Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn?

Chương 48: Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nam bao giờ à?




Sau đêm đó, kẻ lạ mặt không đến quầy rầy Phù Uyên trong mộng nữa. Mặc dù đã xác định quan hệ yêu đương với Sở Tranh, song y vẫn cảm thấy hai người họ so với trước đó cũng không khác là bao.

Ba tháng trôi qua, mọi sự trên lục địa Cửu Quy vô cùng thuận lợi, duy chỉ có tung tích của Tư Vu là ẩn số. Giang Tư Dư - tông chủ kế nhiệm của Vô Cực Tiên Tông vốn được Tư Vu chỉ định từ đầu dường như rất sa sút, tiếp quản Vô Cực Tiên Tông một cách qua loa. Có khi hắn vắng mặt cả tháng, thành thử tông môn có chuyện gì là rơi vào đầu mấy vị đồ đệ của sư tổ Tư Vu hết. Hai vị sư huynh đều không có ở tông môn, mấy vị trưởng lão dần dần có xu thế không quan tâm thế sự... khiến Sở Tranh bận đến tối tăm mặt mũi.

Mùa xuân tới, tuyết tan, vạn vật lại sinh sôi, hoa đào cũng nở rộ. Trái lại với Sở Tranh vẫn luôn tối tăm mặt mũi, Phù Uyên lại rất rảnh rỗi. Ngoài những lúc ở Minh Ưu trúc cung vẽ phù chú hay đọc sách ra, y thường đi thành Bắc Minh hoặc du ngoạn Bắc lục địa.

Hôm nay Sở Tranh lo xong việc tông môn sớm hơn mọi khi, mới giữa buổi chiều đã quay về Minh Ưu trúc cung với Phù Uyên.

Phù Uyên đang chăm chú đọc sách ở thư phòng, thấy Sở Tranh đẩy cửa bước vào liền bỏ dở. Y ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười hỏi:

"Sư tôn rảnh rỗi rồi sao?"

"Ừ."

Đối phương đi tới ngồi cạnh Phù Uyên, dịu dàng đưa tay vuốt tóc mai của y. Dẫu đã quen nhưng y vẫn cảm nhận được sự dịu dàng ấy khiến bản thân mình không kìm được chút rung động trong tim.

Một buổi chiều trôi qua êm đềm, Phù Uyên đọc sách, Sở Tranh chỉ ngồi kế bên chăm chú ngắm nhìn y. Khoảnh khắc hoàng hôn đến, khi Phù Uyên đặt hết số sách qua một bên thì Sở Tranh mới kéo y qua đặt trong lòng mình, dịu dàng nâng mặt y hôn lên đôi môi mềm mại có chút sắc đỏ dụ hoặc.



Nụ hôn không kéo dài, lúc sau Phù Uyên yên lặng tựa đầu vào bên vai Sở Tranh.

"Uyên nhi, ngươi biết không?" Sở Tranh vui vẻ nói. "Những ngày tháng này bên ngươi ta cảm giác mình là người hạnh phúc nhất thế gian này."

Phù Uyên khẽ cười thành tiếng, đáp: "Ta cũng vậy."

Y nhìn thấy những hạt bụi nhỏ lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày chiếu qua cửa sổ, đột nhiên nảy ý dùng tay truyền linh lực vẽ vào khoảng sáng kia.

Một đàn bướm trong suốt lấp lánh ánh sáng vàng cam y như nắng cuối ngày xuất hiện, bay vòng quanh Phù Uyên rồi bay ra ngoài. Đồng thời y cảm nhận được tầm nhìn của mình thay đổi theo sự di chuyển của chúng.

Đây là lần đầu Phù Uyên tạo ra được vật "sống" từ phù chú, y bèn gọi chúng là Nhật Ảnh điệp. Qua Nhật Ảnh, y bất ngờ Minh Ưu trúc cung bằng tầm nhìn khác lạ. Y cứ ngỡ Nhật Ảnh sẽ tan biến nhanh bởi chúng là sự kết tụ của ánh hoàng hôn. Nhưng không, tối đến chúng vẫn bay vòng vòng quanh y, chưa hề có vẻ gì là sẽ tan biến. Điều này ngoài là dự liệu của y, là thu hoạch ngoài ý muốn.

Sở Tranh nhìn điệp ảnh vây quanh y, đánh giá: "Uyên nhi, có hơi chói mắt."

Nhưng rất đẹp. - Ý nghĩ này hắn lại không nói ra.

"Để ta thử xem có thu về được không?" Phù Uyên nói đoạn rồi vươn tay ra, dùng tâm trí thử điều khiển Nhật Ảnh. Chúng bay thêm một vòng, rồi biến thành những bụi sáng đỏ cam lấp lánh chảy vào trong lòng bàn tay y. Một vệt nhỏ màu đỏ tươi như máu in lên lòng bàn tay Phù Uyên, lập lòe ánh sáng rồi biến mất.

"Có lẽ ngày nào đó ta sẽ dùng tới các ngươi..." Y thì thầm.

...

Phù Uyên đi dạo thành Bắc Minh mỗi buổi tối đã quen, hôm nay cũng vậy. Sở Tranh không còn bận rộn nữa nên cũng đi theo y, hai người họ ăn một bữa ở một tửu lâu nổi tiếng nhất thành. Sau đó lại sang quán trà đối diện thưởng trà.

Quán trà thường có ca múa hoặc kể chuyện, mà tiết mục tối nay là kể chuyện. Quán rõ đông người mà ai nấy đều im lặng nhìn về phía trong cùng quán. Ở đó có mấy bậc thềm dẫn lên một gian nhỏ cao hơn mặt bằng chung, hai bên là rèm chướng đã buộc lại. Chính giữa nơi đó có một cái bàn trà nhỏ, người kể chuyện ngồi trên nệm với tư thế chống cằm lên bàn trà. Đó là một cô nương vận thải y* có màu tóc đỏ cam rực rỡ, dung mạo cực kì xinh đẹp. Nàng có đuôi mắt hẹp dài, mỗi lần híp mắt lại đều khiến người ta có cảm giác cao thâm khó dò.

(*y phục nhiều màu.)



Bọn họ ngồi khá gần chỗ kia nên cũng nhìn rất rõ, không hiểu sao Phù Uyên nhìn cô nương nọ trông cứ quen quen. Tới khi để ý người tấu nhạc cho câu chuyện của nàng là một nam tử trẻ tuổi vẫn luôn ngồi yên một góc không ai chú ý thì sững người lại.

Sở Tranh để ý thấy Phù Uyên nhìn chăm chú vào cô nương kể chuyện thì không khỏi chua lòm, ghé tai y cắn nhẹ một cái, bất mãn nói: "Ngươi thấy cô nương kia xinh đẹp ư?"

Phù Uyên bị cắn như vậy ở nơi đông người thì có chút ngượng ngùng, biết sư tôn nhà mình lại lên cơn ghen nên vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu.

Sở Tranh hừ lạnh một tiếng, sau đó quay mặt đi lại thấy nhạc sư trong góc đang nhìn chằm chằm Phù Uyên thì càng khó chịu hơn. "Sao hắn ta lại nhìn ngươi như vậy..."

Phù Uyên đang định nói gì thì lại nghe Sở Tranh nói tiếp: "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy mỹ nam bao giờ à?"

Phù Uyên: "..."

Y cạn lời rồi, tính tình trẻ con của Sở Tranh xem chừng vẫn không thay đổi.

Người bên kia dường như thấy thái độ không vui của Sở Tranh bèn không nhìn nữa, cúi đầu chăm chú thổi tiêu.

Cô nương kể chuyện gọi là Mộc Liên tiên tử, Mộc Liên là danh xưng của nàng, còn tiên tử là người đời ưu ái gọi nàng như vậy. Tối nay nàng kể về một truyền kì tình yêu của thành Vạn Lí - một tòa thành cổ kính lâu đời phía nam lục địa Cửu Quy. Giọng nàng vừa trầm lắng vừa du dương, lời kể lại rất sinh động kết hợp với tiếng sáo tiêu nhẹ nhàng khiến câu chuyện của nàng càng lôi cuốn người nghe.

Kể xong, nàng đứng lên chuẩn bị cáo từ, nhạc sư cũng đứng lên đi theo nàng.

Trong quán có không ít công tử thế gia tu tiên, thấy Mộc Liên xinh đẹp liền theo thói quen trêu ghẹo. Trong số đó có một người cực kì vô sỉ đi tới chắn đường nàng, lia mắt nhìn khắp người nàng rồi nói: "Mộc Liên Tiên tử, ta muốn mời ngươi kể chuyện riêng được không?"

Nghe qua thì như mời mọc lịch sự, nhưng thực ra vô cùng bất nhã, thậm chí gã ta còn đưa tay ra định sờ vào mặt Mộc Liên nữa. Nhưng tay gã chưa đụng tới Mộc Liên thì bỗng dưng gã rụt tay lại la hét thảm thiết.

Mọi người ồ lên, nhìn chén sứ rơi vỡ dưới chân gã, tức khắc hiểu ra.



Người ta thường gọi gã là Lưu nhị công tử. Gã đích thị là công tử thế gia, địa vị gia tộc gã ở Dạ Nguyệt thành rất cao, thế nên trong giới ăn chơi Dạ Nguyệt thành không ai không biết gã. Mà Lưu nhị công tử còn có đại ca là người của Vô Cực Tiên Tông nơi mà người thường có nằm mơ cũng không đặt chân tới được trong truyền thuyết kia, thành thử ai ghét gã cũng không dám làm gì vì gã sẽ gọi đại ca tới đánh người.

Lưu nhị công tử không quản hình tượng mà gào lên như heo chọc tiết, lia ánh mắt tức giận nhìn quanh: "Là kẻ nào, là kẻ nào ném?"

Phù Uyên đứng lên, tay y cầm một chén trà. Không đợi Lưu nhị công tử gào lên chửi y đã ném cái chén đang cầm qua. Lực tay của y đâu phải lực bình thường, rõ ràng là thần lực. Lưu nhị công tử bị chén trà bay trúng đầu gối, không kịp la đã quỳ thụp xuống không đứng lên nổi. Ánh mắt Phù Uyên rất lạnh, lạnh đến nỗi gã ta không dám ho he gì nữa, mặt tái mét.

Mộc Liên cùng nam tử đi theo há hốc nhìn Phù Uyên.

Mọi người cảm thấy Phù Uyên ra tay quá độc ác, dù làm anh hùng cứu mỹ nhân thì Lưu nhị công tử cũng chưa làm gì thậm chí còn chưa chạm được một sợi tóc của Mộc Miên tiên tử cơ mà.

Dưới ánh mắt của mọi người, Phù Uyên thản nhiên đi tới trước mắt Lưu nhị công tử, chỉ vào miếng ngọc bội gã đeo bên thắt lưng, lạnh giọng chất vấn: "Nói! Ngươi lấy thứ này từ đâu?"

Chung quanh một mảnh tĩnh lặng, Mộc Miên tiên tử sửng sốt song có chút mất mát trên mặt.

Sở Tranh bỗng dưng sầm mặt đi tới, Phù Uyên liền quay qua thì thầm với hắn:

"Miếng ngọc đó là vật mà Mục Hạc luôn mang theo người. Trên thế gian này sợ là không tìm được cái thứ hai như vậy."