Bạn đang đọc truyện tại truyenfulls.com - http://thegioitruyen.comTịch Nhan đi dọc theo đường núi, dần dần đi được khá xa, chợt nhìn thấy một hồ nước nhỏ trong suốt có thể thấy tới đáy, do tuyết trắng tinh thuần tan ra nhỏ xuống tạo thành, thanh âm tích táp, rất động lòng người.
Tịch Nhan chậm rãi ngồi xuống cạnh bên, đưa tay vói vào bên trong hồ nước, cảm giác mát lạnh thuần. Những suy nghĩ chất chồng trong đầu từ hôm qua dần tan đi.
Nàng chậm rãi tháo khăn che mặt xuống, nhìn gương mặt xa lạ phản chiếu trong nước, cuối cùng vươn tay ra chạm vào làn nước lạnh lẽo, vốc nước rửa mặt mình.
Các vết sẹo xấu xí từng lớp từng lớp rơi xuống, làm mắt đẹp bị hủy một lần nữa thấy được ánh sáng, làm cho những vết sẹo sần sùi trên mặt biến mất không thấy, nàng mới rốt cục một lần nữa nhìn về chính mình trong nước.
Vẫn là khuôn mặt trắng nõn mềm nhẵn như trước, vẫn là dung nhan tuyệt sắc khuynh thành như trước, kia là đôi mắt đẹp đủ để làm người khác hồn xiêu phách lạc nay vẫn trong suốt như nước, cũng bình tĩnh như nước. Nhan sắc thanh lệ như hoa, không cần son phấn trang điểm càng xinh đẹp động lòng người.
Tịch Nhan nhìn chính mình, bỗng nhiên bật cười, tay với vào trong nước, như muốn xóa đi nữ tử tuyệt sắc trong nước kia:
"Nhan Nhan, ngươi rất lạnh lùng...... Lạnh lùng quákhông tốt......"
Bởi vì quá mức lạnh lùng, sẽ làm cho người ta nghĩ nhiều, nhớ tới điều này nàng lại vô lực chấp nhận chuyện cũ.
Nàng chậm rãi ngồi xuống bên hồ, đem mặt mình chôn giữa hai đầu gối giống như lâm vào giấc ngủ say.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người chụp bả vai của nàng.
Tịch Nhan đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện xuất hiện một khuôn mặt xa lạ.
Dung nhan thiếu niên trước mặt dị thường tuấn tú, giống như là ngọc diện thư sinh, bản thân có một loại khí độ tao nhã nói không nên lời, hơn nữa cặp mắt kia trong suốt giống như nước.
Tịch Nhan hơi có chút kinh ngạc, vì hắn quá mức xuất trần, dung nhan thuần lương ôn nhuận.
Cũng không nghĩ tới thiếu niên trước mắt đối diện với nàng một lát, trong mắt đầu tiên là nghi hoặc, ngay sau đó là kinh hỉ, cuối cùng trên mặt bỗng tràn ra nụ cười sáng lạn: "Nhan Nhan."
Xưng hô thân thiết như vậy, quen thuộc như vậy làm Tịch Nhan ngạc nhiên: "Ngươi...... Biết ta sao?"
Hắn vẫn duy trì nụ cười tinh thuần như nước: "Nếu ta sớm biết có một ngày Nhan Nhan không còn nhận ra ta, lúc trước ta nhất định sẽ ở Tây Càng thêm vài năm nữa."
"Nhan Nhan, ta là Tử Ngạn."
Tử Ngạn! Rốt cục Tịch Nhan đã nhớ lại, cơ hồ khắc chế không được kinh hô ra tiếng --
Dĩ nhiên là Tử Ngạn! Trong trí nhớ của nàng đó là một cậu bé thanh tao, nho nhã, một thân một mình cô độc ở Tây Càng, bị các tiểu hoàng tử cùng tuổi trong cung bắt nạt, thân mình gầy yếu thà chịu đựng đau đớn, cũng không chịu cầu xin một tiếng.
Tịch Nhan tinh tế nhìn hắn, rốt cục xác định, thật đúng là hắn! Vẫn tuấn tú như trước, vẫn thuần lương như trước, chính là, nhưng cậu bé nho nhã trước kia nay đã trở thành một thiếu niên khí độ nhanh nhẹn.
Hắn tươi cười hướng vế phía nàng nháy mắt: "Nhận ra ta rồi sao?"
Trong lòng Tịch Nhan nhất thời rung động, vội vàng đứng dậy, đột nhiên trong lúc đó trước mắt tối đen, mất đi tri giác, mới
bỗng nhiên nhớ đến – mình đang có nguyệt sự, vừa mới nghịch nước như vậy, thậm chí liều lĩnh ngồi trong tuyết nên mới choáng váng, cũng thật là bị trừng phạt đúng tội .