Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 13: Tường rõ tận tình




Các gia phái đang dần dần tiến vào bãi đá, ai cũng chuẩn bị kĩ càng. Nhưng chỉ có một điều tôi chắc đinh ninh, chắc chắn bên trong có người bán tin tức. Làm sao các đệ tử có thể biết rõ tường tận đến vậy chứ. Thậm chí là không cần các sư huynh giải thích cho.

* Ầm * Lại một luồng sáng nữa từ trên đỉnh núi đánh xuống chỗ bọn họ.

" Phụt...khụ...khụ... Đau chết đi được." - Từ trong luồng sáng một người xuất hiện ngã ở dưới đất, khói bụi bay tứ phía.

" Ấy! Ngụy huynh, cũng xuống rồi à. Hơi bầm giập đó, không sao chứ?" - Giang Kiệt vừa nhìn liền nhận ra, phìl cười lắc đầu nói.

" Huynh còn hỏi, đau chết đi được. Biết vậy nghe theo huynh, an phận rút lui, vừa bảo toàn được pháp lực vừa không quá mất mặt." - Người đó đứng dậy phủi hết bụi trên người, dùng linh lực chỉnh trang lại y phục rồi bước về phía Giang Kiệt.

" Aiya Ngụy huynh, nhìn huynh như vậy... lại nữa rồi à!" - An Phong và Minh Hạo lắc đầu tặc lưỡi thở dài nói.

[ Nhiệm vụ mới: Bái trưởng môn làm sư +100]

" Bái trưởng môn! Không được đâu, bái trưởng môn thì sẽ lại ép vào quy tắc mất." - Giản Sơ Mạn sợ xanh mặt nói với hệ thống.

[ Không thể bỏ qua, quý khách cố lên]

"Aiya, khổ chết ta rồi. Tại sao cứ phải tự chuốc khổ vậy chứ." - Giản Sơ Mạn nội tâm thầm gào khóc.

" Đã đến rồi thì giúp một tay đi. Vẫn còn một gia phái không có người dẫn dắt. Lát nữa bọn ta vào bãi đá không dắt theo con bé được. Huynh làm người dẫn dắt cho con bé đi, chúng ta cùng nói chuyện." - Giang Kiệt vui vẻ nó với Ngụy Lãng rồi chỉ về phía Giản Sơ Mạn.

" Được thôi! Dù sao cũng đã đành." - Ngụy Lãng cũng đồng ý rồi đến bên cạnh Giang Kiệt.

" Sao rồi! Giữ được gì không?" - Họ vừa đi vừa nói.

" Huynh nhìn linh lực của ta mà không biết sao? Mất hết một nữa, rơi khỏi hàng phương diệc luôn rồi. Công sức 25 năm lại bị một người 19 tuổi đạp từ trên cao đạp xuống. May là vẫn giữ được chỗ ngủ, tưởng là mất trắng xuống núi làm đạo sĩ luôn rồi đấy... Những đứa trẻ này vừa may mắn vừa tội nghiệp. Chúng ta cứ để chúng từ từ khảo nghiệm thôi. Bên trên vẫn còn loạn lắm! Đánh 7 ngày 7 đêm rồi đấy." - Ngụy Lãng thở dài nói.



" Mấy năm nữa cũng phải xuống núi thôi, xuống sớm chút cũng không sao. Liễu huynh đúng là nói không sai, đôi lúc biết lượng sức mà tiến lùi cũng là một cách để bảo vệ danh dự." - Giang Kiệt và 2 người còn lại tán thành nói.

" Sao lại nói bọn đệ là may mắn rồi tội nghiệp. Bọn đệ cũng là dùng sức mình để đi lên mà." - Vài đệ tử hỏi.

" Haizzz, các ngươi bao nhiêu tuổi rồi. Có biết bình thường độ tuổi để được bước lên trung sơn là 19, lên đỉnh núi là 23 không? Vả lại, những năm đó phải rất gian nan, tranh nhau sứt đầu mẻ trán mới lên được đó. Các ngươi mới 9 10 tuổi, cao lắm 15 tuổi, tiểu nha đầu này là may mắn nhất 5 tuổi, bây giờ khảo nghiệm rồi được vào điện bái sư trước. Vậy không phải quá may mắn sao? Mấy năm trước muốn bái sư là muôn vàn khó khăn, chỉ có vài người giỏi nhất mới bái được... Nhưng mà cũng thật tội nghiệp, vì sinh ngay thời chiến, tiên phái tranh nhau, Phục Linh phái là nơi an yên nhất phải dùng danh tiếng của các điện bảo vệ các ngươi. Lại còn thêm bây giờ trên đó đang đánh nhau kịch liệt. Các ngươi không phải quá tội nghiệp sao?" - Ngụy Lãng từ từ giải thích.

" Ờ mà trên đó đánh nhau thế nào rồi!... Liễu huynh còn trên đó mà đúng không? Ngươi hỏi huynh ấy xem tình hình đi." - Giang Kiệt cùng mấy người khác nói.

" 18 phương diệc, đánh rớt 6 vị, 6 vị tự rút, 6 vị vẫn đang giao chiến... Con người này, quá là khủng khiếp rồi. Phải mấy phút nữa ta mới thông linh với hắn được." - Ngụy Lãng lắc đầu nói.

" Vậy chúng ta cứ từ từ đi. Đánh xong với phương diệc còn đánh với trưởng môn. Ta nghĩ trưởng môn không dễ dàng bỏ qua vậy đâu." - Minh Hạo suy nghĩ một lát liền nói.

" Vậy là huynh vì bảo vệ bản thân mà tự mình rút lui. Đúng là hèn!" - Giang Thành nhìn Giang Kiệt chằm chằm, thất vọng nói.

" Đứa trẻ này...haizzz!" - 4 vị phương diệc bị đánh rớt xuống kia ngoáy nhìn một cái rồi lắc đầu thở dài.

" Nghe nói cô ta là tu sĩ của Hạ gia. Mấy hôm trước là từ chiến trường trở về một phát liền đi thẳng lên đỉnh núi, vượt qua cả khảo nghiệm của Giới thạch, liệt vào hàng thượng phẩm... Nhìn cô ta nhỏ con như vậy, sao mà sức mạnh khủng khiếp vậy chứ?" - An Phong thở dài nói.

" Đúng là con người này rất kì lạ. Không bái sư, chỉ dựng cái lều ven rừng mà ở, không nói chuyện hay kết thân với ai. Suốt ngày bộ mặt như bị ai cướp sổ gạo vậy. Hôm đó là ngày đầu tiên ta thấy mặt cô ta có biểu cảm đó. Nhưng mà biểu cảm tức giận đến đáng sợ." - Minh Hạo cũng nhớ lại nói.

" Cũng là do trưởng môn có chút quá đáng thật, mấy đệ tử của Thanh Hương điện nữa, ỷ được trưởng môn sủng ái mà đi chọc phá người ta. Cướp đồ gì đó, ban đầu cô ta cũng nhịn rất tốt. Nghe nói hôm đó đó đệ tử của Thanh Hương điện đã làm vỡ bội ngọc của cô ta. Đó là kỷ vật của mẹ cô ta thì phải. Cho nên cô ta không thể nhịn nổi đánh gục hết mấy đệ tử đó... Thanh Hương điện chủ càng quá đáng, nhân lúc cô ta ra ngoài phá nát lều ở của người ta còn đem đồ đạc ném hết xuống thác nước. Mấy món đồ đẹp mắt thì tự ý mang đi, cô ta chạy đến chỗ trưởng môn chất vấn còn bị chửi cho một trận. Đệ tử Thanh Hương liên tục công kích khích tướng. Cuối cùng là dẫn đến màn máu đổ mưa rơi kia... Ta thấy trưởng môn và mấy người khác không trụ nổi đâu. Người ta dù sao cũng xuất thân là tướng quân trên sa trường, kiếm pháp đã có thể ăn đứt tất thảy, lại còn có linh lực nữa. Ai mà đấu lại." - Ngụy Lãng cũng tặc lưỡi thán phục nói.

" Nhìn cô ta mảnh mai xinh đẹp như vậy. Ta còn tưởng tiểu thư khuê cát nhà nào nữa đấy. Không ngờ xuất thân cũng lẫy lừng như vậy. Thông tin này huynh lấy từ đâu ấy, trước giờ ta còn không biết." - Giang Kiệt thích thú nói.

" Liễu huynh! Huynh ấy là chỗ đáng tin cậy nhất." - Ngụy Lãng liền đáp.

" Quả nhiên! Liễu huynh, huynh ấy tu tiên hay là đi hóng chuyện đây cũng không biết. Là phương diệc nhưng lại không can chính, cứ sống tiêu dao tự tại." - Mấy người còn lại phì cười nói.