục diễn theo kịch bản, đem Tôn Dao đẩy ngã.
Tôn Dao nhắm chặt mắt lại, toàn thân cứng ngắc, trong đầu có một giọng nói không ngừng kêu gào: đẩy anh ta ra… Đẩy ra.
Một giọng nói khác vang lên, là giọng nói của đạo diễn muốn đem tất cả ý muốn chống lại của cô đánh bật: không diễn được thì mau cút đi cho tôi.
Hai âm thanh ở nơi thần kinh yếu ớt của cô mà tranh đấu, sự đau đớn vôhình muốn nuốt chửng cô, nam diễn viên hình như cũng cảm nhận được sựkháng cự tản ra từ thân thể cô, rốt cuộc không nhịn được mà ngừng độngtác, giọng nói đạo diễn bỗng dưng vang lên: “Tiếp tục.”
Trả lời đạo diễn ngay sau đó là tiếng “Phanh” vang thật lớn—
Nam diễn viên bị Tôn Dao đẩy ra, anh ta không hề phòng bị gì nên cứ như vậy mà ngã xuống giường.
Tình huống nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu được, nhân viên phimtrường vội vàng tới đỡ nam diễn viên dậy, không ai chú ý tới Tôn Daođang co rút vào môt góc khổng ra hình dáng gì nữa.
Nam diễn viên dựa vào gương mặt để kiếm tiền, trách nhiệm này người đạidiện của Tôn Dao không gánh vác nổi, Tôn Dao càng không thể gánh vácnổi, người đại diện của nam diễn viên liệt kê ra một đống danh mục bồithường, còn muốn chỉ vào mặt Tôn Dao mắng xối xả.
Người đại diện của Tôn Dao cúi đầu khom lưng xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, thật sự là…”
Người đại diện của nam diễn viên bắt lấy Tôn Dao không chịu buông, hơnnữa khi thấy Tôn Dao không nói tiếng nào, chỉ đứng đơ một chỗ làm ra bộdạng ngu ngốc thì càng thêm tức giận: “Ơ, cũng thật to gan nha. Ngườiđại diện của cô cũng đã thay cô nói xin lỗi, cô xem ra vó vẻ được, mộtlời cũng không chịu nói, còn nhỏ tuổi đã không biết lễ phép, về sau côcòn muốn ở trong giới sao?” Nói xong lại tiếp tục nắm chặt lấy Tôn Dao,mà tay của anh ta vừa chạm vào cổ tay Tôn Dao, tất cả liền mất khốngchế--
“Đừng đụng vào tôi.”
Tôn Dao hát người đại diện của nam diễn viên ra, hét muốn chói tai. Mọingười rõ ràng đang ở bên ngoài, bởi vì tiếng hét này, liền có không ítngười liếc mắt lại coi, Tôn Dao cứ như vậy mà bỏ chạy.
Cô ở trong nhà vệ sinh ước chừng khoảng hai tiếng.
Tất cả những người vào phòng vệ sinh đều nhìn cô như kẻ không bìnhthường, cô cũng không để ý đến những thứ này, giống như người điên không ngừng rửa tay, một chai nước rửa tay cũng đã bị cô dùng hết, đến cuốicùng cánh tay cũng bì chà xát rách da, nhưng giống như vẫn chưa đủ, chođến khi người đại diện đẩy cửa vào—
Mặc dù bình thường người đại diện nghiêm khắc với cô ấy, nhưng khi nhìnthấy cô ấy như vậy, thật sự là không đành lòng nói thêm gì nữa: “Ngườiđại diện của nam diễn viên kia tương đối nóng tính, chuyện này nếu lọtđến tai lãnh đạo công ty, tôi sẽ thay cô đền bù tiền thuốc men cho người ta, còn về những tứ khác…chỉ biết cầu chúc bản thân cô nhiều phúcthôi.”
Đây mới thật sự là cách sinh tồn của thế giới này, cho dù tình cả có tốt đến mực nào cũng có lúc dừng lại, trừ bản thân mình ra, không thể dựadẫm vào bất kỳ ai.
***
Người đại diện đề nghị cô nên đi gặp bác sỹ tâm lý, Tôn Dao cảm thấy chỉ muốn từ chối: “Tôi không có bệnh.”
“Hiện tại trên dưới trong công ty đều nói cô có bệnh trong lòng, ý muốncủa lãnh đạo là muốn cô dừng mọi hoạt động một thời gian. Cô nên đi tìmbác sỹ tâm lý một chút, nhất định phải cầm một tờ giấy khám bệnh có kếtquả khỏe mạnh về, tôi sẽ đưa cho lãnh đạo, cũng sẽ năn nỉ cho cô mộtchút, khiến cho công ty không có cắt đứt kế sinh nhai của cô.”
Tôn Dao cảm thấy thật may mắn vì lúc đó đã nghe lời người đại diện, nếu không cô cũng sẽ không biết Nhậm Tư Đồ.
Có kết quả chẩn đoán bệnh này, công ty không có ngưng hoàn toàn mọi hoạt động của cô, đây là nguồn sống của cô. Mọi người đều thích hưởng thụ,nếu đã trải qua cuộc sống nhàn nhã, nếu để cho cô ấy trở lại cuộc sốnglàm thêm theo giờ với lương bảy trăm hai mươi đồng một tháng. Cô ấy làmkhông được.
Công ty không tiếp tục cho cô ấy đóng phim, cho nên chỉ có thể nhận một chút hoạt động, làm người mẫu quảng cáo xe, nuôi sống bản thân là không thành vấn đề--dĩ nhiên, nếu như không cần phải gửi tiền về nhà.
Đáng tiếc, một tháng cô nhận được ba cuộc điện thoại thúc giục gửi tiền, mà cho tới lúc này cô ấy chưa bị ép đến điên, Tôn Dao cũng cảm thấy bội phục bản thân của mình.
“Dao Dao, em họ của con lại bị bắt vào đồn công an, cậu của con không có tiền bảo lãnh, hỏi con có thể cho mượn một chút được không?”
“Con không có tiền.”
“Nhưng cậu con nói, lần trước thấy con ở trên tivi, nói con kiếm đượckhông ít tiền, Dao Dao, chúng ta không thể hẹp hòi như vậy được, conngười là không thể quên nguồn gốc, năm đó khi ba con qua đời, nếu nhưkhông phải một nhà cậu…”
Mẹ cô cả đời nhu nhược, Tôn Dao thật ra đã sớm tập thành thói quen,nhưng nghe đến đó, Tôn Dao thật sự không nhịn được cười lạnh: “Nhà họ Từ năm đó cho ông ta nhiều tiền như vậy, là chính bản thân ông ta phásạch, bây giờ còn có mặt mũi tới tìm con vay tiền? Không đúng, cái kiagọi là ‘mượn’ sao? Mỗi lần nói là vay tiền, mà chưa từng trả lại con một phân tiền.”
Mẹ cô không lên tiếng. Một lúc lâu, mới sợ hãi nói: “Chuyện đã qua lâu như vậy, còn còn nói đến làm gì?”
“Không phải mẹ nói, con người không thể vong ơn….”
Tôn dao hừ lạnh cúp điện thoại.
Chỉ là Tôn Dao không ngờ, một tuần lễ sau cô ấy lại nhận được một cuộc điện thoại từ bệnh viện.
Lúc đó, Tôn Dao mới vừa xong một buổi chụp hình, thuốc màu nhuộn đầythân thể, dùng nước tẩy trang cũng không xóa sạch vệt màu trên người, vì vậy trên người liền nổi mẩn đỏ, thời điểm vô cùng chật vật không có tâm tư nghe điện thoại—là dãy số hoàn toàn xa lạ, còn là dãy số ở khu nhàcô, cô đoán là điện thoại của cậu gọi tới mượn tiền. Điện thoại reo lênbốn hồi, Tôn Dao mới không cam tâm tình nguyện nhận, giọng nói khôngchút khách khí: “Alo?”
“Xin hỏi cô là người nhà của Chu Hân sao?”
Tôn Dao không khỏi giật mình, chần chờ một lúc lâu sau mới mở miệng: “Đúng, tôi là con gái của bà ấy.”
“Chu Hân bị ngất xỉu nên nhập viện, cô mau tới đây đi.”
“Tôi…Tôi bây giờ đang ở thành phố khác, muốn về nhanh nhất cũng…” TônDao cuống quít liếc mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường: “Năm giờ mới có thể về tới, cô liên lạc với cậu tôi trước giùm, số điện của cậu tôilà…”
Tôn Dao mẻ đầu sứt trán đi lại trong phòng trọ cũng không thể nào nhớnổi số điện thoại của cậu, đột nhiên nhất thời sực nhớ, lập tức kiểm tra toàn bộ cuốn sổ ghi chép, cuốn sổ ghi chép là năm ngoái khi mẹ cô ấytới thành phố B để lại cho cô, bên trong có một số số điện thoại của nhà họ hàng, vì bà sợ khi cô gặp chuyện gì thì có thể tìm người giúp mộttay.
Trang ghi chép đầu tiên chính là số của cậu, Tôn Dao đem số báo cho y tá ở bên đầu bên kia. Nhưng lại không nghĩ tới y tá lại nói: “Cuộc điệnthoại này tôi đã gọi, người kia nói đang đánh mạt chược, sau khi đánhxong sẽ tới.”
Lúc ấy Tôn Dao liền bật cười. Tình người lạnh ấm, lòng người dễ thayđổi, cô ngoại trừ cười còn có thể làm gì? Cả đêm mua vé xe chạy về nhà,mới biết được mẹ bởi vì tiền bảo lãnh của em họ mà dối gạt mọi người đilàm bảo mẫu, nên bệnh cũ tái phát.
Sau khi mẹ tỉnh dậy, câu đầu tiên là hỏi cô: “Sao con lại trở về?”
“Mẹ như vậy, con có thể không trở về sao?”
“Cậu con cùng mợ có thể chăm sóc mẹ.”
“Thôi đi, ngày hôm qua con gọi cho ông ta, ông ta nói đánh xong mạtchược sẽ tới, kết quả là, đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng…” TônDao cũng thầm mong ông ta chết ở trên bàn cho rồi, đáng tiếc khả năngnày quá nhỏ, quả báo thường đến muộn…
Mẹ vừa nghe cô quở trách cậu, liền lảng tránh nói sang chuyện khác: “Con cứ vậy mà trở về, công việc thì sao đây?”
“”Mạng của mẹ sắp mất, mẹ còn quan tâm tới công việc của con sao?”
“Mẹ không hy vọng con quan tâm mẹ, mẹ sống qua ngày ở đây với cậu rấttốt, con cũng đừng chạy qua chạy lại nữa, tiết kiệm thêm chút tiền tốthơn…”
Lại tiền…Tôn Dao nghe xong, cười lạnh, nước mắt cũng chảy xuống.
Chuyện đầu tiên sau khi Tôn Dao trở lại thành phố B là đi tới công tyđại diện, công ty không an bài công việc của cô trong ba tháng này, côsắp tiêu nhiều hơn thu, tiền thuốc của mẹ tháng đầu tiên, còn nhờ Tư ĐồNhậm trả hộ, nhưng đến tháng thứ hai, cô bất kể thế nào cũng không thểmở miệng với Nhậm Tư Đồ.
Đáng tiếc công việc tốt cũng được bố trí cho người khác, Tôn Dao lên công ty ba lần nhưng cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Cô một lần nữa lại thất vọng ra về, thật không nghĩ đến ngày hôm sau tự nhiên lại có công việc tìm tới cửa—
“Có một bộ phim truyền hình. Bộ này được đầu tư công phu, có thể giúp cô nổi tiếng, nhưng tôi phải nói trước, người đầu tư bộ này là bạn của ông chủ, ông chủ này là nhà giàu mới nổi điển hình, danh tiếng bên ngoàikhông tốt chút nào, nhưng cũng coi như là nể mặt ông chủ chúng ta, bộphim này chúng ta không thể không cùng hợp tác với ông ta, vốn muốn dành cho Gia Dĩnh, dù sao cũng có đủ kỹ năng diễn xuất, nhưng vị nhà giàumới nổi kia, sau khi nhìn qua hình của các diễn viên liền chỉ đích danhcô…”
Chỉ đích danh cô…
Ý nghĩ sâu xa không nói tới, về phần “Danh tiếng không tốt”…
Nhưng danh tiếng đáng mấy đồng? Có thể đổi thành tiền thuốc thang sao? Không thể---
Sau khi Tôn Dao lấy được tạm ứng của bộ phim này, cô liền đóng tiền chobệnh viện thì được thông báo: “Tiền viện phí đã có người nộp thay cô.”
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Nhậm Tư Đồ mới làm như vậy, cô cùng vớiNhậm Tư Đồ mới quen biết nhau được ba tháng ngắn ngủi, cô ấy đã giúp côthanh toán một tháng tiền phòng, hai tháng tiền thuốc?
Cho tới bây giờ Tôn Dao chỉ cảm thấy người khác thiếu cô, mà đây là lầnđầu tiên trong đời, cô cảm nhận được cảm giác thiếu nợ một ai đó là nhưthế nào? Loại cảm giác này rất chua, rất xót.
“Có phải cậu lén mình đóng tiền viện phí tháng thứ hai?”
Cô hỏi Nhậm Tư Đồ, có lẽ do Nhậm Tư Đồ biết cô hay mặc cảm nên cũng không có thừa nhận: “Không có.”
Vì vậy mà Tôn Dao ở trong lòng lặng lẽ vạch cho mình một cái mục tiêu,cuộc đời của cô không thể cứ đi xuống mãi như vậy, cô phải thành công,vì mình, cũng vì người đã hết lòng giúp đỡ cô…
Tiệc khai máy, Tôn Dao gặp được Tổng giám đốc Triệu vị nhà giàu mới nổi, Tổng giám đốc Triệu đánh giá cô khá cao: “Dao Dao à, lần đầu tiên nhìnthấy cô là ở cổng công ty đại diện, tôi mới vừa đi ra khỏi phòng làmviệc của Tổng giám đốc cô, giây phút cô đi lướt qua, tôi liền có ấntượng rất đặc biệt với cô, cho nên khi xem hình các diễn viên trong công ty tôi đã chọn cô.”
Lúc nói chuyện Tổng giám độc Triệu vô tình hay cố ý nắm lấy bả vai củacô, mặc dù cô đối với hành động này cực kỳ chán ghét, hận không thể đẩyra, rửa thân thể sạch sẽ, tắm đến lột da toàn thân, nhưng lần này, côthế nhưng cứng rắn chịu đựng, vẫn khách khí mỉm cười với Tổng giám đốcTriệu.
Sau khi quay liên tục một tháng, Tổng giám đốc Triệu năm ngày ba bữa lại đến đoàn làm phim thăm, đối với những lần này, người thông minh đềusáng suốt, còn Tôn Dao thì muốn dựa vào scandal này để thăng tiến.
Khi tới lễ chúc mừng, chào đón cô là một phần hiệp ước âm thầm của Tổng giám đốc Triệu---
Là phần hai của bộ phim do Tổng giám đốc Triệu tiếp tục đầu tư.
“Cô suy nghĩ một chút đi, sau khi nghĩ kỹ thì chúng ta liền ký hợpđồng.” Sau khi Tổng giám đốc Triệu nói xong, liền đưa chìa khóa biệt thự Độ Giả đưa tới trước mặt Tôn Dao, còn chính bản thân thì cầm một chiếcthả khác: “Tôi chờ cô.”
Tôn Dao suy nghĩ, liền suy nghĩ mất nửa tháng.
Ý niệm tà ác cứ quanh quẩn ở trong đầu của cô: cứ quyết định vậy đi, ngủ với ai mà chả là ngủ…
Cứ như vậy đi…
Đúng hẹn Tôn Dao đi tới biệt thự. Tổng giám đốc Triệu không có ở đây,thư ký của Tổng giám đốc Triệu sắp đặt mọi thứ: “Tổng giám đốc vẫn cònđang đi công tác ở thành phố khác, tối nay sẽ về tới đây, sẽ ở biệt thựkế bên của cô.”
Nhưng Tôn Dao chờ đợi đến rạng sáng cũng không nghe thấy chuông cửa biệt thự cô reo.
Tôn Dao cuối cùng đợi đến buồn ngủ, liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường,lúc này đã là hai giờ sáng, cô theo bản năng thở phào nhẹ nhõm. Cũngđúng lúc này, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng còi xe bén nhọn.
Đèn xe trong nháy mắt sáng choang, chiếu vào bên cửa sổ, cô ngồi ở đầugiường giống như rơi xuống vực thẳm. Tổng giám đốc Triệu dùng loạiphương thức này để chào hỏi cô? Thật đúng là biến thái…
Tôn Dao không khỏi rùng mình một cái.
Tiếng còi xe càng ngày càng vang lên lớn hơn, Tôn Dao đi lại bên cạnhcửa sổ nhìn trộm, là một chiếc xe thương vụ màu đen, sườn xe màu đen kết hợp với kính xe cũng màu đen làm cho người ta không nhìn rõ được hoàncảnh bên trong, Tôn Dao do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không mặc quần áo mà ra cửa.
Giây phút Tôn Dao đi tới bên cạnh cái xe kia, cửa xe đột nhiên bị mở ra—
Rốt cuộc cô cũng gặp được Tổng giám đốc Triệu.
Nhưng mà bị người ta đá xuống khỏi xa, mặt mũi sưng húp, sợ hãi quỳ bò trên mặt đất dậy không nổi.
Tôn Dao sợ hãi lui về sau một bước.
Tiếp theo, trong xe lại xuống một người nữa—bước chân lạnh lùng…
Từ Kính?
Cô dường như cho rằng mình đã quên mất…Từ Kính?