Ái Ngục

Chương 22




Đinh Tiểu Tuyên bị yêu nghiệt bắt đi, Hướng Diệc Song không còn hộ hoa sứ giả mà chỉ lẻ loi một mình, tin tức này rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Khu 2, bị động tay động chân trong phòng thay đồ nhiều hơn là không thể tránh khỏi. Mới vừa rồi Tiểu Quỷ kia là một trong số đó, bức nàng lui đến góc, quả thực tính tình đến chết cũng không đổi.
Tóc vẫn còn ướt sũng, Hướng Diệc Song nơm nớp lo sợ lại vẫn ra vẻ bình tĩnh trở về phòng giam của mình, ngồi ngay ngắn trên giường của mình nhắm mắt dưỡng thần, cảnh giác vểnh tai cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên ngoài.
Tiếng dép nhựa ngang ngược phách lối kéo dài trên đất làm người ta bất an. Tiếng người trong hành lang ồn ào hỗn loạn. Cảm giác bất an sợ hãi càng ngày càng mãnh liệt. Đã liệu được chuyện sắp xảy ra, Hướng Diệc Song âm thầm siết chặt tay, thầm hạ quyết tâm, dẫu chết cũng không theo.
"Sư thái, luyện công hả?" Người tới vẻ mặt dữ tợn, bước đi chệnh choạng, cứ như cây cỏ trước gió.
"Xem, lại xuất hồn thăng thiên ".
"Hà hà, chúng ta giúp nguyên thần của cô ta trở về vị trí cũ đi."
Bộ mặt dữ tợn vây quanh bên giường, trong đám người có một bàn tay kéo tóc nàng. Da đầu bị kéo đến phát đau, Hướng Diệc Song chỉ có thể theo thế bị lôi xuống giường, nàng chống đỡ: "Buông ra!"
Lời còn chưa dứt, lại bị giữ chặt, tóc bị níu xuống, cả người chỉ có thể khom xuống theo, bị bắt ngửa đầu nhìn bọn họ ở tư thế cực kỳ khó chịu.
"Sư thái, hút thuốc không?" Một cô ả mập mạp lấy điếu thuốc và diêm từ lưng quần ra, nheo mắt châm một điếu trên miệng, hút một ngụm lớn, để sát miệng vào mặt Hướng Diệc Song. Khói thuốc dày đặc làm nàng lập tức ho khan, sặc đến mắt đều ươn ướt.
Bộ dạng Hướng Diệc Song chật vật làm bọn xung quanh cười rần một trận.
"Sư thái thành tiên, khói cũng bay lên luôn nha."
Ả mập siết cằm nàng, tới tới lui lui nhìn nàng mấy lần, vừa lòng gật gật đầu.
"Khuôn mặt này nhìn thật vừa mắt."
Hướng Diệc Song chợt lắc đầu, va vào một ả đứng ở bên cười không ngậm được mồm, bị Hướng Diệc Song đập một cú mạnh đến cắn phải lưỡi, "A" hét thảm một tiếng.
"Khốn kiếp!" Ả mập cầm điếu thuốc bằng hai ngón tay phe phẩy trước mặt nàng. "Đừng ỷ vào có mấy phần tư sắc thì làm bậy. Tao coi thử mày bị hủy dung rồi còn có ai thèm nữa không!"
Mắt thấy điếu thuốc còn cháy dở đang tiến tới gần, Hướng Diệc Song giãy dụa không có kết quả thì nghĩ rằng, lần này chắc xong rồi, ai ngờ tiếng Tiểu Quỷ đúng lúc xuất hiện: "Này! Béo tiểu thư dừng tay!"
Chu Nam từ xa nhảy một bước tới trước mặt ả mập giựt điếu thuốc trên tay ả ta. Ả mập bị Chu Nam đẩy mạnh một cái lui lại mấy bước mới đứng vững. Người chung quanh đều là hết hồn nhìn chằm chằm Chu Nam.
"Mày điên rồi Tiểu Quỷ!"
Hướng Diệc Song cảm kích nhìn cô, ai ngờ Tiểu Quỷ trực tiếp cầm điếu thuốc còn cháy một nửa đưa lên miệng mình, cười hì hì kéo ả mập qua.
"Thuốc lá loại này là tài nguyên quý sao có thể lãng phí."
"Hừ, mày đừng xen vào việc của người khác. Hổ Nữu không phải tìm mày khắp nơi sao."
"Thì phải chạy khắp nơi thì cô ta mới tìm không được tôi chớ."
Chu Nam cà lơ phất phơ nhướn mày nhìn Hướng Diệc Song, bàn tay đặt trên đầu Hướng Diệc Song cọ qua cọ lại trên ngực mình.
"Tượng tỷ tỷ, không thể phủ nhận, tôi thích sự cách biệt về chiều cao như thế này."
"Tránh ra, tránh ra."
Ả mập đẩy Chu Nam một cái, lại lần nữa đem lực chú ý hướng về phía Hướng Diệc Song: "Giả bộ thanh cao cũng vô dụng, bọn tao đều là kẻ tục tằng, mày tốt nhất cũng hoàn tục gia nhập cùng bọn này đi. Cỡ nào thì cũng dễ dàng vượt qua mỗi ngày, mày nói xem?"
Hướng Diệc Song cắn răng trừng Chu Nam, Chu Nam bày ra vẻ mặt vô tội: "Chị gái, tôi muốn cứu chị đấy. Nhưng tôi cứu được chị một lần cứu không được lần thứ hai nha. Chị phải tự mạnh mẽ lên."
"Tôi là người, không biết giao tiếp với cầm thú!" Hướng Diệc Song dùng hết sức giãy dụa, thế nhưng người kèm kẹp nàng không hề nhúc nhích.
Mắt thấy ả mập chuẩn bị hạ xuống một cái tát, Chu Nam kinh hô: "Ngừng! Không thể đánh!"
Ả mập đúng lúc phanh lại, bàn tay mập mạp xoay một vòng quanh mí mắt Hướng Diệc Song, giảm lực trượt xuống, móng tay thật dài vẫn để lại dấu vết trên mặt nàng, máu đỏ từng giọt từng giọt chảy xuống.
"Cô thảm, cô thảm rồi." Chu Nam liên tục lắc đầu, đáng thương hề hề đồng tình với ả mập.
"Động chuyện gì hả?!"
"Ai......" Chu Nam vỗ vỗ vai ả mập: "Lão Hoàng nghiêm khắc tiêu trừ bạo lực trong tù! Cô ta mà đi tố cao cô, trên mặt này không phải có chứng cớ sao!"
"Cút! Nó không phải chỉ là một món đồ chơi sao!"
"Tùy cô thôi, cô xem tôi dạo mấy vòng Hổ Nữu còn chưa dám hạ độc thủ. Ngay cả cô ta cũng biết sợ." Chu Nam nhún nhún vai, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn dấu móng tay trên mặt Hướng Diệc Song, cười nhìn nàng.
"Chị gái, chỗ nào hỏng thì chỗ đó càng đẹp."
Hướng Diệc Song xem như đã hiểu, Tiểu Quỷ chẳng qua là nghĩ cách cứu mình, làm như vậy cô sẽ không bị gắn mác chen vào chuyện của người khác còn có thể tự bảo vệ mình.
"Vậy mày nói đối phó với con này như thế nào?"
"Cô ấy hả? Nghe nói có nhược điểm trí mạng, chính là khiết phích đó." Chu Nam cười hì hì nói với người kẹp chặt Hướng Diệc Song: "Buông tay buông tay, sẽ để lại dấu."
Chu Nam nói xong lấy một lọ nhựa từ túi áo ra, bên trong có gì đó dính dính màu đen.
"Nào nào nào, đây là nước bùn tôi lấy ở sau núi, phỏng chừng có phân của loài không phải người. Vẽ lên mặt cô ấy vài đường, còn không cho rửa. Ha ha ha! Chơi đủ vui!"
Bọn người a mập vừa nghe, trực tiếp ngưng thở bịt mũi: "Khốn, Tiểu Quỷ mày ác thiệt!"
"Hừ! Này thì mắng tôi là vương bát(*)!" Chu Nam nở nụ cười dữ tợn chầm chậm áp sát vào Hướng Diệc Song, kéo nàng ngồi xuống mép giường, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe nói nhỏ: "Đây là mặt nạ." Sau đó giơ tay, vẽ một đường lên mặt nàng.
(*): trong 'vương bát đản': cụm từ dùng để chửi phổ biến
Hướng Diệc Song kinh sợ muốn giãy dụa tránh thoát. Nàng tin Tiểu Quỷ muốn cứu nàng, cũng không thể tin hoàn toàn! Ai biết cô ta có phải đang mượn cớ trả thù hay không chứ?!
"Trốn cái gì trốn?! Chị trốn không thoát đâu! Hà hà hà hà!" Chu Nam giữ chặt khuôn mặt đang lắc qua lắc lại kia, một lần lại một lần vẽ tới vẽ lui đùa nghịch trên mặt nàng.
Hướng Diệc Song nhíu chặt mày, xúc cảm lạnh lẽo trên mặt khiến nàng run lên từng đợt.
"Đừng nhíu, sẽ để lại nếp nhăn! Nhìn đi, bùn thiên nhiên! Tốt cho nhan sắc!" Chu Nam rất là vừa lòng nhìn mặt Hướng Diệc Song.
"Ha ha ha, Tiểu Quỷ, đúng là quỷ mà."
"Sư thái, vương bát là pháp danh của cô sao!"
"Ây ui, hình vẽ này cũng quá giống đi!"
Một khung cảnh vui vẻ ấm áp như thế này lại vang lên tiếng nói mà Chu Nam cực kỳ không muốn nghe. Hổ Nữu nghênh ngang tiến vào, phía sau đi theo không ít người, người người đều thuộc kiểu trâu mẹ thân cường thể tráng.
"Náo nhiệt như vậy?"
"Chị Hổ Nữu, tôi...... tôi ở đây chờ chị đó......"
Giống như lời cô vừa nói, dâng lên tận cửa, dù cho Hỗ Nữu cho xuống tay độc cỡ nào, nhiều lắm thì nàng ta muốn đánh má trái lại tiếp tục đưa má phải qua, đánh đủ thì việc này liền kết thúc.
"Tránh ra, tránh hết ra." A Cẩn đẩy hết đám người ả mập ra ngoài cửa.
"Ấy da? Hướng vương bát! Ha ha ha! Cô cũng đi ra ngoài để người khác thường thức nữa chứ."
Hướng Diệc Song muốn ở lại. Nàng muốn rửa mặt! Nàng cắn răng trực tiếp đi qua chỗ vòi nước, lại bị người kéo lại, đuổi ra ngoài.
"Tiểu Quỷ, chủ động đưa lên tới cửa, coi như mày thức thời. Yên tâm, đêm nay tao tỉ mỉ chuẩn bị một màn, bảo đảm mày vừa lòng." Hổ Nữu giương tay lên, đàn em liền lấy ra một cái khăn tay đi qua sau lưng Chu Nam bịt mắt cô lại. "Vì bảo đảm tính thần bí, một phút cuối trước khi tặng lễ vật cho mày tao sẽ công bố."
Chu Nam bắt đầu cảm thấy sợ hãi, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
"Chị hai à, chị đại nhân đừng có chấp nhặt tiểu nhân. Tôi dâng yêu bà đến cho chị rồi. Chị muốn đánh phải không, tôi liền đứng ở chỗ này cho chị đánh chửi, đừng che mắt gì đó với tôi."
Hổ Nữu cười tiến lên, rút ga giường ra đưa cho đàn em.
Hai tay Chu Nam bị kéo ra sau, trong lòng cả kinh: "Cô muốn làm gì?"
Đàn en nhận lấy ga giường, trực tiếp trói gô Chu Nam lại, rồi lấy ra một cái khăn khắt nhét vào miệng Chu Nam.
"Tao đâu nỡ lòng đánh mày, mày hoạt bát đáng yêu như vậy mà. Tao cũng sẽ không động tới mày, tao là người nhã nhặn, không động chân động tay."
Chu Nam giãy dụa lại không thoát được khống chế của mấy người đó, chỉ cảm thấy chân bị người ta đạp một cước, liền quỳ rạp xuống đất, miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng ô ô đứt quãng.
Lúc Hướng Diệc Song bị đuổi ra phòng thì thấy Tiểu Quỷ đã bị người ta trói lại đẩy xuống sàn, nàng không khỏi bắt đầu lo lắng cho Tiểu Quỷ.
Tuy nói hiện tại không ai dám động thủ, nhưng nàng vẫn sợ không biết những người đó sẽ làm gì với Tiểu Quỷ, vì thế đứng ở cửa nhìn chăm chú hết mọi chuyện xảy ra trong phòng. Những người đó hình như cũng không để ý có người vây xem, người ngoài hành lang đều tới chỗ này, có nhìn Hướng Diệc Song, đương nhiên cũng có vây xem Tiểu Quỷ.
Lại một cố sự, sắp bắt đầu diễn ra.
Một người phụ nữ hơi đứng tuổi bị kéo tới, khuôn mặt bà ta trắng bệch, mồ hôi chảy ròng, khẩn trương đến tay cũng phát run.
"Khách quý thần bí tới rồi, hư, đừng nói gì. Mày chỉ cần làm theo lời tao."
Người phụ nữ bị kéo tóc lạnh run đứng trước mặt Hổ Nữu. Bà ta cực kỳ nghe lời một tiếng cũng không phát ra.
Hổ Nữu giơ giơ cằm: "Bà lúc làm gà bị nhiều nam nhân đè rồi, chắc chưa thử đè người khác đâu nhỉ? Lại đây, đưa cho bà một người, con nhỏ kia cho bà khai bao."
Chu Nam càng giãy dụa kịch liệt, không ngừng lắc đầu đầu kêu ô ô. Tiếng kêu của cô quá nhỏ, nhỏ đến mức bị tiếng chế nhạo của quần chúng chung quanh lấn át.
Trước mắt cô chỉ có khoảng không tối đen như mực, bên tai quanh quẩn tiếng ác ma gầm rú, nỗi sợ bao trùm lấy cô, nỗi tuyệt vọng từ tận đáy lòng bắt đầu lan tràn. Mắt cô lập tức trào ra nước mắt, thấm ướt khăn tay.
Hướng Diệc Song bên này cực kỳ khủng hoảng nhìn hết thảy rồi nhìn đến hai đại phật kìm kẹp hai bên: "Các cô dừng tay! Cô ấy vẫn là đứa nhỏ!"
Người phụ nữ bị ấn ngồi xổm trước mặt Chu Nam, Hổ Nữu lắc lắc cánh tay đầy sẹo trước mặt bà ta: "Tiểu Quỷ này làm chuyện tốt, lúc ấy tôi chảy rất nhiều máu đó. Nhưng mà, nói rất đúng, nó là một đứa nhỏ, tôi người lớn không thèm chấp, chỉ muốn nó chảy chút xíu máu là được rồi. Nhiệm vụ này, giao cho bà."
Trong mắt người phụ nữ đó hàm chứa lệ quang, run rẩy nói: "Tôi sẽ không......"
"Đừng giả bộ với tôi, dùng cái lưỡi hầu hạ người ta của bà, liếm đi."
Chu Nam vừa nghe thấy tiếng nói của người phụ nữ nọ, mạnh mẽ tránh thoát kẻ đang giữ chặt mình, lại bởi vì bị trói gô, rất nhanh lại bị ấn ngồi xuống. Lúc này đây chân cô bị tách ra, cả người bị đè ép ngồi bệt trên sàn.
"Ô... Cút... Cút..."
Đột nhiên có một bàn tay nâng mặt cô, vết chai trên tay mơn trớn gương mặt non mềm của cô, đem tới cảm giác hơi đau đau, Chu Nam không tự chủ được run run một cái.
"Tiểu Quỷ, tao không nói dối đi, tao không động mỳ, người này động mày chắc là sẽ vừa lòng chứ."
Khăn bịt mắt của Chu Nam bị kéo xuống, nước mắt rơi xuống như mưa.
Sắc mặt người phụ nữ nhất thời biến trắng như tờ giấy: "Nam Nam!"
"Ha ha, Tiểu Quỷ, mày thật đúng là đáng thương, chính mẹ ruột cũng không nhận ra mày."
Chu Nam trừng cặp mắt đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm Hổ Nữu đang kiêu ngạo đầy mặt.
"Ấy? Tao nói sai rồi sao? Nhưng dù sao mày cũng là đứa trẻ tốt, trăm phương nghìn kế chạy đến chỗ bà mẹ thân yêu của mày ngồi. Đáng tiếc a, bà ta lại không cảm kích."
Người phụ nữ toàn thân phát run, thay đổi phương hướng thẳng tắp quỳ trên mặt đất, lôi kéo áo Hổ Nữu : "Chị Hổ Nữu, Nam Nam biết sai rồi, tôi cầu xin chị hãy buông tha nó."
"Cầm thú! Các cô sẽ bị báo ứng!" Hướng Diệc Song kích động muốn vọt vào phòng, lại bị người ta đẩy ra đến cửa cũng chạm không tới.
Khăn trong miệng Chu Nam bị người ta kéo ra, cô cố nhịn không rơi nước mắt nữa, giọng nói run run rống to với người phụ nữ kia: "Cút! Bà cút cho tôi! Cút đi!"
Người phụ nữ bị Hổ Nữu nắm lên, trực tiếp ấn ngã xuống trước mặt Chu Nam: "Đừng nhiều lời, nhanh lên chút, nhìn mãi."
Hướng Diệc Song biết cứ như vậy Tiểu Quỷ sẽ bị phá, nàng không nghĩ nhiều, đẩy đám người ra, lao về phía hành lang, chạy như bay đến phòng giam của Lam Tử Ngưng.
Nàng cũng không thèm để ý đến cái gì khiết phích, ai cản nàng, nàng trực tiếp cắn một ngụm, cắn đến nỗi Tiếu đại muội ngao ngao kêu to, vọt vào phòng: "Mau cứu Tiểu Quỷ!"
Đinh Tiểu Tuyên vốn đang nằm trong lòng Lam Tử Ngưng ngủ trên giường. Bị Hướng Diệc Song rống to như vậy, cô nhất thời sợ tới mức ngồi dậy, kéo chăn che lên người.
"Làm sao vậy?"
Lam Tử Ngưng thế nhưng cũng chỉ chậm rãi mặc đồ: "Tiểu Tuyên nhà của cô nói, có khó khăn, tìm cảnh sát."
"Tôi van cô, nhanh cứu cô ấy với!" Hướng Diệc Song chỉ thiếu nước quỳ xuống với Lam Tử Ngưng. Nàng run rẩy kịch liệt, mắt thỉnh thoảng nhìn lại phía cửa.
Đinh Tiểu Tuyên nhìn thấy trên mặt Hướng Diệc Song có hình vẽ kỳ quái gì đó đen như mực, trông thật là buồn cười, nhưng mắt thấy Hướng Diệc Song luôn mang vẻ trấn định lại có thất kinh đến như thế, biết là Tiểu Quỷ nhất định xảy ra chuyện, cũng không nhiều lời, quay đầu nói với Lam Tử Ngưng: "Ngưng......"
Lam Tử Ngưng vươn tay chặn môi cô lại: "Dạng này, trên đầu em cũng có vầng sáng luôn rồi. Để tôi nghĩ thử có lời hay không đã."
"Lam Tử Ngưng! Cứu Tiểu Quỷ trước đã!" Đinh Tiểu Tuyên cũng bắt đầu mặc quần áo.
"Được rồi được rồi, cái tính thối này của em. Tôi nhớ kỹ, sẽ tính sổ với em sau."
"Nhanh lên!" Hướng Diệc Song dậm chân.
Lam Tử Ngưng chậm rãi xoay người xuống giường, lại chậm rãi nhấc bước kiểu nữ vương đi đến trước mặt Hướng Diệc Song: "Cô phá chuyện tốt của tôi còn kiêu ngạo như vậy..."
Hướng Diệc Song nắm tay nàng, kéo Lam Tử Ngưng trực tiếp phóng ra ngoài. Lúc này cổng Khu 2 bị mở ra, Hoàng Linh cư nhiên từ phía sau đi tới. Đám người trên hành lang bắt đầu lủi trốn đi.
"Yo, cảnh sát tới đúng lúc quá nha."
Hướng Diệc Song thấy Hoàng Linh xuất hiện, liền buông tay Lam Tử Ngưng muốn tiến lên cáo trạng, bị Lam Tử Ngưng đè lại.
"Chuyện này mà do cô tố cao, về sau tôi không bảo vệ cô nổi đâu. Đến lúc đó Tiểu Tuyên nhà cô lại đổ trút lên đầu tôi." Lam Tử Ngưng bước đi qua như một con mèo, đột nhiên quay đầu: "Lại nói, con rùa này thật thích hợp với cô." Sau đó tiếp tục yêu mị đi tới chỗ của Hổ Nữu, trước khi tiến vào phòng, còn không quên bày ra một nụ cười quyến rũ với Hoàng Linh.
Trong phòng, quần dài của Tiểu Quỷ đã bị kéo xuống, chỉ còn lại có cái quần lót trên người. Người phụ nữ ngồi chồm hổm ở trước mặt cô, hai người đều là nước mắt đầy mặt.
Lam Tử Ngưng xoa xoa huyệt thái dương, nàng gõ gõ cạnh giường: "Biết làm sao được, lão Hoàng đến đây."
"Ngưng tỷ?" Hổ Nữu nghi hoặc nhìn Lam Tử Ngưng.
Lời còn chưa dứt, Hoàng Linh đã vội vàng xuất hiện ở cửa. Nàng nhìn một lượt khắp phòng, lạnh giọng nói: "Ngoại trừ hai người kia! Mang hết toàn bộ người trong phòng đi cho tôi!"
Cảnh sát vĩnh viễn xuất hiện sau cùng, anh dũng còng tay tất cả mọi người có liên can, xếp hàng đứng ở cửa. Lam Tử Ngưng cũng không ngoại lệ.
"Lãnh đạo, tôi cũng thật oan mà, tôi mới đến." Lam Tử Ngưng cười nhìn Hoàng Linh, lại giương cằm chỉ hướng Đinh Tiểu Tuyên đứng ở một bên, hôn ngân trên cổ cô rõ ràng trước mắt.
Hoàng Linh thoáng nhìn, vẫn nổi giận đùng đùng gào thét: "Mang đi!"
-------
Editor có lời muốn nói: haha~ Sư thái để cái mặt rùa đó chạy khắp nơi bất chấp tất cả nha, còn cắn người~~~
Các bạn có thấy cảnh Tiểu Tuyên ngủ trong lòng Ngưng tỷ thật ấm áp ngọt ngào không, cả hai còn không mặc gì~~ A~