Đinh Tiểu Nghiên với chị của nàng xen vào việc của người khác, nhưng cũng là dưới cánh của Hoàng Linh, phối hợp diễn một tuồng kịch. Đinh Tiểu Nghiên đã tín tưởng Hoàng Linh hơn vài phần, nhưng nàng cũng không có ngốc, nên giữ bí mật, sẽ giữ bí mật. Ví dụ như, lén mang theo di động vào quay lại hết tình huống trong tổ sản xuất. Mà hành động này của nàng, tất nhiên là không thể lọt ra khỏi tầm mắt của Lam Tử Ngưng.
Bất luận kẻ nào, cũng không thể phá hỏng kế hoạch của Lam Tử Ngưng, kể cả Đinh Tiểu Tuyên, kể cả Đinh Tiểu Nghiên!
Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, chỉ là sau lưng bị người đẩy nhẹ, Chu Nam đã lảo đảo ngã xuống trước mặt Lam Tử Ngưng. Lam Tử Ngưng ngồi xổm xuống, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh.
"Tổ thức ăn sẽ sắp xếp cho cô đổi tổ, đi chiêu đãi tổ nhỏ bên ngoài đi."
Chu Nam nháy mắt mấy cái, lắc lắc cái đầu có chút choáng: "Ngưng tỷ, tôi không muốn làm."
Giống như chưa nghe thấy, Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng cười, cầm một vật giống lọ gia vị ném xuống.
"Cầm thứ này, bỏ vào phần ăn của Đinh Tiểu Nghiên, đừng nương tay, bỏ nhiều một chút. Sẵn tiện, ba ngày sau, trước khi thành phẩm rời trại giam, cô cần phải lấy được di động của Đinh Tiểu Nghiên tới cho tôi."
Chu Nam dùng ngón chân nghĩ cũng biết Lam Tử Ngưng đang làm những gì. Di động, là hàng cấm trong trại giam, cho dù là ai cũng phải gửi lại. Đinh Tiểu Nghiên tự ý mang di động theo, chắc đã nắm giữ nhược điểm của Lam Tử Ngưng. Trộm đồ thật quá dễ, cô sẽ làm. Nhưng, thứ kia hẳn không phải là thứ gia vị bình thường, không hiểu nổi vì sao nàng cứu Đinh Tiểu Tuyên, lại còn muốn hại Đinh Tiểu Nghiên.
Từ khi biết cố sự của Hướng Diệc Song, biết nàng từng bị lợi dụng, bị đùa bỡn, Chu Nam bắt đầu sợ hành vi trong quá khứ của mình sẽ làm Hướng Diệc Song sinh ghét. Vì thế cô cả gan muốn khuyên can Lam Tử Ngưng, cô từ từ bò dậy: "Đó là em của Đinh Tiểu Tuyên..."
Nghe tới tên Đinh Tiểu Tuyên, sắc mặt Lam Tử Ngưng phát hờn: "Rồi thì sao?"
Chu Nam ngượng ngùng nói: "Ngưng tỷ, tôi đã lợi dụng Đinh Tiểu Tuyên, giờ không muốn lại làm hại em gái của cô ấy."
Ánh mắt Lam Tử Ngưng lưu chuyển rồi liếc nhìn cô một cái, tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại mang theo ý tứ 'không cho phép giải thích':
"Cô cảm thấy, Chu Bình trở về rồi, thì có thể qua sông đoạn cầu phải không?" Chiếc cằm tinh tế hơi hơi nâng lên, mím môi cười: "Mỗi ngày yên ổn như vậy nên chán?"
Chu Nam còn chưa trả lời, một giọng nói ẩn ẩn bất an vang lên:
"Ngưng tỷ."
Lam Tử Ngưng liếc qua chỗ cánh cửa, cong khóe miệng, bóp cằm của Chu Nam, xoay mặt cô qua chỗ bên đó.
"A, lợi thế của tôi, hình như lại thêm một thứ rồi?"
Hướng Diệc Song đã đấu tranh tâm lý nhiều ngày, hôm nay vốn hạ quyết tâm muốn ngả bài với Chu Nam, dũng cảm nói ra suy nghĩ trong lòng. Thừa dịp thời gian Chu Nam đi ra ngoài đổ rác, hai người mới có thể nói chuyện riêng. Ai biết, chưa kịp gặp mặt, lại chính tai nghe thấy đoạn đối thoại của Lam Tử Ngưng với Chu Nam.
Mắt thấy Chu Nam bị Lam Tử Ngưng uy hiếp, trong lòng Hướng Diệc Song rất tức giận. Trong lúc không cẩn thận đã va phải cạnh cửa, phát ra tiếng động, vì thế bị thuộc hạ của Lam Tử Ngưng đưa tới trước mặt hai người.
Chu Nam thấy Hướng Diệc Song, trong lòng nhất thời bất ổn. Cô sợ Hướng Diệc Song nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, càng sợ Lam Tử Ngưng sẽ làm hại Hướng Diệc Song. Cô vẫn lễ phép gọi nàng một tiếng 'Ngưng tỷ', nhưng lại siết chặt hai bàn tay.
"Ngưng tỷ, đừng làm laonj!"
"Làm loạn?" Lam Tử Ngưng lắc lắc đầu, thong thả đi đến trước mặt Hướng Diệc Song. "Tôi vốn luôn theo hướng có phương pháp kế hoạch rõ ràng, nơi nào có loạn, sẽ xếp lại thứ tự. Trước, xuống tay từ sư thái, sau đó, là bà mẹ của cô, sau đó nữa, là cô."
"Lam Tử Ngưng, ngoài thủ đoạn uy hiếp, cô còn có thể làm gì nữa?" Hướng Diệc Song có chút khinh thường, có chút tức giận, càng là vì Đinh Tiểu Tuyên mà thấy không đáng. "Tiểu Tuyên đã vì cô từ bỏ nghĩa vụ, từ bỏ gia đình, cô ấy cam tâm tình nguyện thừa nhận tất cả, chỉ vì có thể được ở cạnh cô. Sao cô có thể lừa gạt, tổn thương cô ấy như vậy chứ!"
"Lừa gạt, tổn thương cô ta?! Tất cả đều là do Đinh Tiểu Tuyên ép! Nếu không phải cô ta không chịu buông bỏ cái gọi là kiên trì, giữa chúng tôi đã không có nhiều chướng ngại như vậy! Tha cho cô ta, ai sẽ buông tha tôi đây!"
Lam Tử Ngưng vừa nói xong, càng lạnh lùng hơn, lớn tiếng quát: "Cô biết cái gì?! Cô thì biết cái quái gì! Sự tự cho là đúng của cô, có thể khiến cô mất mạng đó!"
Lam Tử Ngưng chợt giơ tay bóp cổ Hướng Diệc Song, đồng tử như bắn ra tia lửa tàn bạo.
"Lam Tử Ngưng, Lam Tử Ngưng! Buông tay ra!" Chu Nam nhanh bước tiến lên, dùng sức muốn gỡ tay nàng ra, nhưng không hề có hiệu quả.
Cô khóc không ra nước mắt, bất lực quỳ gối trước mặt Lam Tử Ngưng. "Tôi làm! Tôi làm! Thả chị ấy ra! Cô tha cho chị ấy đi! Chị ấy sẽ không nói ra ngoài, chỉ cần cô tha cho chị ấy, tôi nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!"
Lam Tử Ngưng cúi đầu liếc mắt, hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng tôi chỉ có sự lựa chọn là cô! Tôi có gánh thêm hai cái mạng cũng có thể nghênh ngang đi ra khỏi chỗ này!"
Hướng Diệc Song nghẹn đỏ mặt không ngừng giãy dụa.
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu, lạnh lùng đẩy ra, Hướng Diệc Song ngã qua một bên, không ngừng ho khan.
"Hướng Diệc Song!" Ánh mắt Chu Nam nhìn theo Hướng Diệc Song, miệng của nàng lại bị người khác bịt lại ngay lập tức, khống chế kéo ra sau Lam Tử Ngưng.
"Cô không đủ nghe lời, tôi phải có bảo đảm." Theo mệnh lệnh của Lam Tử Ngưng, thủ hạ lấy một ống tiêm ra, đưa tới tay Chu Nam, Lam Tử Ngưng nâng cao khóe miệng, cố ý nói nhẹ nhàng: "Cô muốn tự mình tiêm? Hay là, tôi giúp Hướng Diệc Song tiêm?"
Hướng Diệc Song chỉ có thể ô ô phát ra tiếng kêu mơ hồ, trên mặt nàng đã đẫm nước mắt: "Chu Nam! Không được!"
Chu Nam ngoan ngoãn nắm chặt kim tiêm, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hướng Diệc Song, không chút do dự, cô cuộn cổ tay áo lên, đâm kim tiêm vào tĩnh mạch. Cô nhắm hai mắt lại, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì.
"Hướng Diệc Song, thấy rõ chứ. Nếu cô muốn mật báo với Đinh Tiểu Tuyên, dám làm loạn kế hoạch của tôi, Tiểu Quỷ sẽ chôn cùng! Nếu cô có thể giữ bí mật, chuyện của tôi thuận thuận lợi lợi, dù đã tiêm một liều như vậy, Tiểu Quỷ cũng sẽ không có chuyện gì. Tốt nhất cô nên biết điều một chút."
Lam Tử Ngưng vung tay lên, lạnh lùng liếc nhìn hai người đang ôm nhau kia, gương mặt tràn ngập lạnh lẽo, khinh thường xoay người rời đi.
---
"Hướng Diệc Song, tôi làm được rồi." Chu Nam ném kim tiêm xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nàng, mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe miệng. Không để ai tổn thương chị, tôi làm được rồi.
Hướng Diệc Song không hề do dự, ôm chặt Chu Nam vào trong ngực.
"Tiểu Quỷ, xin lỗi, thực xin lỗi."
Chu Nam nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Diệc Song, có chút áy náy cúi đầu.
"Không liên quan tới chị đâu, là tại tôi luôn lợi dụng Lam Tử Ngưng, lợi dụng Đinh Tiểu Tuyên, mưu cầu tự bảo vệ mình, cầu nàng cứu Chu Bình. Đây là tôi đáng tội thôi."
Hướng Diệc Song ngân ngấn lệ lắc đầu, ngón tay nàng lướt qua cánh tay Chu Nam.
"Tôi như vậy, vẫn luôn như vậy, vì mục đích không tiếc lợi dụng người khác. Tôi lợi dụng yêu bà, tôi lợi dụng Hổ Nữu, tôi lợi dụng Lam Tử Ngưng, cho nên mới rơi vào kết cục như bây giờ. Chị có chán ghét tôi không?"
Từng chuyện trong quá khứ lần lượt hiện về, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng, cần phải thẳng thắn với Hướng Diệc Song, nàng còn nguyện để mình ở bên cạnh như bây giờ không, cho dù lui bao nhiêu bước, chỉ cần Hướng Diệc Song không chán ghét mình là đủ rồi.
Hướng Diệc Song nghẹn ngào, đứt quãng, giọng của nàng đều run rẩy hết cả lên: "Tiểu Quỷ, hôm nay tôi đến, là muốn nói với em, lần trước, không phải tôi nhất thời xúc động."
Chu Nam có chút mờ mịt, trong đầu cô chợt lóe lên một vài hình ảnh không nên có, những hình ảnh tưởng chừng như chỉ có ở trong mơ mới xuất hiện.
"Tiểu Quỷ, tôi không biết bắt đầu từ khi nào, tôi đã quen với việc có em bên cạnh, quen với việc em mang đến cho tôi cảm giác vui vẻ mà ngay cả tôi cũng không nhận ra, quen với việc để ý từng hành động nhỏ của em. Em, sẽ vì tôi mà cười, vì tôi mà khóc, vì tôi mà lo sợ bất an, sẽ vì những lần tôi lơ đãng chạm phải mà mừng rỡ. Đó là bởi vì em thích tôi. Tôi cũng thích em. Ngay từ đầu, nghĩ rằng cái loại thích này, chỉ là tình cảm chị em với nhau, là cảm giác đồng cảm với nhau mà thôi. Tôi cứ mãi lấy lý do đó, mà thoải mái nhận sự quan tâm của em."
Chu Nam rũ mi, ánh mắt né tránh, chút kiên cường bé nhỏ của cô ngay trước mặt Hướng Diệc Song, vỡ tan triệt để. Cô thật muốn bỏ chạy. Cô không cần Hướng Diệc Song hồi đáp, thậm chí là sợ nàng sẽ dùng tình cảm đi hồi đáp. Nếu sớm biết rằng sẽ như thế này, cô sẽ không bao giờ nói ra lời trong lòng của mình cả.
Cô tự ti, cô tự phụ, cô sợ hãi đối mặt với loại hạnh phúc nặng trĩu kia.
"Hướng Diệc Song, đủ rồi. Cám ơn chị, không cần hơn nữa."
"Em là thuốc giảm đau của tôi, là thuốc mê của tôi, là thuốc an thần của tôi. Chỉ cần có em ở bên cạnh, tôi mới có thể cảm thấy yên tâm, thích loại cảm giác này. Trong bầu trời đêm ảm đạm không chút ánh sáng của tôi, em chính là ngôi sao sáng bất ngờ xuất hiện, em là ngôi sao hộ mệnh của tôi, chiếu sáng bầu trời tăm tối trong tôi."
Sự ôn nhu trong ký ức từng chút từng chút tràn về, ánh mắt Hướng Diệc Song mang theo hơi nước càng phát sáng.
"Cám ơn chị, cám ơn, thật sự đủ rồi." Trong lòng Chu Nam rõ ràng hơn so với ai nữa, việc cô có thể làm cho Hướng Diệc Song, chỉ có yên lặng bảo vệ.
"Loại cảm giác này, cùng với cảm giác mà Trần Húc mang đến lúc trước, có chút tương tự. Tôi đã cho rằng bởi vì tôi quá mức đau thương tịch mịch nên mới có thể đem em trở thành hắn. Nhưng cảm giác em mang đến, lại hơn một phần động tâm. Ở bên hắn, thường chỉ có thản nhiên, chỉ là cảm giác ỷ lại từ nhỏ. Còn ở bên em, tim của tôi sẽ đập, sẽ động, sẽ vì nụ hôn lúc bất cẩn kia mà xao động bất an, sẽ vì em cười mà cười, vì em nhíu mày mà phiền lòng theo, vì vết thương của em mà thương tâm khổ sở. Tôi cũng muốn cho em ấm áp, mà không phải là đòi hỏi từ một phía, không phải là đón nhận từ một bên."
Hướng Diệc Song không dũng cảm, nhưng kiên cường, nếu phần tình cảm này trốn tránh không được, không thể ức chế, như vậy nàng lựa chọn đón nhận.
"Xin lỗi, tôi không nghĩ rằng chị sẽ nói như vậy, thực xin lỗi." Chu Nam gục đầu xuống.
Chợt, Hướng Diệc Song nhẹ nhàng vén tóc cô lên, dịu dàng đặt một nụ hôn lên thái dương của cô.
"Tại sao lại nói xin lỗi. Nhận rõ lòng mình có gì sai sao? Dũng cảm nói ra có gì sai sao? Chẳng lẽ trốn tránh giống tôi lúc trước, mới là đúng?"
Chất lỏng ấm áp từ khóe mắt chảy xuống, Chu Nam đẩy Hướng Diệc Song ra, xoay người.
"Chị chỉ là bởi vì một gã đàn ông, tạm thời mất tự do, tạm thời mất tài sản mà chị có, chị sẽ chỉ ở nơi này sáu tháng, nếu chị biểu hiện tốt còn có thể tranh thủ giảm án. Sau khi chị ra ngoài, lấy năng lực của chị, quan hệ của chị, nền tảng của chị, chắc chắn rằng chị sẽ có thể đoạt lại tất cả những thứ thuộc về chị. Chị có văn hóa, có địa vị, có cuộc sống mà đời này tôi có mơ cũng không thể có được. Còn tôi thì khác, đời này của tôi đã bị phá hỏng, là tôi tự đắm mình, là tôi tự làm tự chịu, tôi tâm cam tình nguyện. Nhưng tôi không thể bắt chị theo tôi, bị người khinh thường, bị người chỉ trích."
Cô không muốn để nàng thấy cảnh mình yếu ớt, lòng Hướng Diệc Song đau nhói, nỗi đau càn quấy nơi nào đó trong tim.
"Tiểu quỷ, ngươi nói với tôi rằng cần phải quên đi quá khứ, em nói với tôi rằng cần tỉnh lại, em nói với tôi rằng cần phải biết yêu quý bản thân mới có thể đoạt lại những thứ đã mất. Vậy vì sao em không thể quên đi quá khứ, cũng với tôi đi về phía trước. Em rất thông minh, em chỉ cần một cơ hội, một cơ hội xoay người, thì sẽ có thể thay đổi cái thứ mà em gọi là số mệnh!"
"Hướng Diệc Song, chị thích đàn ông, chị chỉ muốn tìm an ủi từ chỗ tôi mà thôi. Tôi có thể bảo vệ chị, tôi có thể cho chị dốc bầu tâm sự, tôi có thể cho chị một vòng ôm ấm áp khi chị cảm thấy lạnh lẽo, nhưng tôi không thể cho chị tương lai." Chu Nam lắc đầu, ngữ khí bình thản. "Ha ha, có lúc tôi nghĩ, 19 năm qua tôi đã làm những gì, sau đó bi ai phát hiện rằng cuộc sống của tôi rối tinh rối mù, không hề có một chuyện nào đáng để nhớ lại. Chị thì khác. Thật sự, thật sự xin lỗi, tôi xin rút lại lời của mình, chị coi như là chưa từng nghe thấy được không. Một bước này chị không thể đi, không nên thử."
Nếu không nhìn thấy đôi tay run rẩy cùng gò má trắng bệch của cô, nếu không phải biết giờ phút này cô có bao nhiêu khổ sở, có lẽ Hướng Diệc Song sẽ bởi vì lời khuyên nhủ của cô mà thật sự rút lui, nhưng dáng vẻ của cô trước mắt khiến khối mềm mại nơi đáy lòng nàng như bị cắt bỏ.
"Tôi chỉ biết, giờ đây tôi và em đều ở trong trại giam này như nhau cả, hiện tại tôi muốn nắm giữ lấy em, hiện tại tôi muốn nắm giữ cảm giác của tôi."
"Chị sẽ hối hận."
"Tiểu Quỷ, tôi không sợ." Hướng Diệc Song ra sau ôm lưng cô, cơ thể thật gầy yếu, dường như lọt thỏm trong vòng tay của nàng. [chen ngang chút, sư thái dài người lắm đó nhớ không~]
Phòng tuyến trong nội tâm của Chu Nam như sụp đổ hoàn toàn, Chu Nam mất đi sức lực phản kháng, chỉ có thể tùy ý nàng ôm chặt. Cô không dám động đậy, chỉ có nhiệt độ cơ thể là không ngừng tăng cao, nóng muốn cháy người. Bên tai vọng đến lời nói kiên đinh của nàng:
"Trong lòng em còn có bao nhiêu không yên, để tôi phụ trách."
-------
Editor có lời muốn nói: ôi chao sư thái tỏ tình~~~~~ ngọt quá trời quá đất~~
Đọc xong chương này thật muốn bay thẳng tới phần phiên ngoại của hai người, nhưng hôm bữa có tìm hiểu lại, bi ai phát hiện rằng: tác giả đại nhân vẫn chưa viết xong~~~ TT^TT thiệt tình~~ TT^TT