Bởi vì Cố Trường An đã đánh tiếng với Sở Tranh nên Phù Uyên cũng không quay trở lại Minh Ưu trúc cung mà ở An Nhiên cư dưỡng thương.
Quan hệ giữa y và Cố Trường An ngày một tốt lên, nhưng y vẫn chủ động giữ khoảng cách nhất định với hắn.
"Nếu A Uyên không muốn, ta sẽ không ép buộc thân mật. Huống chi bây giờ ngươi còn đang bị thương, ta cũng không phải là cầm thú." - Cố Trường An đã nói như vậy với y.
Ngày thường Phù Uyên không có việc gì làm, ngoại trừ tán gẫu với Cố Trường An thì Phù Uyên chỉ ở lì trong phòng vẽ tranh. Đã rất lâu y không cầm bút vẽ, cảm hứng sớm đã chẳng còn đâu nữa, vẽ vẽ mấy ngày cũng không có tác phẩm vừa ý.
Thương tích của Phù Uyên phục hồi rất nhanh, sau hai tuần là y đã có thể chạy nhảy như thường. Bấy giờ y mới quay trở về Minh Ưu trúc cung vào một buổi tối.
...
Sở Tranh đêm nào cũng đợi Phù Uyên trên một nóc nhà, đêm nay cũng vậy.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Xa xa, bóng dáng Phù Uyên trở lại in hằn vào tâm trí hắn. Trầm tĩnh và ôn hòa, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Nhưng rồi bóng dáng đại sư huynh vẫn luôn hòa nhã xuất hiện, hai người họ cười nói vui vẻ với nhau. Sở Tranh cảm thấy mình sắp không giữ nổi lí trí, hận không thể tách họ ra xa một chút.
Mà Phù Uyên là ai chứ, y chỉ liếc mắt một cái đã thấy Sở Tranh ở trên nóc nhà cao nhất Minh Ưu. Không hiểu sao, y lại có cảm giác chột dạ, hệt như bị bắt gian vậy. Thế nhưng, lúc Cố Trường An rời đi, y lại chủ động ôm hắn từ phía sau.
Kệ đi, màn cẩu lương này y bắt buộc phải phát, để cho sư tôn chết tâm cũng tốt.
Cố Trường An xoay người lại, đổi thành chủ động ôm Phù Uyên vào lòng, mỉm cười nói: "A Uyên sao vậy, không nỡ rời xa ta sao?"
Phù Uyên gật gật đầu.
Cố Trường An trông có vẻ bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt lại đong đầy sự cưng chiều hết mực.
"Đừng nghịch. Qua mấy ngày, ta dẫn A Uyên đi ra ngoài chơi..." Cố Trường An nói đến giữa chừng thì thấp giọng cười, khẽ nâng cằm Phù Uyên lên. "Tới lúc đó... Ăn ngươi."
Bị trêu chọc, Phù Uyên không những không lúng túng mà còn cười rộ lên. Nửa đùa, nửa thật, y nói: "Trường An, ai ăn ai còn chưa biết đâu..."
Cố Trường An sửng sốt một chút, sau đó cúi người hôn lên trán Phù Uyên, quay người đi mất dạng.
Phù Uyên đi hướng nóc nhà cao nhất, đứng dưới sân hành lễ: "Sư tôn."
Sở Tranh nhìn chằm chằm y, dịu giọng hỏi: "Thương tích sao rồi?"
Phù Uyên đáp: "Đa tạ sư tôn quan tâm. Vết thương của ta đã không còn đáng ngại nữa."
"Lên đây." Sở Tranh ngoắc tay ra hiệu cho Phù Uyên. "Để ta xem."
Phù Uyên giật mình lui lại một bước, nhỏ giọng nói: "Sư tôn, ta thật sự không sao hết."
Sở Tranh không có ý định tranh luận với Phù Uyên, khẽ phất tay một cái. Một cơn gió vô hình cuốn lấy Phù Uyên bay lên, đem y đặt vào lòng Sở Tranh. Sở Tranh ôm lấy y, thấp giọng nói: "Chẳng lẽ sợ ta ăn ngươi hay sao?"
Vành tai Phù Uyên bất chợt đỏ hết lên, y cắn môi muốn dịch ra khỏi người Sở Tranh, nhưng vừa mới nhúc nhích đã bị đối phương ôm chặt hơn. Đồng thời vạt áo trước ngực bị kéo ra, trong nháy mắt nửa bên ngực trái của y đã trần trụi trước mắt Sở Tranh.
"Sư tôn!"
Sở Tranh không để ý đến y, chỉ nhìn vào vết sẹo dài chừng hai đốt ngón tay hiện rõ trên da thịt mềm mịn trắng nõn của Phù Uyên, đau lòng nói: "Sau này ta đỡ cho ngươi."
Phù Uyên ngơ ngác ngửa đầu nhìn Sở Tranh, hỏi: "Đỡ cho ta?"
Sở Tranh không đáp lại Phù Uyên mà nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho y, xong xuôi mới buông lỏng tay để Phù Uyên tách ra.
Phù Uyên dịch qua ngồi cạnh Sở Tranh, nhưng y lại giữ một khoảng cách khá lớn. Trong chốc lát, hai người cùng hướng tầm mắt đến bầu trời đêm đầy sao trước mắt, đều cùng im lặng cả.
Qua một lúc, Phù Uyên bỗng nhiên nói: "Sư tôn trầm tĩnh hơn nhiều, làm ta thấy có chút không quen."
Sở Tranh cười khẽ, làm như vô ý hỏi ngược: "Còn tổ tông ngươi lại cười như mùa xuân tới. Nói xem, đã yêu thích cô nương nào rồi phải không?"
Phù Uyên gật đầu.
"Thôi." Sở Tranh vụt bay xuống dưới, hai mắt u buồn cố nén xúc động. Hắn ở dưới sân ngửa đầu, bảo với Phù Uyên: "Tiểu tổ tông, nghỉ ngơi sớm đi."
Phù Uyên dõi theo hắn tận lúc khuất dạng, trong lòng chất chứa bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang.
Rõ ràng là trong mắt chứa ưu sầu, rõ ràng có thể truy hỏi đến cùng, nhưng Sở Tranh lại không làm vậy. Thậm chí hắn vẫn còn dịu dàng quan tâm đến Phù Uyên y được.
Y có tài đức gì, mà để cho Sở Tranh hao tâm tổn trí đến vậy?
Hơn chục năm bên nhau sớm chiều mà thôi, ngày nào chẳng như ngày nào, y nhàm chán đến vậy mà hắn vẫn thích ư?
Còn nữa, trong lòng y, thực sự chưa từng có Sở Tranh hay sao?
Phù Uyên càng nghĩ, lại càng khó chịu. Còn khó chịu hơn cả lúc đồng ý yêu đương với Cố Trường An nữa. Mặc dù y không còn yêu Cố Trường An. Chỉ là chuyện năm đó còn chưa rõ ràng hết, giết hắn ta cũng không thể khiến y thoải mái hơn. Y muốn ngọn ngành mọi chuyện, muốn sự thật.
Chẳng biết Phù Uyên ngồi trên nóc nhà bao nhiêu lâu, nhưng mãi y vẫn chưa xuống.
Trong sân có tiếng bước chân khe khẽ, hai đạo đồng vừa mới từ đâu trở về, một nam một nữ, chụm đầu dưới hành lang nào đó phía dưới. Một trong số họ phát ra tiếng than thở trầm thấp, người thiếu niên lên tiếng trước: "Haiz, hôm nọ Sở chân nhân từ bên ngoài về, biết ta đồng ý để Cố tiên quân đưa Phù sư huynh đi thì lạnh lùng với ta quá trời. Tuy ngài ấy không nói gì nhưng ta cảm nhận được... Minh Ưu trúc cung sắp đóng băng vĩnh cửu rồi!"
"Kể cũng lạ thật, tại sao Sở chân nhân lại vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận nhỉ?" Nữ đồng kì quái hỏi.
"Ngươi nói đây là chuyện nhỏ nhặt á? Ta nói cái này cho ngươi, ngươi đừng nói cho ai biết đấy? Chính Sở chân nhân đã thừa nhận với ta là có tâm tư yêu thương Phù sư huynh, ngươi xem ngày nào hắn cũng trông ngóng lối lên núi, là thương nhớ cả đấy!"
"Ngươi... Lạc Hàn, giờ ta tự diệt khẩu có được không? Tại sao chuyện động trời như vậy ngươi lại nói cho ta biết hả hả hả?"
"Kì thực ta thấy Phù sư huynh tuy đẹp, tính tình tốt, nhưng hắn quá lạnh lùng... Ta theo Sở chân nhân từ lúc còn nhỏ, thấy thế nào hai tính cách này cũng không phù hợp. Hơn nữa, chuyện giữa Phù sư huynh và Cố tiên quân ai chẳng biết, ở đó dưỡng thương lâu như vậy, không ít đệ tử thấy hai người họ mập mờ ôm ấp... đoán chừng Sở chân nhân phải ăn trái đắng rồi."
"Thật là... Ôi trời!"
"Còn nữa, dạo này quỷ sứ yêu ma hoành hành, các quốc gia người phàm hầu như đã bị lật đổ hết. Tiếng ai oán vang xa khắp Cửu Quy, chẳng biết bao giờ mới ngừng. Trước sự cầu khẩn của phàm nhân, tông chủ Vô Cực tiên tông ta đã cho vài người có tu vi cao trong tông đi can thiệp rồi! Hai ngày nữa Sở chân nhân cũng sẽ đi, nhưng hình như ngài ấy không định mang theo đồ đệ thì phải?"
Bọn họ nói nói rồi lại rời đi, chỉ còn Phù Uyên ở trên nóc nhà ngẩn ra.
Yêu ma quỷ quái?
Sao thế này? Ma tộc và yêu tộc đều chịu sự quản thúc của thiên đạo, không lí nào lại hoành hành ngang ngược như vậy được!
"Tổ tông, đêm lạnh, sao ngươi vẫn còn chưa trở về nghỉ ngơi?"
Phù Uyên kinh ngạc nhận ra Sở Tranh đã đứng sau lưng mình tựa lúc nào. Giọng đối phương trầm thấp, rõ là đang tức giận.
"Ta..."
"Đến bao giờ ta mới hết đau lòng vì ngươi đây?"
Sở Tranh khẽ khom người bế ngang Phù Uyên lên, không để ý kháng cự mà mang người đi... nhồi vào phòng.
Thấy hắn muốn quay người đi ngay tắp lự, Phù Uyên vội vã lên tiếng: "Sư tôn đợi chút!"
Sở Tranh vốn không dám ở chung với Phù Uyên lâu, nghe vậy thì có hơi cứng ngắc quay người lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Có phải sư tôn sắp đi bình loạn yêu ma không? Tại sao lại không nói cho ta biết?" - Phù Uyên bình tĩnh hỏi đối phương.
Hai mắt Sở Tranh tối sầm lại, hắn đáp: "Phải. Giờ ngươi biết rồi, muốn đi theo ta sao?"
Chưa đợi Phù Uyên trả lời, Sở Tranh lại nói tiếp: "Tình hình mấy nơi đó rất đặc thù, ta không thể mạo hiểm dẫn theo ngươi được."
"Ta không phải trẻ nhỏ cần được bao bọc!" Phù Uyên có chút tức giận nói: "Sư tôn việc gì phải giấu ta?"
"Phù Uyên!"
Sở Tranh thật sự giận rồi. Hắn bước mấy bước, chớp nhoáng đem Phù Uyên đè trên cái bàn tròn ngay giữa phòng, tức giận nói: "Ngươi lại ngang bướng gì đây? Ta nói là không thể tức là không thể, ngươi có nghe hiểu không?!!"
"Sư tôn..." Phù Uyên ngửa đầu nhìn Sở Tranh. "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi, ta cũng không muốn ngươi mạo hiểm."
Hai mắt Sở Tranh đỏ ngầu vì tức giận, hắn thấp giọng nói: "Uyên nhi... Ngươi nhất định phải khiến ta nát lòng sao?"
Phù Uyên hoảng hốt nhìn gương mặt ngày càng kề sát của Sở Tranh, trái tim đập bình bịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực... Y nghiêng mặt sang một bên, run rẩy nói: "Sư tôn, ngươi... ngươi muốn gì?"
Sở Tranh: "Sợ sao?"
"Ta..."
"Quay lại nhìn ta."
Phù Uyên càng lúc càng cảm thấy không ổn, giãy dụa muốn đẩy người phía trên ra nhưng vô ích, ngược lại còn bị Sở Tranh bắt được hai tay, kéo ra sau đầu.
"Uyên nhi." Sở Tranh bình tĩnh nói. "Ta biết ngươi và đại sư huynh có quan hệ gì."
Phù Uyên: "Vậy sư tôn còn không mau buông ta ra!"
"Không buông!" Sở Tranh thấp giọng cười. "Người đã về bên ta rồi thì làm sao ta có thể để cho đại sư huynh ôm đi lần nữa được? Vốn dĩ ta định sau này mới nói cho ngươi, nhưng... ta không chờ nổi nữa rồi."
"Sư tôn! Ngươi đừng nói nữa, buông ta ra đi! Bằng không..."
"Bằng không làm sao? Ngươi ra tay được không?"
"Ta..."
"Uyên nhi, ta thích ngươi... Đời này, ngươi chỉ có thể là của ta mà thôi!"
Uỳnh...
Trong đầu Phù Uyên như có cái gì nổ tung, lởi bày tỏ của Sở Tranh khiến y hoảng hốt đến cực điểm. Y muốn mở miệng từ chối, nhưng đôi môi đã bị ngậm lấy, sau đó đầu lưỡi của đối phương chen vào bên trong miệng y càn quét như vũ bão. Sở Tranh hôn y, không cho y bất cứ một cơ hội phản kháng nào, khiến y chỉ có thể thuận theo đối phương.
Thậm chí ngay cả lúc Sở Tranh đưa tay vuốt ve sau eo mình, Phù Uyên vẫn không phản kháng được, chỉ biết nức nở không thành tiếng. "Sư tôn... Đừng..."
"Ngoan, trở thành người của ta, chỉ là của ta thôi, được không?"