Ái Phi Của Trẫm Rất Thích Hóng Hớt

Chương 13: Thái Hậu Truyền Gọi.




Thái Hậu tìm nàng?

Yến Xu có chút ngoài ý muốn.

Nhẫn Đông lại có chút khẩn trương, nhỏ giọng nói: “Không phải là Lệ Tần và Trương Tài Nhân...”

— Chuyện của cô mẫu Lệ Tần chính là do nàng giả làm cung nhân của Điện Lâm Hoa rồi truyền ra ngoài.

Yến Xu bình tĩnh nói: “Hẳn là không phải.”

Dựa theo mối quan hệ giữa nàng và hệ thống, nếu xảy ra chuyện gì không tốt thì hệ thống đã báo cho nàng từ lâu rồi.

Đương nhiên, cho dù là tốt hay xấu, Thái Hậu đã truyền chỉ thì nàng bắt buộc phải đi, vì thế vội xuống giường thay quần áo ra cửa.

~~

Lúc này bên trong Ngự Thư Phòng ở Càn Minh Cung, Cẩm Y Vệ đang báo cáo với Quân Vương.

“Vi thần đã tới huyện An Đức ở Thanh Châu, điều tra ra Lý Mỹ Nhân đúng là người Thanh Châu, phụ thân Lý Hoài Chí là Chủ Bộ của huyện An Đức, mẫu thân Chu thị ở nhà chủ quản gia vụ phụng dưỡng mẹ chồng, Lý Mỹ Nhân còn có một đệ đệ ruột tên Lý Thiên Thụy, tuổi mụ mười bảy, đang tiếp tục học lên cao.”

“Lý phụ là một người thanh chính, cũng là một vị quan thanh liêm, tiếng thơm trải khắp huyện An Đức, lúc trước tuyển tú, vốn Huyện Lệnh An Đức định đưa con gái mình tiến cung, nhưng do khuôn mặt và học thức đều không có gì nổi trội, thế nên đã tiến cử Lý Mỹ Nhân, và nàng đã được lễ quan trong chiều lựa chọn.”

Vũ Văn Lan nghe vậy thì không khỏi nhướng mày, trong toàn bộ nữ tử trong điện đêm đó, chỉ có nàng là khiến hắn nhớ rõ.



Đương nhiên, đây cũng không phải là trọng điểm, Vũ Văn Lan bèn hỏi: “Lý gia chính là người huyện An Đức?”

Cẩm Y Vệ đáp lời: “Lý gia đã nhiều thế hệ ở An Đức, cũng không phát hiện có quan hệ gì với người trong triều hay các nước lân bang.”

Nói cách khác, Lý gia chỉ là một vị quan nhỏ tép riu ở nơi xa xôi hẻo lánh, không có một chỗ dựa vững chắc nào, cũng không bị các thế lực khác sai sử.

Vũ Văn Lan lại hỏi: “Lúc trước trên đường vào kinh đã xảy ra chuyện gì?”

Cẩm Y Vệ nói: “Theo như vi thần điều tra, cũng chưa phát hiện ra chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng qua lúc ấy trên đường đi trời mưa không ngừng, nên đã trì hoãn mấy ngày.”

Trì hoãn mấy ngày...

Vũ Văn Lan thầm nghĩ, có thể nào người được đưa vào cung này không phải là con gái của Lý gia? Người thật đã bị đánh tráo ở trên đường?

Hắn lại nhìn về phía một tiểu thái giám khác là Phú Bảo ở trong điện: “Ngươi thì sao?”

Phú Bảo vội đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, từ khi Lý Mỹ Nhân vào cung cho tới nay, vẫn luôn cẩn thận khiêm nhường, chỉ ru rú ở trong điện, phần lớn thời gian đều ở bên trong Điện Vĩnh Ninh, cũng không kết giao với ai cả, hậu cung chỉ có Trương Tài Nhân là thường xuyên đi gặp nàng.”

Nói đến đây lại lặng lẽ liếc nhìn, thấy Quân Vương cũng không gì, bèn tiếp tục nói: “Chẳng qua mấy ngày trước Lý Mỹ Nhân bị bệnh, không ra ngoài, cũng không có ai tới thăm nàng.”

Vũ Văn Lan hỏi: “Bệnh gì?”

Phú Bảo đáp: “Dị ứng với hoa đào.”

Dị ứng với hoa đào?



Vũ Văn Lan nhíu mày: “Lúc này thì lấy hoa đào ở đâu ra chứ?”

Phú Bảo nói: “Bệ hạ phải lo nghĩ nhiều chuyện nên chắc đã quên mất, bên trong phòng ấm của Tư Uyển Xử có hoa đào, hai ngày trước còn đưa cho Thái Hậu mà.”

Vũ Văn Lan lại bắt đầu suy nghĩ, nếu nàng đã không ra khỏi Điện Vĩnh Ninh, vậy thì tại sao lại dị ứng với hoa đào ở Tư Uyển Xử?

“Chẳng qua cho dù Lý Mỹ Nhân bị bệnh nhưng ăn uống lại rất khỏe, mấy ngày nay đều ăn đủ bữa bốn món một canh không chừa lại một chút gì.” Phú Bảo lại nói.

Vũ Văn Lan: “...”

Không khỏi lại nghĩ tới tiếng lòng cuối cùng mà hắn nghe được trong Tống Tuế Yến — “Tới đâu thì hay tới đó vậy, không có tính phúc thì có lộc ăn là được rồi..”

Rốt cuộc Lý Mỹ Nhân là một nữ tử như thế nào?

Và mục đích nàng vào cung là gì?

Vì sao trải qua một lần điều tra, cũng chưa phát hiện ra điều gì dị thường?

Trong lúc trầm tư suy nghĩ, lại nghe Phú Bảo nói thêm một câu: “Đúng rồi bệ hạ, mới vừa rồi Thái Hậu đã cho truyền Lý Mỹ Nhân.”

“Ừm?”

Vũ Văn Lan nhướng mày, Thái Hậu tìm nàng để làm gì?