Ái Phi Của Nữ Đế

Chương 37: Trương gia gây chiến




Bình thường lên chùa thắp hương thấy hương từ từ rút dần là một việc hiển nhiên, nhưng bây giờ thì không. Chỉ có thể cầu nó đừng cháy nhanh quá, càng ngày càng rút ngắn rồi. Cái trâm quái quỷ này sao vỏ của mày còn chưa chịu nứt, cái thân cây chết tiệt kia nữa. Ném nãy giờ, vừa mỏi vừa nhức hết cả tay, lòng bàn tay thì như bị kim châm vào vậy.

* Cạch....cạch...cạch...* Giản Sơ Mạn hết lần này đến lần khác phóng cây trâm đi.

" A Phượng, ngươi có thể hay không cho thời gian dài ra một chút? Quá khó rồi, ta đã dồn linh lực lắm rồi mà không được." - Tiểu Ái hằn học nói lớn.

Hạ Thất Phượng không đáp, ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người nhìn Tiểu Ái. Túi tiền của cô ta bây giờ đã đặt hẳn lên bàn, tuy đã thất thoát đi nhiều nhưng bụng của nó vẫn còn được kha khá. Giữa cô ta và Nhan Linh Lung bây giờ không còn là đánh cờ mà đã chuyển qua mạt chược, tài xỉu, xúc xắc. Xem ra là bị Nhan Linh Lung dụ nữa rồi.

" Từ lúc nào tiên môn sơn phái đã thành chỗ bài bạc công khai rồi." - Suy nghĩ trong đầu nhiều đệ tử.

" Ù rồi, chung tiền. "

" Con 7 ta 9, ta thắng. Chung tiền. Thất Nhi, đánh cờ đã thua, vậy mà vận may của con cũng thật là thảm. 10 ván chủ thắng 3, khi nào mới hòa vốn đây." - Nhan Linh Lung đầy thích thú đập bàn cười nói vui vẻ.

" Sư nương, người đừng như vậy. Nghiêm túc một chút đi ạ. Người cần bao nhiêu con có thể cho người mà." - Hạ Thất Phượng cố gắng giữ bình tĩnh nói.

" Đâu có, chúng ta chỉ là đánh cược công bằng thôi mà. Chơi giải trí thôi." - Nhan Linh Lung cười cười đáp lại.

Vâng, chơi giải trí thôi. Người ta đi dạy đệ tử mình ở đây xếp lại bàn cờ rồi vờ như chưa có gì. Còn về phần kia, có lẽ là do Hạ Thất Phượng xui thật.

" Nhanh sắp cháy hết rồi. Sơ Mạn cố lên." - Nguyệt Ly lo lắng nói lớn.

Mặt Giản Sơ Mạn tái mét, không nghe nổi một chữ rồi. Kịch liệt phóng trâm với tâm trạng đầy hỗn loạn, lực phóng cũng càng ngày càng mạnh hơn, nếu như mấy đòn đấy là phóng lên cơ thể người thì chỉ có đường chết.



Vỡ đi, vỡ ra đi mà.

* Cạch ....cạch...cạch...* Tiếng phóng liên tục.

Van ngươi đó, nứt ra đi.

Trong mắt của Giản Sơ Mạn lúc này chỉ còn có thân cây sần sùi có mấy lỗ nhỏ trên vỏ ngoài. Các lỗ nhỏ đó rất san sát nhau. Giản Sơ Mạn đang nghĩ rằng sẽ phóng vào cùng một chỗ, khi lực đủ mạnh thì thân cây và cây trâm cũng sẽ bị bào mòn mà nứt ra. Cô tập trung hết lực, nhắm chuẩn mục tiêu, lúc này chính là hoàn toàn nghiêm túc mà làm. Chuẩn bị ném đi.

" Hạ Vy cẩn thận." - Tiểu Ái đột nhiên hốt hoảng hét lớn, lao lại ôm lấy Giản Sơ Mạn. Do bị gọi một cách bất ngờ nên cô quay mặt về phía Tiểu Ái, tâm trụ không vững bị Tiểu Ái đè ngã xuống đất.

* Vút...ầm...* Do bị bất ngờ ôm như vậy nên trâm đang trên đà phóng đi bị phóng về hướng khác, vô tình va chạm với thứ gì đó to lớn.

Trước mắt Giản Sơ Mạn là một mảng trời lớn sáng rực. Một người đàn ông cao to đang dồn một chưởng lực tấn công về phía cô, sát khí cũng như sát thương của nó rất mạnh, lỡ may dính phải thì nhẹ là gãy tay gãy chân, nặng là thịt nát xương tan, siêu sanh sớm.

Vẻ mặt cô run sợ, đồng tử co rút lại. Tiểu Ái ban nãy đột nhiên ôm cô, lấy tay che đầu cho cô là vì muốn bảo vệ cô. May mà vẫn còn cây trâm, bên trong nó chứa máu của Hạ Thất Phượng, vừa chạm phải linh lực của người kia liền tạo ra một tấm chắn che chở cho cô và Tiểu Ái.

* Lạch cạch..lạch cạch... lạch cạch * Tiếng thanh kiếm đen của Tiểu Ái run lắc trên mặt đất.

" Mau chạy." - Tiểu Ái vội động linh lực thu thanh kiếm lại đỡ Giản Sơ Mạn lên vội kéo đi.

* Xẹt * Tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ.



Đệ tử toàn phái rút kiếm ra đề phòng nhưng không ai dám manh động. Bởi vì họ biết, người tới gây sự danh phận rất cao. Đệ tử tu tiên, lấy nghĩa đạo làm chính nhưng vẫn phải kiêng nệ việc đụng chạm tới các danh gia vọng tộc, tránh gây hiềm khích cho gia phái của mình.

* Vút * Một tên khác mặc màu áo giống với người ban nãy cầm một roi mây dài đánh vào chân Tiểu Ái.

" A " - Tiểu Ái bị đánh trúng đau đớn ngã xuống.

" Tiểu Ái không sao chứ?" - Giản Sơ Mạn theo phản xạ đến ráng lôi Tiểu Ái chân không thể động kia đi.

* Lạch cạch lạch cạch...vút...ầm * Tiếng vật từ phía Nhan Linh Lung và Hạ Thất Phượng bay đến.

* Bốp * hai viên xúc xắc, một viên đập mạnh vào giữa trán kẻ đánh roi vào Tiểu Ái, viên còn lại bay xuyên qua chưởng lực của tên kia, phá đòn của hắn, giáng cho hắn một lỗ thủng lớn ở lòng bàn tay.

" Bạch Hổ Quyền pháp Trương thị. Phục Linh Sơn ta phúc lớn được diện kiến. Không biết Trương lão tướng quân, gia chủ đương gia vì sao mà tới, không thể tiếp đón từ xa. Đáng chết đáng chết." - Nhan Linh Lung đập bàn đứng dậy sẵn giọng đầy nghiêm nghị, có chút khinh miệt như đã dự biết trước điều này.

" A " - Tên phát chưởng lực bị thương ở tay đau đớn hét lên. Máu chảy ướt đẫm, lòng bàn tay mất một mảng lớn còn đang dần cháy rụi, không khác gì lúc nãy Hạ Thất Phượng làm với thân cây kia.

Đôi mắt của Giản Sơ Mạn chứa đầy sự hoảng sợ, mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt cô thật khủng khiếp, đây là lần đầu cô thấy cảnh này. Dù rất sợ nhưng cô vẫn phải dùng tấm thân nhỏ bé của mình kéo lê Tiểu Ái đi. Nhưng lại mấy người khác dùm kiếm kề cổ giữ lại, mặt Giản Sơ Mạn lúc này đầy nước mắt, đầy hoảng loạn.

" Hỗn xược, Hạ Thất Phượng ngươi vừa được gọi là trưởng môn thì muốn làm gì thì làm sao? Người ta nói không sai, Phục Linh Sơn trưởng môn cuồng sát điên loạn, vì chức vị trưởng môn không tiếc rẻ giết hại đồng môn." - Một lão già đã ngoài 50, dáng người mập mạp, mặt mày gian xảo tiến lên phía trước chỉ trỏ tay chân về phía mặt của Hạ Thất Phượng một cách thẳng thừng.

" Tại hạ Hạ Thất Phượng bái kiến Trương lão tướng quân. Không biết hôm nay cơn gió ngựa nào đưa cả gia phái hơn 50 người Trương gia đến đây, lại còn thượng sơn không báo trước. Vừa nãy có kẻ muốn hãm hại muội muội và đệ tử của ta, ta còn tưởng là ruồi nhặng phương nào không biết lượng sức muốn đến gây chiến liền cho hắn một chiêu. Không biết đó là môn sinh của Trương gia. Thật đáng tiếc." - Hạ Thất Phượng ngữ khí không câu nệ, thể hiện sự khinh bỉ ra mặt.

" Ngươi!" - Đám người Trương gia tức đỏ mặt.