Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 199: Mộng Cảnh




Ảo mộng bắt đầu xuất hiện. Sơ Mạn bước qua thân gương đang lơ lửng tiến vào sâu bên trong. Nơi đây có vẻ âm u khó dò, lại có chút ớn lạnh.

"Cuối cùng cũng đến rồi?" - Một tiếng trẻ con nói.

Không đúng, rõ hơn giọng điệu này... là của Tiểu Quang. Cô ta sao lại ở đây?

Tiếng nói mất hút vào màn sương, đây là muốn con bé đi theo sao?

Sơ Mạn cũng không nghĩ quá nhiều, bước đến nơi đó. Sau lớp màn sương là khung cảnh của Hạ phủ. Là Phượng Cữu Trang.

*Oa...oa...oa...* tiếng trẻ con khóc lóc om sòm.

"Đến rồi đến rồi. Đừng khóc nữa nha. Tiểu Ái, ở đâu rồi. Mau ra chăm trẻ." - Giọng Hạ Thất Phượng hấp tấp nói.

Y đang sốt sắng quậy cháo cho nguội cho trẻ ăn.

"Ta mới không ra. Nó ôm ta còn rơi nước dãi lên lông ta nữa, ta từ lông trắng sắp biến thành cháo lòng rồi."

*Oa...oa...oa* tiếng trẻ con càng khóc ghê hơn.

"Được rồi được rồi tổ tông của ta ơi... Tiểu Ái, đi gọi sư nương." - Y nói rồi móm ăn cho đứa trẻ.

Đây còn không phải là Sơ Mạn lúc nhỏ?

"Đây chính là mộng cảnh của cả hai ta lúc bé. Ta chỉ có thể giúp ngươi che giấu đến đây thôi. Còn thực tại, vẫn là thực tại." - Tiểu Quang nói rồi đánh một trận pháp về phía Sơ Mạn.

Một đóm sáng thâm nhập vào giữa trán con bé. Một trùm kí ức như được lóe sáng lên trong não bộ.

"Bạch Cố Hoài! Chống trời chống đất thì không quản. Nhưng chống ta chỉ có con đường chết." - Là giọng và hình bóng của Tiểu Quang trong thân xác Sơ Mạn ngày trước.

Bạch Cố Hoài bị đánh cho vật vã nằm ra sàn. Đến hình người cũng không giữ được. Hắn yếu ớt với thân thể thoi thóp.

"Hạ Vy. Hạ Thất Phượng rõ ràng là đồng tộc của ngươi. Là bà cô đó cưu mang ngươi, sao ngươi lại?"

"Cưu mang ta?... Trên đời này không có gì kho không mà xuất hiện. Đều là mục đích. Ta hận ả ta còn không kịp... Từ nay về sau, nhiệm vụ của ngươi là phản Hạ Thất Phượng, âm thầm hút nguyên khí của ả ta." - Tiểu Quang tàn độc nói rồi dùng một đạo thuật khống chế, cưỡng ép tâm trí của Bạch Cố Hoài.

Tiếng hồ ly hào trong vô vọng, vô cùng thống khổ.

"Kí ức Phượng Yêu. Còn có Huyền Y năng lực. Đúng là rất tốt. Đời này kiếp này, ta sẽ khiến ả phải trả gấp vạn lần."

*Rầm*

"Tiểu Sơ Mạn, muội không sao chứ?" - Nguyệt Ly lo lắng.

Sơ Mạn đột nhiên bị hất văng ra ngoài, còn rất mạnh. Mộng cảnh này thật kì lạ.

"Tuổi còn nhỏ lại không bị mộng cảnh soi ra. Xem ra là trẻ con vô tư, vẫn chưa có tạp niệm. Có thể coi là thông qua." - Lam Lan nghiêm túc phân tích.

Không có soi ra? Không phải ban nãy? Vậy thứ đó là Tiểu Quang cố tình cho ta xem?

"Người tiếp theo!"



"Đã ta!" - Giang Thành hớn hở lên tiếng.

"Ưu tiên cho thượng trước. Có họ đi mới có người bảo hộ môn sinh." - Hạ Thất Phượng nghiêm nghị nói.

"Rõ! Vậy Liễu Hạo Giang Kiệt, hai người cùng lên đi!" - Lam Lan kính cẩn đáp.

Hai người cùng lên? Còn có thể loại ngoại lệ này?

"Sắp xếp rất hay. Xem ra rõ biết, mộng cảnh của hai người bọn ta rồi." - Liễu Hạo phì cười thở dài thích thú nói.

"Trưởng môn, xem xong mặt đừng đỏ hồng nhé!" - Giang Kiệt chọc ghẹo.

"Nói ai?" - Y một mặt đầy lạnh lùng đáp.

Giống như vô cùng đắc ý.

Hạ Thất Phượng trời không sợ đất không sợ. Còn là chủ của Tửu Hoa Lâu vốn nhiều mỹ nam mỹ nữ, sống đến độ tuổi này mấy cảnh xuân sắc không phải không thấy qua. Còn biết sợ gì chứ? Y căn bản không quan tâm.

" Vậy được!" - Giang Kiệt đáp rồi mạnh mẽ bước vào.

Loại mộng cảnh gì mà chỉ dặn trước cho y đừng đỏ mặt?

Khác với lần của Sơ Mạn. Lần này gương đưa ra một đám khói trắng, trong đám khói lại có hình ảnh mờ ảo.

Trong màn khói:

"Yến! Lang! Chúng ta mãi mãi là khuê mật. Được không?" - Hạ Thất Phượng buồn tủi nằm trên cành cây Ngân Hạnh nói.

"Tiểu Ngân Hạnh. Mặc sư huynh ngao du sơn thủy, ngày nào đó hắn chán cũng sẽ quay về. Muội không cần phải buồn như vậy!" - Giang Kiệt chín chắn nói.

"Ta hỏi là khuê mật. Có được không?"

"Cái này!"

"Mặc Việt Cơ nói... Hắn thích ta... Chúng ta rõ ràng là sư huynh muội..."

"Tiểu Ngân Hạnh. Muội năm nay chỉ mới 13, có thể không biết. Nhưng bọn ta đều lớn rồi."

"Các huynh đều lớn?" - Y nghi hoặc hỏi lại.

Liễu Hạo và Giang Kiệt phút chốc lo lắng. Tay nắm chặt lại. Cả mặt đỏ bừng.

"Ta thích..." - Hai người họ có chút cùng lúc, cũng vì đó mà chính mình cũng giật mình. Người huynh đệ kia vậy mà cũng.

"Nói lời đó không sợ không thể tiếp tục làm bạn?" - Y cứng cỏi nói.

"Ta thích muội!" - Họ vẫn bất chấp nói.

"Vậy được!" - Hạ Thất Phượng nhảy khỏi thân cây rồi bỏ đi.



Bên ngoài gương Mộng Cảnh:

"Cả quá trình sẽ có một đoạn là thực cảnh sau đó mới dẫn tới mộng cảnh!" - Lam Lan nói rồi quay sang nhìn y.

Y cũng không thèm để ý, điệu bộ rất nhàn nhã như xem kịch của người khác.

"Trưởng môn từ bé nhận không ít lời biểu bạch!" - Lam Lan lại nổi hứng chọc ghẹo.

"À... Vậy mà 19 tuổi vẫn còn chưa thành gia lập thất. Đúng là trò cười cho thiên hạ." - Tiểu Ái cũng chiêm thêm.

"Ta đang đợi..." - Y khẽ đáp.

"Đợi ai đấy?" - San Vy hiếu kì hỏi.

"Đó là bí mật..." - Y thần bí nói rồi một vẻ khó chịu nhìn vào mộng cảnh.

Trong mộng cảnh vậy mà tiến tới cả thành hôn rồi. Hai con người đó đúng là thiếu nghị lực. Không thể tự mình thoát ra.

Bên trong làn khói đã chia làm hai. Một hỷ sự Liễu gia rình rang, một buổi lễ Giang gia sơ xài.

"Cảnh này còn nên xem không?" - Lam Lan có chút khó xử nói.

*Rầm* lại là tiếng thoát ra đó.

Giang Kiệt và Liễu Hạo lao ra ngoài. Cả người còn te tua hơn cả. Toàn thân trầy xước đến quần áo cũng tách tươm, vô cùng thê thảm.

"Đấy mới là thoát khỏi một cảnh. Vượt mộng cảnh rất đau đớn, tự làm đau mới có thể thoát ra. Nhưng mà vết thương càng nặng chứng tỏ rất thâm tình cho nên mới lưu luyến đến như vậy." - Bạch Cố Hoài cảm thán nói.

"Ngươi đang ngưỡng mộ?" - Tiểu Ái kinh ngạc hỏi.

"Ừm. Pháp bảo hồ ly tộc ta là để khảo nghiệm tâm tình của uyên ương mà. Từ khi rơi vào tay các người mới bị đổi thành thể lại pháp khó nguy hiểm kia, làm mất vẻ đẹp vốn có của nó." - Bạch Cố Hoài rưng rưng nói.

"Được rồi được rồi. Ngươi bớt bớt đi!"

Giang Kiệt và Liễu Hạo rất mệt mỏi nhưng vẫn gắng cười rồi vỗ vỗ vai nhau an ủi.

Tuổi trẻ sẽ luôn muốn thể hiện sự nóng vội, bộc lộ tất cả. Nhưng trưởng thành thì nên biết hạn mức ở đâu để còn có thể nhìn mặt nhau. Dù con tim có sôi sục cũng phải giấu nhẹm nó đi.

"Để trưởng môn chê cười rồi! Mạo phạm như vậy, quả thật có lỗi." - Hai người họ thành khẩn quỳ xuống nói.

Y chỉ một mặt lạnh tanh vô cùng ghét bỏ nhưng cũng dần dã cơ mặt ra. Cho dù trong lòng khó chịu. Nhưng trên đời này, tình yêu chính là thứ không có lỗi, là họ thích y, đó vốn là một điều tốt, chỉ là y không muốn đáp lại. Như vậy thì không có gì để ghét được. Tình cảm của mỗi người là khác nhau. Y cũng hiểu, họ đã rất cố gắng giấu đi, cố gắng kiềm chế trước mặt y. Họ cũng đã rất biết nghĩ rồi.

"Đều qua rồi. Không có bái đường. Cũng không tính là mạo phạm!" - Hạ Thất Phượng thở dài nói.

Nói về bái đường thì... Hình như y đã từng bái qua một lần. Con người y vốn có tiêu chuẩn của riêng mình. Phải là phải, trái là trái chứ không tạp nham. Đời này chỉ một người cùng y bái đường là được rồi. Nếu có kẻ khác, cho dù là mộng cảnh, nếu y thấy được chắc chắn không yên.

Mà hình như lần bái đường đó là trong hỷ sự của Phong Duật Khảm Ngọc. Là lừa gạt tiểu cô nương nhà người ta đội khăn hỷ.

Tuy biết y phân rõ trắng đen. Nhưng tâm tình của y thật sự không dễ đoán. Có gì đó rối bời, không rõ ràng nhưng cũng rất ngay thẳng.

Rốt cuộc y thích hay là không thích? Hay là... toan tính điều gì?