Ái Ngục

Chương 11





Tất cả phạm nhân ở đây đều được chia thành các tổ làm việc. Lý Đình bị cô to con an bài tự nhiên sẽ phải theo cô ta, bị điều đến tổ đóng gói. Trần Tiểu Phương sau khi hối lộ Hổ Nữu cũng bị xếp tới tổ sản xuất. Còn lại Đinh Tiểu Tuyên và Hướng Diệc Song là thành thành thật thật nghe theo cấp trên an bài.

"Khiết phích sao? Là yêu sạch sẽ? Vậy thì, đến tổ vệ sinh là thích hợp với cô nhất." Bà Mập lật lật danh sách, gọi tên A Lan bước ra khỏi hàng: "Cô mang theo hai người này, đến tòa nhà cảnh vụ, đem WC mỗi một tầng đều chà rửa sạch sẽ cho tôi."
"Cảnh quan, chỉ ba người bọn tôi?" Mặt A Lan lộ vẻ khó xử, uyển chuyển nói ra ý kiến.
"Ba người thì làm sao? Một buổi sáng còn sợ làm không xong?"
"Cảnh quan, nhưng tôi là tổ trưởng tổ giặt quần áo mà, chuyện này sao tôi có thể đảm đương nổi?"
"Tôi thấy cô không phải thích hai cô này à, giúp cô tạo chút cơ hội thân cận, cho cô bộc lộ tình thương của mẹ đấy."
"Dạ...... Cám ơn cám ơn lãnh đạo."
"Đi thôi, đi thôi. Làm cho tốt, nếu biểu hiện tốt bữa trưa tôi sẽ cho các cô thêm cơm." Bà Mập phất tay, tỏ vẻ hòa ái dễ gần, nhếch miệng cười với Hướng Diệc Song.
Tòa nhà cảnh vụ có tổng cộng sáu tầng bao gồm tầng hầm. Tầng hầm là tầng tạm giam, chuyên giam giữ các loại nhân viên bị phạt kỷ luật. Lầu một lầu hai là các loại phòng như phòng tư liệu, phòng thẩm vấn, phòng theo dõi và văn phòng của các chủ quản. Lầu ba lầu bốn là ký túc xá của cảnh ngục bình thường, tầng năm là văn phòng, phòng nghỉ hay phòng họp của các ngục trưởng, tổng quản giáo, quản giáo khu.
Ba người bị đưa vào phòng tạp vụ. Cảnh ngục đi theo sau lập tức đeo xiềng chân cho các nàng, phát cho mỗi người một bộ dụng cụ làm vệ sinh rồi đã để các nàng lại đại sảnh nghênh ngang mà đi.
Độ dài của dây xích chân khoảng 40cm, phạm vi hoạt động không lớn lại đủ để cho các nàng có thể di chuyển bình thường.
Hướng Diệc Song thử đi hai bước, sợi xích và cặp còng chân bằng sắt nặng đến nổi nàng căn bản nhấc không nổi chân, bước đi giống như ốc sên, từng bước từng bước bò tới.
Trách không được các nàng có thể ở bên trong tòa nhà cảnh vụ tự do hoạt động. Mỗi một bước đi không chỉ có lao lực còn kêu rầm vang lên thế này, căn bản là không có khả năng có cơ hội chuồn đi.
"Ai, thật là nghiệp chướng, tôi cũng một lố tuổi rồi còn bị tội này."
"Thực xin lỗi dì Lan, cô ta là nhằm vào tôi."
"Quên đi quên đi. Canh thời gian mau bắt đầu làm đi, chúng ta mỗi người hai tầng, lau sàn nhà rồi chà bồn vệ sinh. Làm nghiêm túc một chút, biểu hiện lúc làm việc sẽ ảnh hưởng đến thời hạn thi hành án của cô."
"Đi thôi." Đinh Tiểu Tuyên cầm theo xô nhựa đi về phía thang máy. A Lan vội vàng gọi cô lại, chỉ chỉ cầu thang an toàn bên cạnh: "Không thể dùng thang máy, chỗ này."
"Khinh người quá đáng, dựa vào cái gì không thể dùng thang máy. Bộ thứ này đi được thang bộ sao?!"
Phật cũng có hỏa, Hướng Diệc Song cố lấy sức, kéo thân mình nổi giận đùng đùng đi tới thang máy. Mới đi đến cửa thang máy, nàng đã muốn đổ mồ hôi thở hổn hển.
"Cô nãi nãi, vừa thấy biết là đại tiểu thư. Tôi thấy cô thân cao sức lớn, nhưng xương cốt thân mình lại yếu như vậy à. Cô cứ làm ở tầng một với tầng hầm đi. Tôi cùng Tiểu Đinh đi lên lầu."
"Không cần, dì Lan, tôi......"
Đinh Tiểu Tuyên ngăn tay Hướng Diệc Song chuẩn bị ấn cái nút lại.
"Đừng tự mình chuốc lấy cực khổ."
"Chuyện này căn bản không hợp lí! Đi thang máy đi, không cần phải leo cái gì gọi là cầu thang an toàn kia!"
"Cô còn muốn để người ta bắt được nhược điểm gì nữa? Có thể co có thể giãn mới có thể tìm khe hở mà tồn tại."
Ủy khuất cầu toàn (tạm hiểu là chấp nhận uất ức để cầu được an toàn), Đinh Tiểu Tuyên tựa hồ lại nhớ tới sáu năm trước, theo bọn lưu manh du côn bắt đầu đắnh nhau lăn lộn kiếm sống.
"Ngay cả cô cũng cho rằng như vậy?!"
"Không thể bảo vệ mình thì ít nhất cũng đừng liên lụy dì Lan." Đinh Tiểu Tuyên trả lời không chút khách khí.
Ánh mắt Hướng Diệc Song lóe lên tia yếu ớt khác hẳn ngày thường, trơ mắt nhìn các nàng đi lại tập tễnh biến mất trước mắt. Dây xích sắt va chạm phát ra âm thanh trầm đục, nên trên bậc thang lầu từ từ vang vọng. Mấy tiếng kêu này chấn động màng tai nàng, tựa như tạ ngàn cân mang theo gai nhọn liên tiếp đập vào lòng nàng, làm nước vòng quanh tròng mắt như đê sắp vỡ. Chỉ sợ giây tiếp theo, nước mắt của nàng sẽ vỡ đê mà tràn ra.
"Người kia, còn đứng chỗ đó làm gì? Trước xuống tầng hầm, thu thập mấy lão chuột chết ở đó đi, thối chết."
Hướng Diệc Song cắn môi dưới, cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào. Hít thở sâu một cái xong, nàng quan đầu nhìn lại cửa lớn đại sảnh, lại nhìn về phía cuối hành lang.
Hành lang thật dài như những ngày hiện tại, không biết đâu là điểm cuối, cùng với sự sợ hãi như muốn ăn mòn từng sợi dây thần kinh, mỗi một bước đi đều gian nan như vậy. Ráng nhịn thôi, nhưng mà, mặc dù là đi tới lối ra, cúi đầu nhìn xuống, ấn ký gông xiềng kia, vĩnh viễn còn ở trên người. Ánh sáng, dường như đã vĩnh viễn rời bỏ chính mình, càng ngày càng xa tầm với, trước mắt chỉ còn lại vực sâu không thấy đáy, không thấy điểm cuối.
"Cửa đều kéo mở ra hết."
Cảnh ngục canh cửa mở từng cửa sắt dưới tầng hầm. Cả một con đường thật dài chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng lay lắt. Dưới chân là bậc thang năm cấp bằng đá phiến. Hướng Diệc Song thật cẩn thận đi xuống dưới. Xích sắt dưới chân kéo lê trên đất, ở không gian yên ắng đến không bình thường này, âm thanh xoàn xoạt đứt quãng phát ra càng thêm ồn ào.
Trong bóng tối, Hướng Diệc Song không chút nào che dấu sự kinh hoảng, đánh giá khắp nơi, hắc ám, âm trầm, ẩm ướt. Bên cạnh đường đi hẹp dài là từng cánh cửa sắt chắc chắn đóng kín, dường như chỉ có một khe hở khoảng 5cm dùng để đưa thức ăn, đưa xong thức ăn, khe hở cũng bị khóa lại.
Từ lối vào đi tới, cửa phòng 013 mở ra. Hướng Diệc Song đứng ở cửa, chặn mất ánh sáng mỏng manh. Trong phòng giam tối đến nỗi không thấy năm ngón tay, chỉ nghe thấy mùi tanh tưởi làm người ta buồn nôn.
Đối mặt với bóng tối không có chút sự sống này, Hướng Diệc Song cảm thấy từng đợt hít thở không thông, khốn khổ, vô lực ngồi xổm xuống.
Ánh sáng mờ nhạt từ sau chiếu tới, nàng nhìn chung quanh căn phòng rộng chưa tới 4 mét vuông này. Một bệ ngồi xí, không có giường, không có cửa sổ, chỉ có hai cái vòng sắt treo lơ lưng trên trần nhà. Khi cửa sắt này nặng nề đóng lại, trong đây thật sự không có ánh sáng.
Con chuột chết nằm im lặng trên nền đất, tựa hồ nó đối với nơi này đã đủ quen thuộc, cũng không bày xác ở trong góc. Có lẽ nó biết, ở trong này chậm rãi chờ chết cũng rất khó có người phát hiện, cho đến khi có mùi hư thối.
Mồ hôi lạnh trượt xuống làn da, Hướng Diệc Song khó khăn nuốt nước miếng, trên tay cầm túi rác, coi nhẹ sợ hãi trong lòng, nhích người tới chỗ xác chuột.
Khi bàn tay cách một tầng túi nhựa mỏng manh chạm vào cái xác lạnh lẽo mềm nhũn kia, nàng tựa hồ có thể cảm giác được, 24 năm đã qua cùng với vài thập niên sắp tới, toàn bộ đều dập nát bên trong cái miệng ác quỷ đầy máu, phá thành từng mảnh nhỏ.
Qua loa thắt nút cái túi, nàng thật sự không còn có thể ở lại trong phòng này nữa, kéo thân mình như chạy trốn về phía hành lang, dựa vào vách tường ra sức thở dốc. Cảm giác ghê tởm từng đợt nảy lên trong lòng, nôn khan không ngừng lại bị nghẹn làm mắt nàng ứa lệ.
Hi hi hu hu tiếng khóc cười cách đó không xa vọng lại, chưa kịp bình tĩnh giờ lại thêm một vòng lo lắng. Hướng Diệc Song cam chịu nghĩ, còn có cái gì, cùng nhau đến đây đi!
Nàng nén khó chịu trong ngực, dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mang theo túi rác tiếp tục đi sâu vào trong. Âm thanh là từ bên trong phòng 011 khóa kín cửa truyền đến, nói vậy người trong đó, tinh thần đã bị bức đến vỡ đê đi.
Loảng xoảng loảng xoảng......
"Bên ngoài có người đúng không?" Bên trong phòng 009 truyền đến tiếng rầm rầm phá cửa và tiếng kêu dồn dập.
Hướng Diệc Song cũng không tính để ý tới, nhiệm vụ của nàng, là dọn vệ sinh. Tầng hầm này có mỗi một nhà vệ sinh ở cuối hành lang, nàng phải kéo xiềng chân nặng trịch đi vào trong đó múc nước trở ra còn thuận tiện nhìn trên nền đất xem có xác động vật nào nữa không.
"Nhờ cô...... Nói cho các nàng, người thân của tôi đến tìm tôi."
Bị nhốt đến điên rồi đi. Cô ở bên trong, cảnh ngục ở bên ngoài, còn có thể không biết có người đến thăm tù?
"Tôi mà làm bẩn sau đó cô cũng phải tẩy đấy, giúp đỡ tương trợ nhau được không."
Đợi một hồi, không có được đến đáp lại, tiếng nói lại truyền ra, trong giọng nói mang theo vài phần năn nỉ: "Rất đau......"
"Cô...... đến nguyệt sự?"
"Ừ...... lại giúp tôi......"
"Chờ, chờ chút."
Hướng Diệc Song tìm cảnh ngục tới, mở cửa sắt ra, thấy vẻ mặt chán ghét của cảnh ngục, nàng dường như một bước cũng không muốn đi vào phòng kia. Ném giấy vệ sinh cho Hướng Diệc Song, sai khiến nàng: "Cô vào xem."
Tới cạnh góc tường gần cửa đã nhìn thấy bóng dáng một cô gái trẻ nhỏ gầy, tựa hồ là lâu không thấy ánh sáng, ngay cả ngọn đèn yếu này cũng đủ kích thích đồng tử của cô ấy. Chỉ thấy cô ấy khép hờ hai mắt, ôm bụng trông đau đớn khó nhịn.
"Cô thế nào?"
"Đau bụng kinh."
"Đau không chết cô, 05745 đi ra."
"Cảnh quan, cô ấy hình như rất khó chịu."
"Đi ra, chuyện này không đến phiên cô quản."
Cô gái cầm lấy cánh tay Hướng Diệc Song, gắng gượng đứng dậy, mỉm cười với nàng, đứng ở cửa.
Cô ấy đối diện với ánh sáng, Hướng Diệc Song chỉ có thể mơ hồ thấy gò má của cô ấy. Mấy sợi tóc đầy mồ hôi dán chặt vào má, vài giọt mồ hôi chảy xuống từ khuôn mặt trắng bệch gần như trong suốt đó. Đôi mắt to long lanh, khóe miệng giơ lên một độ cong gần như hoàn hảo, cô nhanh chóng nhét một đống tiền vào tay viên cảnh ngục: "Lãnh đạo, tôi rất khó chịu, để tôi tắm rửa một lát được không?"
"Tiểu Quỷ cô thật phiền toái."
"Hí hí, cám ơn lãnh đạo." Tiểu Quỷ nở nụ cười, tay kia lại giống như ảo thuật nhét thêm một ít tiền vào tay cảnh ngục.
"Được rồi, quần áo cho cô thay, giải quyết nhanh lên chút. Đừng làm tôi gặp phiền toái."
Cảnh ngục mặt không đổi sắt bắt đầu thực hiện công việc đối với các nàng vô số lần, chính là, đem còng tay lạnh lẽo đeo vào tay Tiểu Quỷ, đưa cô đi đến phía cuối hành lang.
Coi thường, giễu cợt, tra tấn kẻ yếu dường như là cách sinh tồn ở nơi này. Không có tha thứ, không có thương hại, không có tôn trọng.
Hướng Diệc Song đi theo sau các nàng, yên lặng nhìn kỹ cô gái nọ. Đặt mình vào hoàn cảnh lạnh lẽo nơi đây, nàng cảm thấy toàn thân rét run.
Cô gái mỉm cười ấm áp tựa như tia sáng mặt trời cuối cùng của những ngày đông, mang đến một chút ấm áp.
Bóng dáng kia thê lương mà kiên định, trên bờ vai non nớt của cô dường như gánh rất nhiều tang thương, đối mặt với lạnh lùng cô thong dong ứng phó. Một cô gái như vậy, cực kỳ giống mình khi 18 tuổi cùng cô ruột tuyên chiến trên thương trường.
Cảnh ngục mở còng tay Tiểu Quỷ ra, đứng ở cửa gọi Hướng Diệc Song lại:
"Cô cũng đi vào, trước tiên dọn sạch sẽ bên trong đi."
Tiếng khóa cửa qua đi, không khí khôi phục lại sự yên ắng vốn có.
Tiểu Quỷ đi đến bồn rửa tay, rửa mặt trước, rồi lại ấn một chút xà phòng cho vào lòng bàn tay, mở vòi nước, cúi đầu đưa vào dưới vòi nước bắt đầu gột rửa.
Đã gần đến cuối mùa thu, nước lạnh xối vào đầu khiến Tiểu Quỷ không khỏi đánh run một cái, không cẩn thận đập đầu vào vòi nước, gào một tiếng kêu lên: "Ui! Đau thiệt!"
Tiểu Quỷ ngẩng đầu lên, mái tóc ngắn ướt đẫm rũ ở sau đầu, giọt nước thấm vào bộ áo tù màu xanh, chầm chậm lan ra, biến thành một mảnh xanh thẫm.
Tiểu Quỷ gội đầu xong, cố ý vô tình quan sát 'cây cột điện' cao hơn mình ít nhất một cái đầu trước mắt kia.
Cô gái ấy vừa cao vừa gầy, con ngươi trong như ngọc lưu ly, sóng mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn gợi cảm, đường cong nhu hòa thanh tú, da thịt trắng bóng...... So với yêu nghiệt Lam Tử Ngưng kia thiếu một phần xinh đẹp lại hơn một phần nhu nhược, còn có một chút khí tràng cố chấp nói không nên lời. Đôi mày cong cong của nàng tựa hồ vẫn nhíu chặt, mái tóc dài cột đơn giản sau đầu, có vài sợi buông lỏng cạnh vành tai, nhìn có chút chật vật.
"Cám ơn chị nhé, mỹ nữ."
Hướng Diệc Song ngây ra như phỗng nhích qua một bên đi vào.
Suốt ba tuần liền đối diện với không gian đen tối lạnh lẽo, không biết bên ngoài là ban ngày hay đêm, không có ai để nói chuyện, chỉ có mỗi ngày ba bữa đúng giờ đưa tới, cô mới biết được, mỗi ngày trôi qua như thế nào.
Thật vất vả mới có cơ hội gặp người, lại là một mỹ nữ cao ngất, không đùa giỡn một phen sẽ không là Tiểu Quỷ.
"Chị gái xinh đẹp mới tới ơi, tôi tên Chu Nam, các nàng đều gọi tôi là Tiểu Quỷ."
"Chị đẹp thật đó......" Tiểu Quỷ cười quyến rũ tới gần, tay giơ ra giữa không trung. Cả buổi sau, Tiểu Quỷ đưa ra một kết luận, cô gái này là một tòa đại băng sơn.
Nhìn bàn tay cô ngượng ngùng dừng ở đó, do dự một hồi, vẫn là lễ phép cởi bao tay, nhẹ nhàng cầm. Đang muốn rút về, Tiểu Quỷ lại dùng sức nắm chặt, đầu ngón tay cố ý vô tình chạm nhẹ vào lòng bàn tay nàng.
"Chị gái trước đây ở chỗ nào? Cần phải chiếu cố tôi nhiều hơn đó nha."
Giọng điệu mang theo sự ngang ngạnh, hảo cảm lúc trước bị một hành động như vậy đạp đổ hoàn toàn. Hướng Diệc Song phản cảm đẩy tay Tiểu Quỷ ra, đi vào bên trong.
"Chị gái khinh thường tôi à......"
Hướng Diệc Song bị Tiểu Quỷ chặn đường đi, nhíu mày cúi đầu nhìn cô chằm chằm.
"Không có, tôi lãng phí quá nhiều thời gian."
"Ồ......" Tiểu Quỷ ra vẻ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, không hề e dè Hướng Diệc Song còn đứng trước mặt, nhanh chóng cởi bỏ áo của mình.
Hướng Diệc Song ngăn cái tay đang định tuột quần xuống của cô: "Cô muốn làm gì!"
"Cởi quần áo a."
"Cởi quần áo làm gì!"
"Tắm rửa a." Tiểu Quỷ tùy tay ném bộ đồ lên bồn rửa, trên người chỉ còn lại có bộ đồ lót. Sau đó vô tội chớp mắt nhìn nàng, khóe miệng lại lơ đễnh nhếch lên một nụ cười tà.
"Chị gái, không cởi quần áo làm sao tắm rửa nha."
"Chị gái chị gái, cho tôi mượn cái thau kia đi, tôi muốn hứng nước tắm rửa."
Hướng Diệc Song đưa lưng về phía Tiểu Quỷ, đem thau nhựa từng cái để xuống, mặt bình tĩnh ngẩng cao đầu đi thẳng vào trong. Nàng nhanh chóng đi đến gian bên trong cùng, đẩy cửa ra, mùi tanh hôi cứ thế mà ập vào mặt. Nhấc bàn chải lên, đứng sững một hồi, mới chậm rãi ngồi cuống, bắt đầu dọn dẹp. Trên mặt từng giọt từng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống, nàng định giơ tay lau, nhìn bàn tay đính đầy nước bẩn, đột nhiên lại nở nụ cười.
Tiểu Quỷ cúi đầu vắt khô tóc, khóe mắt liếc thấy người kia đột nhiên ngây ngô cười kỳ cục: "Chị làm sao vậy."
Hướng Diệc Song không để ý đến, cười càng thêm càn rỡ. Dần dần, tiếng cười trộn lẫn tiếng khóc, vô lực ngồi bệch xuống đất, nàng liền khóc nức nở đến không thở nổi.
"Nè......" Tiểu Quỷ đi qua đi chụp bả vai của nàng: "Tôi chỉ là đùa với chị một chút thôi......"
"Cái cô này...... Đừng khóc mà......" Chu Nam sợ nhất là thấy người khóc. Cô sẽ không an ủi ai, cô sợ hãi phải đối mặt với bộ mặt khóc lóc nào đó.
Dì Liên, là người nuôi cô từ nhỏ, mỗi lần tan tầm về nhà đều vào phòng đóng chặt cửa rồi khóc đến chết đi sống lại. Mỗi lần cô chỉ có thể trốn trong nhà vệ sinh, làm bộ cái gì đều không có thấy, giống như nếu làm vậy mới có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sự cứu giúp của dì ấy.
"Ai ai ai, chị khóc nữa thì cảnh ngục sẽ nghĩ tôi làm gì chị đó."
"Này! Đủ rồi nha! Tôi cũng không có làm gì mà! Nhiều lắm là sờ có chút thôi! Khóc cái gì chớ!"
"Nè nè, chị nhìn tôi này, tôi đây ba tuần không tắm rửa, so với đống này còn bẩn hơn. Chị chị chị nếu không ngừng khóc, tôi cọ lên người chị à."
"Tôi cọ thật đó! Tôi... đừng cho là tôi không dám động thủ nhá!"
"Này!"
Gặp Hướng Diệc Song vẫn không cho bất cứ phản ứng nào mà cứ gào khóc, Tiểu Quỷ cắn cắn răng một cái, giơ hai tay, ôm nàng vào lòng. Tưởng rằng nàng sẽ phản kháng dữ dội, ai biết nàng lại mềm mềm tùy ý mình ôm lấy, phản ứng này làm cô có chút bối rối.
"Tôi sai rồi, tôi sai lầm rồi, xin lỗi chị nhé. Về sau tôi không dám nữa, chị đừng khóc được không?"
Tay ôm phía sau lưng Hướng Diệc Song còn nhẹ nhàng vuốt ve, Tiểu Quỷ cảm giác được người trong lòng không ngừng run rẩy. Cô không dám lên tiếng nữa, chần chờ nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
"Hay là vầy, chị không khóc, tôi sẽ giúp chị dọn sạch nơi này."
Dường như, động tác trấn an thế này qua đi, cảm xúc của nàng thoáng có chút ổn định xuống. Vì thế Tiểu Quỷ không ngừng cố gắng, tay trái lớn mật nắm chặt cổ tay nàng: "Đừng ngồi ở đây, dơ lắm."
Nắm chặt tay nàng thật giống như giọng của cô lúc này, tinh tế, dịu dàng, nhịp nhàng ăn khớp, mang theo ma lực chữa khỏi, xoa dịu vết thương của nàng.
"Được rồi, cứ như vậy, chị nghỉ ngơi đi!" Tiểu Quỷ không đợi nàng trả lời trả vốn gì, trực tiếp kéo nàng đứng lên, đỡ nàng đi ra trước. Hướng Diệc Song bước đi khập khiễng đến chỗ bồn rửa tay.
Tiểu Quỷ nở một nụ cười vô hại với nàng, sau đó cầm lấy thau nước, đi đến gian bên trong rồi đóng cửa. Sau vài giây tĩnh lặng, liền truyền đến tiếng va chạm của thau nước và cạnh cửa, sau lại bồi thêm một tiếng 'ào', nước từ trong đó chảy ra.
"Tôi muốn ra ngoài, chị nhắm mắt lại đi."
Hướng Diệc Song ngừng nức nở, nàng căn bản không biết Tiểu Quỷ này đang làm cái gì. Chẳng qua, đối với trình của Tiểu Quỷ này, nàng cũng đã kiến thức qua, vì thế ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
"Ờ...... Chị cứ nhắm đi, tôi tắm xong thuận tiện rửa sạch nơi này lại một lần. Nếu chị đã nhắm mắt rồi, tôi sẽ không cần đóng cửa nữa."
"Tôi bây giờ sẽ bế chị qua bên này một chút, chỗ này cũng cần đổ nước."
"Ờ...... Chờ tôi mặc quần áo......"
"Tốt lắm...... Mở mắt ra đi...... A chờ chút...... Chị...... Không cho chị cười tôi...... Tôi lấy đồ thay đã.... Tốt lắm, chị mở mắt đi."
Hướng Diệc Song mở hai mắt, chỉ nhìn thấy Tiểu Quỷ che che giấu giấu đứng ở cửa, trong phòng khắp nơi ẩm ướt, trên nền đất cũng toàn là nước, cực kỳ giống cảnh tượng bị đại hồng thủy càn quét qua.
"Ờm...... Thoạt nhìn rất sạch sẽ đúng không...... Chị không cần cẩn thận quá, nếu còn chút bẩn chổ nào, chị dùng bàn chải chà chà một tí. Cái khác, trực tiếp dùng nước, rồi ngồi một bên đợi nước làm sạch là được."
"Tôi đây chính là trải qua một thời gian dài tìm tòi học hỏi mới được, bây giờ chỉ cho chị một chút, nhưng mà......" Hắt xì... "Nhưng mà chị không cần cảm kích tôi, nhấc tay chi lao(*), nhấc tay chi lao mà thôi."
(*): Tiện tay giúp đỡ
Tiểu Quỷ càng nói càng hưng phấn, thân mình vốn nghiêng một bên giờ lại trực tiếp đối diện Hướng Diệc Song. Lúc này Hướng Diệc Song mới phát hiện, cô mang quần dính máu mặc ngược ra trước... Nhìn mái tóc ẩm ướt của cô, bồ độ dính nước bẩn, cùng với gương mặt non nớt động lòng người không hề thích hợp. Dáng vẻ chật vật như thế khiến trong lòng Hướng Diệc Song một trận co rút đau đớn, mấp mím môi, nàng đem ý nghĩ trong lòng nghẹn đến bên miệng, nói: "Cô chẳng qua là bồi tội, chúng ta huề nhau."
"Rồi rồi rồi! Huề nhau cũng được! Lúc đại băng sơn lở tuyết thực khủng bố!"
Hướng Diệc Song cảm thấy trong lòng ấm áp hiếm có. Dường như, vực có sâu cỡ nào, cuối cùng cũng sẽ thấy được ít nhiều điểm sáng.
-------
Editor có lời muốn nói: cái đoạn nhặt xác chuột, ôi chao, rợn cả người a~~