Đây là muốn làm gì?Hắn lại cười ngả ngớn, thấp giọng nói: "Kêu cái gì? Trẫm không phải là phu quân của ngươi sao?"m thanh trầm thấp lại từ tính dán bên tai, Yến Xu lập tức mềm nhũn, lắp bắp nói: "Thiếp thiếp thiếp còn chưa quen! "Đây đây đây là đang xảy ra chuyện gì!Nhưng mà, lồ ng ngực của hắn thật là rắn chắc! Đang lúc phân tâm, hắn lại bóp eo nàng một cái, nói: "Sớm muộn cũng sẽ quen thôi.
"Bàn tay ấm áp kia dán sát vào da thịt của mình, Yến Xu choáng váng hoa mắt một hồi.
Tên tên này làm sao vậy?Tại sao lại giống như lão tài xế như thế?Vũ Văn Lan: "???Lão tài xế? Lại là có ý gì?Vì sao tiếng lòng của nữ nhân này lại kỳ lạ như vậy.
Chẳng qua hắn không có câu trả lời mà mình mong muốn, cho nên tiếp tục ôm nàng, hỏi bên tai nàng, “Ở nơi này quen chưa?”Lần đầu tiên cả hai đời tiếp xúc gần với nam nhân như vậy, Yến Xu có chút choáng váng, nhưng lại không thể đẩy hắn, chỉ đành bình tĩnh đạp: “Ở đã quen, đa tạ ân huệ của bệ hạ.
"Chuyện gì thế này?Sao ôm thế này… Lại thoải mái như vậy???Đáy lòng Vũ Văn Lan đắc ý, tiếp tục hỏi: "Từ khi vào cung đến nay thì thường làm gì?"Yến Xu cắn môi: "Chính là! mỗi ngày thần thiếp đều ở trong điện đọc sách viết chữ, làm chút thêu thùa may vá! "Nói đến chỗ này, nàng bỗng nhiên có một suy nghĩ—Này?Nếu hắn đã ban ân huệ như vậy, thì…Nàng thử giúp hắn chữa một chút?Nếu như thành công không phải nàng lập công lớn rồi sao?Vũ Văn Lang nghe hết tiếng lòng của nàng, “???”Sao nữ nhân này lại có suy nghĩ to gan như vậy???Chẳng qua suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể, khụ khụ.