Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 34: Quá khứ (24)




Chuyện Giang Lục Nhân chạy đến phòng Giang Thừa Dự không phải chỉ một hai lần, hai người đều cảm thấy rất mới mẻ, rất kích thích. Càng là những chuyện cấm, lúc hoàn thành người ta lại càng cảm thấy thành công. Vì vậy kể cả khi thành tích học tập của Giang Lục Nhân ở trường bị tụt xuống tận 5 hạng, cô cũng không bận tâm lắm. Ngược lại fan của cô, Uông Chu Duyệt, ngày nào cũng nhắc nhở cô nhất định phải cố gắng, lúc làm bài không được để phạm sai sót, phải chú ý nghe giảng, thậm chí còn nhờ một lớp Vật Lý có thể tăng thành tích một cách biến thái đến giảng bài cho Giang Lục Nhân, nhưng cô cũng không có phản ứng gì đặc biệt.



Sau khi về nhà, Giang Lục Nhân khi ở cùng ông Giang Huy và bà Văn Dao đều không bao giờ gần gũi hay nói chuyện với Giang Thừa Dự, ngược lại, cô còn tránh xa Giang Thừa Dự. Cứ như vậy, một thời gian sau, ông Giang Huy còn tìm đến Giang Lục Nhân, hỏi thăm có phải gần đây cô có mâu thuẫn với Giang Thừa Dự hay không.



Có lẽ vì tự hiểu trong lòng có ma, nên mới không dám lại gần, nhưng hành vi như vậy của cô ở trong mắt người khác lại càng kỳ quái. Giang Lục Nhân lại tìm một vài lý do vớ vẩn để lảng tránh chuyện này, cô cảm thấy rất áy náy vì đã lừa gạt ông Giang Huy, rõ rang ông đã đối xử rất tốt với cô.



Cùng sinh hoạt trong một ngôi nhà, không có khả năng cứ mãi bình an vô sự.



Ngày hôm đó, Giang Thừa Dự đang tìm tài liệu trong thư phòng, cô ngồi một góc nhìn anh, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lúc đó, Giang Lục Nhân thật sự cảm thấy như một cô bé đang yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang, vô cùng thẹn thùng xấu hổ, kể cả mỗi lần nhìn thấy bà Văn Dao, cô cũng chưa bao giờ khẩn trương và khó xử đến thế. Cô hiểu một quy tắc, đó chính là cứ giả vờ như không có gì hết, sẽ thu được kết quả tốt hơn nhiều. Giang Thừa Dự tự nhiên cũng nhận ra, anh không phản ứng thêm, nhưng cũng không vội vàng giải thích.



Giang Lục Nhân vớ lấy cuốn đề cương đặt cách đó không xa, nhìn vào mắt Giang Thừa Dự:



- Em còn vài đề chưa hiểu, bây giờ cũng muộn rồi, để ngày mai em hỏi thầy giáo vậy. Anh, ngủ ngon ạ.



Giang Thừa Dự gật đầu, bà Văn Dao cũng chỉ đáp lại Giang Lục Nhân bằng một cái gật đầu.



Sauk hi Giang Thừa Dự trở lại phòng không lấu, liền gửi tin nhắn, gọi cô đến phòng anh.



Lúc cô xuất hiện giống y hệt một tên trộm, Giang Thừa Dự cười trêu cô:



- Đến thời điểm quan trọng, em cũng thong minh phết nhỉ.



Cô chạy tới, ôm lấy cánh tay anh:



- Anh không biết thì thôi, lúc đó em bị dọa sợ gần chết.



Giang Thừa Dự nằm trên giường, kéo tay cô xuống, để cô ngồi dựa vào lòng anh, hai người cùng nằm xuống. Thời gian biểu làm việc của anh và đến trường của cô không khác nhau là mấy, có đôi khi anh vẫn đưa cô đi học, nhưng sợ người nhà nghi ngờ, nên cũng không được nhiều nhặn là bao.



- Thật ra, cũng chẳng nghiêm trọng đến thế đúng không?



Giang Thừa Dự thăm dò mở miệng, anh không hiểu sao cô lại sợ bà Văn Dao đến vậy, sợ như cọp.



- Tất nhiên mẹ sẽ không đối xử với anh như vậy rồi.



Cô nhăn nhó, anh là con trai bà, lại còn là con trai duy nhất nữa.



- Ý anh là, nếu chúng ta muốn ở bên nhau, nhất định phải để cho cha mẹ biết.



- Nhưng không phải là bây giờ. – Về điểm này cô rất kiên quyết. – Hơn nữa anh thực sự định chờ em sao?



Cánh tay Giang Thừa Dự không bị cô đè lên nặng nề đỡ trán:



- Tuổi tác của anh đã quá tuổi pháp luật quy định cho phép kết hôn từ lâu rồi, chẳng lẽ anh lại tự đợi anh à?



Cô vẫn nằm trên người anh:



- Cứ như là một giấc mơ vậy. Ôi, tại sao anh lại coi trọng em như vậy nhỉ?



- Anh cũng tự hỏi bản thân rất nhiều lần rồi. – Anh liếc mắt nhìn cô. – Dáng em cũng không phải kiểu anh thích.



Cô hung hăng đấm vào ngực anh:



- Vậy anh thích kiểu nào?



Những từ thốt ra từ miệng anh khiến khuôn mặt cô càng lúc càng đỏ bừng. Ở trường cũng có rất nhiều nam sinh mang những chuyện nhạy cảm này ra trêu chọc nhau, thậm chí dần dần mọi người còn thoáng hơn và coi đó như những chuyện bình thường. Nhưng nếu có nữ sinh nào hét lên : “Ôi cái gì thế, tớ chả biết gì hết.” chắc chắn sẽ có người đánh giá sau lưng cô bạn đó là đồ giả nai. Hiện tại,hiểu biết về những vấn đề giới tính nhạy cảm này và chuyện tình dục không còn lien quan đến nhau, thuần túy chỉ là sự hiểu biết mà thôi.



Cô không phải là không hiểu, chỉ là tự nhiên anh nói đến mấy từ linh tinh như “Ngực to”, “Mông cong”, cô không thể tiêu thụ hết ngay lập tức được.



Thế nhưng chính bản thân cô lại cảm thấy tự ti:



- To thế làm gì.



Cô cũng không phải là nữ diễn viên chính trong các bộ phim điện ảnh bom tấn, ngực to như thế, chả phù hợp với vóc dáng chút nào, không hiểu sao cứ ngực to thì được coi là gợi cảm chứ, chẳng lẽ không còn từ nào để miêu tả sự ghê tởm hơn sao? Đúng là suy nghĩ của con gái và con trai không bao giờ có thể giống nhau được.



Anh nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cảm thấy rất thú vị, anh lấy tay nâng mặt cô lên.



Cô mở to đôi mắt.



Anh lại tiếp tục chọc chọc vào khuôn mặt cô.



- Giang Thừa Dự, anh thật là phiền phức mà.



- Ngày trước em có bao giờ gọi tên anh như thế đâu? - Anh giương mi, tất nhiên là nhắc đến chuyện vừa xảy ra trong thư phòng.



- Thật bất ngờ nhé. – Nói xong anh cong môi òa cô. Cô cười nhưng không thể trả lời anh: - Em không đủ bản lĩnh, đã được chưa?



Đôi mắt cô ngời sang ý cười, khuôn mặt vẫn ửng hồng, giống như một viên kẹo ngọt ngào, mới mở, ướt át, anh không nhịn được mà nuốt nước miếng, tay anh bắt đầu hành động. Vào những thời điểm như thế này, hành động luôn nhanh hơn suy nghĩ, ngay lúc anh còn chưa kịp hiểu kỹ, tay anh đã luồn xuống cổ cô, cởi nút áo đầu tiên của cô.



Dạo gần đây cô rất hay mặc kiểu quần áo bằng vải voan trong suốt này, trông vừa nữ tính, vừa đẹp mắt.



Nụ cười của cô, dần trở nên cứng ngắc. Trong năm học thường rò rỉ những tin tức nho nhỏ. Trong các trường học cấp ba, có nhiều nữ sinh đều trốn kiểm tra sức khỏe, không cần hỏi nguyên nhân, vì nhất định là các cô ấy đang mang thai, chỉ có như vậy mới không dám đi kiểm tra sức khỏe, đúng là không có tự trọng, thiếu hiểu biết, tại sao lại chọn đúng thời điểm đó chứ. Những câu chuyện đó thường chỉ do các nữ sinh truyền tai nhau, nhưng tự nhiên cô cũng được nghe rất nhiều lần.



Cô giữ chặt bàn tay Giang Thừa Dự, đôi mắt tối lại:



- Đừng mà anh.



Giang Thừa Dự khựng người lại, cười mỉa mai. Anh thu tay, không nói gì thêm.



Hành động vừa rối đều khiến hai người xấu hổ, cô cũng không biết nên làm thế nào.



Nhìn xem, mãi mãi đừng bao giờ nổi hứng sớm quá, vì những sự việc như thế này, rất nhanh có thể làm thay đổi bầu không khí.



Cô xoay xoay ngón tay mình, cúi thấp cằm:



- Anh rất muốn làm chuyện đó à?




Khi nhắc đến chuyện này, chính bản thân cô cũng giật mình, nhưng cô thật sự muốn biết, dù sao ở đây cũng chỉ có hai người họ.



Giang Thừa Dự tự hỏi không biết nên trả lời thế nào :



- Mỗi khi có hứng.



Thế có phải vừa rồi anh có hứng không….



- Nếu không làm thì có sao không? - Cô thật sự tò mò.



Anh sửng sốt, ngày trước rất ít khi có chuyện đó xảy ra… Thế nhưng không thể nói ra chuyện này được:



- Cũng chẳng sao cả.



Trong nháy mắt anh do dự, cô bỗng nhiên nhớ lại “lịch sử hào hùng” của anh, sắc mặt cô trầm xuống. Vì nó khiến lòng cô nhớ đến những hiểu biết của mình về suy nghĩ của đàn ông, đơn giản chỉ có thể khắc họa bằng một câu thôi nhỉ. Cô bắt chiếc anh, lấy tay nâng khuôn mặt anh lên, chọc chọc:



- Có phải đàn ông các anh chỉ cần là đàn bà mình không ghét thì đều làm được hết, đúng không?



Anh bây giờ là đại biểu cho giới mày râu nhé, không thể phát biểu lung tung được.



- Đương nhiên là có sự lựa chọn.



Đâu phải gãi nào cũng tùy tiện chơi được chứ….



Sự phản kháng ngay lập tức của anh khiến cô thoải mái hơn, cô còn muốn hỏi thêm về vấn đề này, thì anh đột nhiên nắm chặt tay cô:



- Anh biết em muốn hỏi về chuyện gì. Em muốn biết vì sao đàn ông không thể chung thủy với một người phụ nữ,, hoặc vì sao có thể cùng quan hệ với nhiều phụ nữ như vậy đúng không. Người khác thì anh không biết, nhưng anh chỉ nói về suy nghĩ của anh thôi. Làm tình với người mình không yêu, nhưng vẫn sẽ có thể có hứng thú. Nếu gặp một phụ nữ, không phải không có tình cảm, có thể lien lạc với nhau, điều kiện quan trọng là cô gái đó sẽ không mang đến phiền toái về sau. Nhưng một khi anh đã có người trong lòng, anh sẽ không bao giờ tiếp tục chấp nhận để chuyện đó xảy ra. Anh sẽ trở nên như bây giờ.



Đôi mắt anh sang ngời, khiến cô cảm thấy mình thật trẻ con.



- Có phải em không thể mang đến cho anh cảm giác hứng thú hay không….




- Cô bé ngốc này... – Anh ôm cô vào lòng. – Anh còn sợ em để ý, anh sợ em không chấp nhận anh.



- Em cũng không hiểu tại sao mình lại trở nên kỳ lạ đến vậy?



- Gì cơ?



- Nếu đổi lại là một người khác, đại khái là em sẽ rất chán ghét, nhưng vì sao em không thể chán ghét anh được nhỉ?



- Có lẽ vì ngày xưa em ghét anh quá rồi, nên bây giờ biến thành yêu anh đấy.



- Đồ ăn dưa bở.



Tuy nhiên cô vẫn đồng ý với lời anh nói.



Khi đã thích một người, trước tiên bạn sẽ thích những ưu điểm của người đó, từ từ bị cuốn vào sức hút ấy. Đầu tiên khi thích một người, bạn sẽ không nhận ra khuyết điểm của người đó. Người ta thường nói, để yêu thích một ai đó, thì không cần bất kỳ một lý lẽ nào cả, thế nhưng những rung động thuở ban đầu, bao giờ cũng có nguyên nhân.



Tuy rằng không khí trong phòng đã dịu đi, nhưng Giang Lục Nhân vẫn không dám tiếp tục ở lại trong phòng Giang Thừa Dự.



Cô là một cô gái cảm tính, nhưng cũng có khi rất lý tính, đó chính là tính cách quan trọng của cô.



Ngày hôm sau, Giang Thừa Dự đưa cô đến trường, thật không khéo, họ lại gặp một đôi, Kỷ Thành Minh cũng vừa đưa Hướng Tư Gia đến trường.



Bây giờ, cô nhận ra Kỷ Thành Minh cũng không ngứa mắt như trước nữa. Không thể không thừa nhận, ngày trước cô thật lòng cũng từng ghen tị vì Hướng Tư Gia luôn có một người bất chấp mưa gió đưa cô ấy đến trường.



Sắc mặt Hướng Tư Gia không tốt lắm, thậm chí Kỷ Thành Minh phải đỡ cô. Thần sắc của Kỷ Thành Minh cũng không tốt lắm. Hẳn một người vì bệnh tình, một người vì lo lắng.



Sauk hi Kỷ Thành Minh chào hỏi Giang Thừa Dự vài câu, Giang Thừa Dự liếc nhìn Giang Lục Nhân, rồi lái xe rời đi.



Nếu đã chạm mặt nhau, tốt nhất là nên ngại ngùng vờ như không thấy. Trước đây Kỷ Thành Minh cũng chỉ đưa Hướng Tư Gia đến cổng trường, sau đó sẽ giống như Giang Thừa Dự, quay x era về, chưa bao giờ anh cẩn thận như bây giờ. Hôm nay không biết là có chuyện gì xảy ra vậy?



Cô đi lên phía trước:



- Sắc mặt cậu không tốt lắm, có sao không?



Hướng Tư Gia nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười:



- Vừa từ bệnh viện đi ra.



Cô gật đâu, nếu đối phương đã không muốn nói là bị bệnh gì, cô cũng sẽ không bắt ép người ta.



Nhưng Kỷ Thành Minh lại thành thật nói:



- Đừng đi học nữa, về nhà nghỉ ngơi.



Hướng Tư Gia kiên quyết lắc đầu.



Kỷ Thành Minh đưa Hướng Tư Gia vào lớp.



Giang Lục Nhân đang định rảo bước vào lớp, lại thấy Kỷ Thành Minh kéo tay cô, ý bảo cô ra ngoài.



Tuy rất ngạc nhiên, nhưng cô vẫn theo sau Kỷ Thành Minh đi ra cửa:



- Có chuyện gì vậy?



- Đây là số điện thoại của tôi. – Kỷ Thành Minh đưa ra một danh thiếp. – Nếu Hướng Tư Gia có xảy ra chuyện gì, xin hãy lập tức gọi điện cho tôi, tôi sẽ vô cùng cảm kích.



Cô không kịp nói gì, Kỷ Thành Minh đã chỉ kịp để lại cho cô một cái bong.



Cho dù có việc gì xảy ra, sao lại nhờ cô, mối quan hệ của cô và Hướng Tư Gia cũng đâu tốt đẹp gì.



Nhưng cô không thể nói ra lời từ chối, một khi người ta đã có lời thỉnh cầu, cô tạm thời coi đó là một lời thỉnh cầu.