Ái Ngục

Chương 3





Hai vai bị nắm chặt, tôi tỉnh táo lại, ngẩng đầu đối diện là Tiêu Hàn hai mắt đỏ bừng. Nó lẩm bẩm trong miệng, tôi nghe không rõ nó đang nói cái gì.

Không khí lạnh lẽo lan tràn khắp người, cảm giác được thân thể của mình run rẩy không kiềm chế được, tôi không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào xung quanh, không nhìn thấy Tiêu Hàn nổi giận trước mắt, tôi chỉ cảm giác được một mảnh tĩnh mịch chết lặng.
Đột nhiên, nó buông tôi ra, cầm lấy bức tượng hai người ôm nhau bằng thủy tinh rồi dùng sức ném xuống đất. Nhất thời, vỡ nát tan tành. Tiếng thủy tinh vỡ chói tai làm tôi bừng tỉnh. Tôi sợ hãi bắt lấy tay nó: "Cô ấy ở đâu?"
Tiêu Hàn nở nụ cười, cười đến nỗi tôi nổi hết da gà.
"Chị hỏi cậu, cô ấy ở đâu?!"
"Chị à, anh cả chết rồi." Tiêu Hàn bỏ tay tôi ra, xoay người ngồi xuống sofa.
"Anh cả chết rồi, nhưng câu đầu tiên chị nói với em lại là hỏi con đàn bà kia ở đâu?"
Tôi không thể lý giải ý tứ câu nói kia của nó. Tôi nghe không hiểu, tôi chỉ biết tôi muốn nhìn thấy cô ấy.
"A Hựu ở đâu?!"
"Chị tỉnh táo lại đi, cô ta là phản đồ! Là cô ta hại chết anh cả! Là cô ta hại chết Lam Tiêu Tần!"
"Chị không tin! Cô ấy đang ở đâu?! Nói cho chị biết!"
Ngực tôi bắt đầu khó chịu, thực ngột ngạt, tôi không thở nổi: "A Hựu...... A Hựu không phải phản đồ...... Cô ấy không phải!"
Không thể gượng nổi, tôi ngã gục xuống đất, hô hấp càng thêm dồn dập.
"Lam Tử Ngưng! Chị, con mẹ nó thanh tỉnh lại cho tôi!"
Tiêu Hàn hoảng, tôi thấy nó tìm thuốc, thấy nó sốt ruột. Đúng vậy, nó là em ruột của tôi, nó sẽ không gạt tôi, nhưng A Hựu của tôi, A Hựu của tôi cũng sẽ không gạt tôi.
Tôi quỳ gối trước mặt Tiêu Hàn, tôi muốn cầu xin nó, để nó cho A Hựu cơ hội giải thích. Tôi không tin, tôi không tin A Hựu là phản đồ.
"Chị hai! Đứng lên!" Tiêu Hàn khóc, trong trí nhớ của tôi, từ lúc 8 tuổi nó đã không còn khóc nữa. Thế nhưng nó lại khóc cầu tôi đứng lên.
Tôi không đủ tư cách làm chị, không đủ tư cách làm em, tôi không đủ tư cách làm người Lam gia.
"Tiêu Hàn...... Tiêu Hàn......" Tôi lau nước mắt của nó, vịn nó cùng đứng lên, tôi muốn bình tĩnh lại. Đúng, tôi cần phải bình tĩnh.
"A Hựu ở đâu, chị đi hỏi cô ấy. Chị muốn cô ấy chính miệng nói cho chị biết."
Tiêu Hàn quay đầu đi chỗ khác không nhìn tôi, thở dài.
"Chị sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng, cũng là cho anh cả một công đạo. Nói cho chị biết được không, A Hựu ở đâu?"
"Tầng hầm ngầm."
Ba chữ của Tiêu Hàn làm tôi chấn động, tôi điên cuồng vọt thẳng tới tầng ngầm. Chân dừng lại trước cửa, lại không dám bước vào.
Là A Hựu, thật là A Hựu!
Một vài hình ảnh hiện lên trước mắt tôi. Trước khi đi Thái Lan, anh cả đã dặn tôi, cẩn thận A Hựu. Tôi không có nghe lời anh ấy nói, tôi cố ý để A Hựu đã biết vị trí của anh cả. Tôi đang cá cược, tôi cược là tình yêu của A Hựu đối với tôi. Nhưng tôi thua, thua triệt để, tôi hại chết anh cả. Tôi hại chết Lam Tiêu Tần!
Trong tầng ngầm truyền đến tiếng gậy gộc đánh đập vào da thịt, còn có tiếng va chạm của xích sắt, nhưng không có nghe được chút tiếng kêu nào của A Hựu. A Hựu của tôi, chết rồi sao?
Chữ 'chết' này khiến tôi kinh sợ, tôi đẩy mạnh cửa ra.
May quá, may quá, A Hựu của tôi, A Hựu của tôi không chết.
Một màn trước mắt lại làm tôi ngây ngốc. A Hựu nằm ngã trên đất, trên người quấn đầy xích khóa. Bọn họ xiềng tay xích chân cô ấy lại, gậy gộc cứ như vậy một lần lại một lần đánh vào trên người cổ.
Trên quần áo của cô ấy toàn là máu, chắc là cổ cắn răng, môi đều bị cắn đến chảy máu, lại còn không chịu cầu xin tha thứ.
Đây là A Hựu của tôi, A Hựu của tôi là quật cường như vậy.
A Hựu nhìn thấy tôi, cô ấy đang cười, cô nhìn tôi cười, nụ cười nhẹ nhõm. Tôi đọc hiểu ánh mắt của cô ấy, cô ấy đang đợi tôi, cô ấy chờ cùng tôi cáo biệt, cô ấy phải rời khỏi tôi.
Không thể, không thể, Kha Hựu không thể chết được, Kha Hựu là của tôi.
"Kha Hựu không thể chết được!" Tôi đẩy A Huy ra, nói: "A Hựu là của tôi, mạng Kha Hựu là của tôi! Em không thể chết được!"
"Ngưng......"
Tôi ôm cô ấy, thân mình của cô ấy lạnh lắm, tôi gắt gao ôm cô ấy.
"Không cần nói, đừng nói gì hết. A Huy, đi gọi bác sĩ Cổ!"
"Tử Ngưng tỷ! Tần ca là cô ta hại chết!"
Tôi biết, tôi đều biết, nhưng tôi không muốn cô ấy chết. Cô ấy không thể chết được.
"Đi gọi bác sĩ Cổ! Có nghe hay không!"
"A Huy, đi đi." Là Tiêu Hàn, tôi nhìn thấy sự thất vọng trong mắt nó, nhưng tôi không để ý được nhiều như vậy. Chỉ cần A Hựu không chết, chỉ cần A Hựu của tôi không chết.
"A Hựu...... A Hựu...... Tôi không tin, tôi không tin bọn họ, em không phải..."
A Hựu không đáp lại tôi, A Hựu ngủ rồi.
"Tôi biết, tôi biết em không phải. Em sẽ không phản bội tôi." Tôi khóc, gào khóc như đứa trẻ.
Nhưng bỗng nhiên, hết thảy đều thay đổi.
A Hựu trong lòng mạnh mẽ đẩy tôi ra. Tôi bị đẩy lùi về sát bệ cửa sổ, phía sau là vực sâu vạn trượng, A Hựu cầm súng chỉ vào ngực tôi. A Hựu đang cười, nụ cười khiến tôi phát hoảng.
"A Hựu!"
"Lam Tử Ngưng, tôi không phải Kha Hựu của cô! Tôi tên là Đinh Tiểu Tuyên!"
'Bằng!'
Cô ấy bóp cò súng, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của mình, cảm giác rơi xuống khiến tôi chợt run lên.
-------
"Lam Tử Ngưng!"
Tiếng cảnh côn gõ vào cửa sắt 'bang bang' vang lên.
"Lam Tử Ngưng!"
"Tử Ngưng tỷ?" Tiểu San đẩy đẩy Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng đứng dậy, cảm giác hít thở không thông khiến nàng hoang mang lo sợ.
"Thuốc..... Thuốc......"
"Ở trong này, thuốc ở trong này." Tiểu San lấy thuốc hen suyễn cảnh ngục đem tới đưa cho Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng vừa hít thở sâu vừa đem hít thuốc vào, hô hấp dần dần dịu lại.
Cảnh ngục lại nhìn thoáng qua Lam Tử Ngưng, xoay người rời đi.
"Ngưng tỷ, không có việc gì chứ?" Tiếu đại muội vắt cái khăn mặt đưa cho Lam Tử Ngưng.
Lam Tử Ngưng lấy tay sờ mặt, trên mặt là nước mắt lành lạnh. Thở dài thật sâu, nàng nhận khăn mặt, lau lau mồ hôi, lắc đầu: "Hôm qua, Tiểu Quỷ kia, cầm một vật của tôi."
Lúc Lam Tử Ngưng ra khỏi phòng tắm liền phát hiện, Tiểu Quỷ tên Chu Nam kia tay chân không sạch sẽ, còn thuận tay lấy mất cái lắc chân của nàng. Không có thu lại tại chỗ, thật ra nàng đã nghĩ, sợi dây kia ném đi cũng tốt. Khi vứt đi rồi, sợi dây tình cảm của nàng với Kha Hựu sẽ chặt đứt hết.
Nhưng nàng lại sai lầm rồi. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến Kha Hựu, những quyết định nàng đưa ra đều không tránh khỏi có sai sót.
Đã thật lâu không có nằm mơ gặp Kha Hựu, vậy mà sau khi ném sợi lắc đó, tối lại mơ thấy cô ấy.
Kha Hựu...... Đinh Tiểu Tuyên...... Kha Hựu...... Đinh Tiểu Tuyên...... Kha Hựu......
Em cũng sắp bức điên tôi rồi.
-------
Editor có lời muốn nói: ở chương 2, Tiểu Quỷ là lấy đi cái sợi lắc chân của Ngưng tỷ, editor chưa kịp hình dung nên để là 'sợi xích', giờ thì đã sửa lại.
P/s: cầu like, cầu nhắn lại =))