Ai Sẽ Kể Cho Màn Đêm

Chương 13




Thực ra hầu hết dân ở phố Trường Lưu gửi được một lá thư tố cáo xong là quên luôn chuyện này, họ tiếp tục sống một cuộc sống vừa mơ hồ vừa ngột ngạt bẩn thỉu. Nhưng vẫn còn một số người tiếp tục viết thư và gọi điện thoại cho thành phố, không hề biết mệt. Người đứng đầu là Hồng Vạn Lương nhìn thấy, đương nhiên người đứng thứ hai Phương Hưng Khuê cũng phải nhìn thấy.

Lý Nãi Quân là thanh bảo kiếm đắc lực do một tay Phương Hưng Khuê đề bạt đi lên, không lâu sau cũng gọi anh ta tới cửa hỏi tội.

Tại nhà lớn của nhà họ Phương, Lý Nãi Quân kêu gào rằng mình bị oan, còn chỉ tay lên thề thốt: “Lũ dân điêu toa đó chỉ lợi dụng việc phá dỡ để tăng giá thôi, chính bọn cán bộ làng mà tự chúng bầu ra năm đó đã ôm tiền bỏ trốn rồi, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi!” Thấy lãnh đạo vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, anh ta lại gần thêm mấy bước rồi nhỏ giọng nói, “Lũ điêu dân của phố Trường Lưu không có gì đáng lo đâu, điều tôi lo là hai bên công an và kiểm sát đã điều tra đến Tiểu Mai Lâu rồi.”

“Tra là sẽ ra thôi. Tiểu Mai Lâu này có bí ẩn đến mấy đi nữa thì cũng đã tồn tại ở Quang Châu bao năm vậy rồi, sớm hay muộn cũng nên tra ra thôi.” Phương Hưng Khuê trừng mắt nhìn Lý Nãi Quân rồi quở trách, “Đừng có cư xử như đứa trẻ con nữa, mới gặp có tí chuyện đã nhảy chồm chồm lên, chỉ biết đi mách phụ huynh à!”

Thân là người đứng thứ hai của Quang Châu, dường như Phương Hưng Khuê không quan tâm quá nhiều đến phố Trường Lưu lẫn Tiểu Mai Lâu, điều ông ta quan tâm là Quang Châu Expo sắp được tổ chức vào tháng Chín này. Quang Châu Expo tên đầy đủ là “Hội chợ thương mại hàng hóa xuất nhập khẩu Trung Quốc”, được tổ chức hàng năm tại Quang Châu, tính đến bây giờ đã có vài chục năm lịch sử, đã có thể “đưa ra*”, lại có thể “dẫn vào*”, luôn được vinh danh là “triển lãm số một tạo ra doanh thu cho đất nước”. Năm nay là kỷ niệm năm mươi năm của Quang Châu Expo, khỏi nói cũng biết ý nghĩa chính trị và kinh tế to lớn đến mức nào. Ông ta tức giận nói với Lý Nãi Quân, rằng anh mau mau nghĩ cách đè mấy cái bê bối này của anh xuống đi, nếu ảnh hưởng đến Quang Châu Expo thì tôi sẽ vặt đầu anh xuống làm bóng đá đấy!

*Chiến lược “đưa ra” hay còn gọi là chiến lược kinh doanh quốc tế, là việc các doanh nghiệp tận dụng “hai thị trường, hai nguồn lực” trong và ngoài nước để tích cực tham gia cạnh tranh và hợp tác quốc tế thông qua đầu tư trực tiếp nước ngoài, ký kết hợp đồng dự án nước ngoài, hợp tác lao động nước ngoài.

Chiến lược “dẫn vào” là thu hút nhân tài khoa học công nghệ tiên tiến và các tư tưởng quản lý hàng đầu từ nước ngoài. Đây không chỉ đơn giản là thu hút đầu tư mà còn là thu hút có chọn lọc nhân tài khoa học công nghệ và nguồn vốn dự án mà không gây tổn hại đến môi trường kinh tế trong nước.

Lý Nãi Quân nhập nhằng giữa hai phe đen và trắng, đương nhiên là người thông tin nhanh nhạy, anh ta biết khởi nguồn của chuyện này là buổi tiệc tối mà Thịnh Vực chiêu đãi phố Trường Lưu. Anh ta thầm chửi Liêu Huy là “đạo đức giả”, sau đó mới cẩn thận suy nghĩ tìm đối sách. Anh ta nói với Phương Hưng Khuê: “Thị trưởng Phương, tôi cảm thấy toàn bộ sự việc này rất kỳ quái, anh nói xem đã mười một năm trôi qua rồi, tại sao lũ điêu dân đó sớm không làm, muộn không làm, lại cố tình nhắm đúng lúc bí thư mới nhậm chức để sồn sồn lên?”

Phương Hưng Khuê khẽ nhíu mày: “Anh có ý gì?”

Lý Nãi Quân thấp giọng nói: “Rõ ràng thế còn gì nữa, đây là “đòn cảnh cáo” mà bí thư mới dành cho ngài đó!”

Phương Hưng Khuê lắc đầu liên tục: “Không đâu, tôi thấy bí thư Vạn Lương là người liêm khiết lại kín đáo, không ham hố tranh đấu. Ông ấy là người đứng đầu Quang Châu, tôi phối hợp làm việc với ông ấy để giúp Quang Châu tốt lên, không việc gì phải đi đến mức để lưỡi dao liếm máu.”

“Không việc gì là không việc gì thế nào?” Lý Nãi Quân tiếp tục châm ngòi, “Để tôi kể cho ngài chuyện này, chủ biên Đinh Thao của Tuần san Nam Thành và bí thư mới của chúng ta là đàn anh đàn em cùng khoa ở Đại học Bắc Kinh, quan hệ rất thân thiết, ngài nói xem, tại sao bài báo “chuồng bò nhốt mèo, phúc lợi của quan tham” lại được đăng vào thời điểm trùng hợp như thế?”



“Hồi trước tôi cũng là người đã đề bạt Hàn Thứ,” Phương Hưng Khuê thở dài khi sự thật sờ sờ trước mắt, “anh ta phạm sai lầm, tôi cũng phạm phải lỗi không đôn đốc sát sao, giờ lại có người lấy chuyện của anh ta ra để làm to chuyện, ngày nào tôi cũng như ngồi trên đống lửa đây này.”

“Đúng đó thưa thị trưởng Phương, đáng ra vị trí này phải là của ngài, nhưng chẳng biết trên tỉnh bị sao mà lại muốn phái một kẻ mọt sách chỉ biết lý luận suông xuống, liệu ông ta có đốt nổi bát nhang Quang Châu này không?” Lý Nãi Quân vốn đang khúm núm nhận lỗi trước mặt Phương Hưng Khuê, nhưng thấy sắc mặt thị trưởng giãn ra thì nhanh chóng ngồi xuống cạnh ông ta trên sofa, sau đó ghé sát vào nói, “Ai cũng nói quan mới nhậm chức ba đống lửa*, bây giờ có người muốn đưa lửa tới đốt ngài để tạo dựng uy thế, chúng ta không thể ngồi chờ chết được!”

*Quan mới nhậm chức ba đống lửa là câu tục ngữ ý chỉ quan mới lên chức, làm một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục (giống như đốt lên mấy đống lửa vừa sáng vừa nóng, thu hút mọi người nhìn thấy).

Phương Hưng Khuê không nói nữa, chỉ nheo mắt nhìn gốc trúc quân tử ngoài đại sảnh. Trúc quân tử mang ý nghĩa “ổn định lên cao, bình an thuận lợi”, cây trúc này lại còn rất đẹp, gốc rậm rạp chặt chẽ, thân trúc thẳng tắp, cành lá xanh mướt đã sắp che được ánh nắng, chắc để lớn một thời gian nữa thì sẽ chuyển ra ngoài vườn.

*Cây trúc quân tử có tên khoa học là Bambusa multiplex, tên gọi khác là tre hàng rào, thuộc họ trúc đào và có nguồn gốc từ Trung Quốc, Nepal.

chapter content



Nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta lấy một chiếc kéo trong ngăn kéo của bàn trà, đứng dậy đi tới trước gốc trúc quân tử kia. Dường như đã quên mất trong sảnh còn Lý Nãi Quân, ông ta bắt đầu nghiêm túc tỉa cây trúc của mình. Lý Nãi Quân không hiểu ý của lãnh đạo nên chỉ có thể ngồi thẳng lưng nhìn Phương Hưng Khuê thoăn thoắt tay kéo, sau đó một vài cành lá khô héo và chậm lớn bắt đầu rơi sột soạt xuống đất. Anh ta đã tới nhà họ Phương không chỉ một lần, cũng đã chạy qua nhà Hồng Vạn Lương, anh ta phát hiện ra hai vị lãnh đạo này một người thì thích viết chữ, đánh cờ, một người thì thích trồng hoa trồng cỏ, tất cả đều là những thú vui rất thanh cao.

Khoảng chừng năm phút sau, Phương Hưng Khuê mới lên tiếng.

“Thực ra tôi vẫn luôn quan niệm rằng, mèo đen hay mèo trắng miễn bắt được chuột thì đều là mèo tốt, phát triển kinh tế mới là nguyên tắc tối cao. Vậy nên sự phát triển rõ như ban ngày của Quang Châu trong mấy năm qua cũng giống như cây trúc này, đó là sự thay đổi từng ngày và vươn cao một cách ổn định.” Ngừng một lát, ông ta chợt nở nụ cười, sau đó chỉ vào cây trúc và nói, “Nhưng Nãi Quân này, anh nghĩ cây trúc này dễ trồng hay sao? Cành phải tỉa, lá cũng phải tỉa, mùa đông sợ nó phát triển chậm quá nên phải tỉa, mùa hè lại sợ bị sâu bọ phá hoại nên cũng phải tỉa, tôi là một người tỉa trúc, ngày nào cũng hết lòng lo lắng cho nó, không phải nói quá chứ tóc tôi bạc là vì nó đấy.”

Lý Nãi Quân dạ vâng tán thành, sau đó lại thấp thỏm chờ thêm mấy phút nữa, cuối cùng cũng được lãnh đạo ban cho “thuốc an thần”.

““Một thành phố hai chế độ” không phải là điều tôi mong muốn, cũng không có lợi gì cho sự phát triển của Quang Châu, tôi sẽ tìm một cơ hội để nói chuyện tử tế với bí thư Vạn Lương. Nhưng bản thân anh cũng phải hành động liêm chính, đừng có để lại nhược điểm gì cho những người ôm mưu đồ gây rối.” Phương Hưng Khuê dừng một lát rồi buông kéo, ông ta quay sang nhìn Lý Nãi Quân rồi nói một câu ẩn ý, “Người muốn đạt được việc lớn thì không câu nệ tiểu tiết, anh hiểu ý tôi chứ?”



Đương nhiên lời lãnh đạo nói có ám chỉ đằng sau, Lý Nãi Quân gật đầu lia lịa rồi đứng dậy chào tạm biệt Phương Hưng Khuê. Vừa ra khỏi cửa, anh ta đã lấy một chiếc điện thoại khác ra và gọi một cuộc cho Hồ Thạch Ngân.

Nuôi quân nghìn ngày, anh ta chuẩn bị “không câu nệ tiểu tiết” đây.

Địa điểm gặp mặt ở ngay trong khách sạn Quốc tế Tinh Thần, Lý Nãi Quân và Hồ Thạch Ngân đã thống nhất với nhau, rằng người Hồng Kông làm việc luôn tuân thủ nguyên tắc, sẽ không dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như nghe trộm hay theo dõi, khách sạn dưới quyền Tinh Thần có thể coi là một nơi trung lập với cả đôi bên.

Nhưng Hồ Thạch Ngân vẫn không xuất hiện, người ra mặt lại là tên “Xuất Lâm Long” kia.

Hồ Thạch Ngân có được địa vị trong giang hồ như hôm nay, ngoài việc thời trẻ dám chiến đấu thì còn có một ưu điểm lớn hơn, đó là có thể đoán được tình thế, biết tiến biết lùi khi về già. Sau khi biết Hồng Triệu Long đập xe Liêu Huy, lão khuyên Hồng Triệu Long kiềm chế lại trước, còn dặn gã ta thay mặt bí thư mới mời một bữa rượu bồi tội và chấp nhận hợp tác với Thịnh Vực. Nhưng trước giờ Hồng Triệu Long vốn không coi ai ra gì, trong mắt gã ta, Hồ Thạch Ngân đã già và trở nên nhát gan rồi, không còn khí thế và nhiệt huyết năm xưa, cũng không còn xứng đáng là người phát ngôn của “Tân Tương Quân” bọn chúng nữa. Gã ta không những từ chối thẳng thừng yêu cầu của Hồ Thạch Ngân mà còn huênh hoang gọi tay sai đến ngay trước mặt lão ta, bảo chúng truyền lời ra ngoài rằng: Đéo quan tâm Hồng Vạn Lương hay Hồng Vạn Quân là ai, cũng đéo quan tâm Thịnh Vực hay Liêu Huy là cái thá gì, đã đến Quang Châu thì có là hổ hay rồng cũng phải cúi đầu trước tao!

Hồ Thạch Ngân không kiểm soát nổi gã ta nữa nên cũng mặc kệ luôn, lão bỏ quyền quản lý Mỹ Hợp Land, bản thân thì lên phía bắc quay phim.

“Từ hôm nay trở đi, lão già đó coi như đã về hưu, sau này Mỹ Hợp Land phải nghe lệnh tao, trước kia chúng mày hợp tác rất vui vẻ, tao tin là sau này chúng ta sẽ hợp tác càng vui vẻ hơn.” Hồng Triệu Long nói vậy với Lý Nãi Quân.

Bên cạnh Hồng Triệu Long vẫn là Ade cao to vạm vỡ, thấy Lý Nãi Quân trố mắt ra á khẩu, Ade đột nhiên ghé mặt tới trước mặt anh ta rồi nhe răng ra cười đầy dữ tợn. Nguyên hàm răng vàng ố suýt thì cắn vào mũi anh ta, nhìn lại đôi mắt kia thì thấy ánh mắt hung ác nham hiểm như loài sói, Lý Nãi Quân sợ đến mức run lên, anh ta liến thoắng: “Chắc chắn là vui vẻ rồi, chắc chắn là vui vẻ rồi.”

Bất kể Hồ Thạch Ngân trao quyền hay bị tước quyền, Lý Nãi Quân biết hiện giờ chỉ có thể dựa vào Xuất Lâm Long này mà thôi, thế là thái độ của anh ta trở nên hèn mọn ngay lập tức. Anh ta chủ động rót trà cho Hồng Triệu Long, bưng tới trước mặt gã ta bằng hai tay và nói: “Anh Long, uống chén trà hợp tác đi, sau này chúng ta là người cùng thuyền rồi.”

“Cục trưởng Lý, khách sáo thế.” Hồng Triệu Long thích nhất là thấy kẻ khác cúi đầu trước mình, đặc biệt là đám quan chức, chẳng hiểu sao lại có cảm giác rất vẻ vang. Gã ta nhận trà uống một ngụm, để mùi hương của trà Long Tỉnh bùng lên trong miệng một lúc, cuối cùng mới thỏa mãn hỏi Lý Nãi Quân rằng anh ta muốn làm thế nào trong tình hình hiện tại?

Lý Nãi Quân ngẫm nghĩ rồi nói, thực ra tình hình hiện tại vẫn chưa quá tệ, Hàn Thứ trong tù vẫn câm như hến, Viện kiểm sát bó tay với ông ta. Với lại trước kia cũng không phải là chưa có ai từng tố cáo ông ta, nhưng chỉ cần bí thư cũ không đánh tiếng thì tin tố cáo sẽ không bao giờ lên được đến tỉnh. Tuy nhiên bí thư Hồng mới nhậm chức này lại một mực muốn xem xét nợ cũ, lật lại bản án cũ, rõ ràng là quan mới nhậm chức ba đống lửa, hẳn là thủ đoạn tranh đấu để giành quyền lực. Anh ta khéo léo ám chỉ rằng, chỉ khi tìm cách nào đó để dạy dỗ Liêu Huy kia một chút thì mới có thể kiềm chế được Hồng Vạn Lương phần nào. Nếu bí thư mới cũng không đánh tiếng như bí thư tiền nhiệm, chắc chắn chuyện này sẽ kết thúc và không còn sau đó nữa.

“Chẳng phải mày mới nói quan mới nhậm chức ba đống lửa hay sao.” Hồng Triệu Long vốn ngứa mắt thằng nhãi đó, chưa kể dự án phố Trường Lưu liên quan đến mấy chục tỷ, nếu mày mà độc chiếm miếng bánh này thì người khác sẽ chết đói. Gã lập tức nảy ra ý tưởng, sau đó tỏ thái độ bằng giọng điệu dữ tợn, “Vậy thì tao sẽ cho nó một mồi lửa thật, để xem rốt cuộc thì mồi lửa đó sẽ thiêu ai!”