Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 66: Sau này ( 6)




Từ lúc nhìn thấy sự xuất hiện của Kỷ Niệm Hi tại hội trường, trợ lý riêng của Kỷ Y Đình – Hàn Mạn chỉ hận không thể bắt Kỷ Niệm Hi làm trâu làm ngựa để sai khiến hết việc nọ đến việc kia. Cô nàng hoàn toàn quên mất hiện đang ngoài giờ làm việc, cô không có quyền yêu cầu Kỷ Niệm Hi làm bất cứ việc gì ở đây. Tuy Kỉ Niệm Hi không muốn phối hợp nhất là khi cảm xúc của Kỷ Trừng Tâm vẫn chưa ổn định nhưng Hàn Mạc hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ của Kỷ Niệm Hi, lập tức kéo cô sang một bên:



- Cô nghĩ thân phận của mình là gì đấy? – Hàn Mạn nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt Kỷ Niệm Hi.



Kỉ Niệm Hi thầm thở dài trong lòng, cô có thể hiểu rõ ý của Hàn Mạn, các cô là nhân viên trong công ty cô chỉ có thể đến hỗ trợ, hoàn toàn không có tư cách tham dự. Nếu Kỷ Y Đình nhìn thấy Kỷ Niệm Hi đến đây cùng Kỷ Thành Minh, anh ta rất có khả năng bắt cô từ chức ngay ngày mai mà không cần lí do.



Huống chi mối quan hệ của Kỷ Thành Minh và Kỷ Y Đình trong thời điểm này cũng thật là vi diệu làm sao.



Ngoài ra có lẽ tình trạng của Kỷ Y Đình hôm nay khá xấu, trước mặt đông dảo khách mời, anh ta khó có thể toàn mạng trở về, mà đầu sỏ lại chính là Kỉ Thành Minh.



Kỉ Niệm Hi không nói gì thêm, yên lặng đứng sang một bên, cô cảm thấy con người này thật phức tạp.



Thế nhưng suy nghĩ của đàn ông lại chẳng bao giờ giống như phụ nữ. Phụ nữ khi bị cướp mất người yêu, ngay lập tức họ sẽ đổ mọi tội lỗi và oán giận lên đầu người phụ nữ kia. Trong khi đó Kỉ Thành Minh lại không hề đặt sự tức giận và bất mãn lên cô dâu mới của ngày hôm nay Tô Thiên Mặc, mà trực tiếp lấy chú rể Kỉ Y Đình làm mục tiêu.



Từ góc độ của một người qua đường như Kỉ Niệm Hi, hành động đứng yên không hề nhúc nhích của Tô Thiên Mặc giống như người chồng đang bị chuốc rượu bên cạnh không hề có bất kì mối quan hệ nào với cô ta. Kỉ Niệm Hi mới nhận ra từ lúc bắt đầu buổi lễ đên giờ Tô Thiên Mặc và Kỉ Y Đình không hề nói với nhau một câu.



Giờ phút này, bầu không khí trở nên kì quái, và tiêu điểm của mọi sự quan tâm đều dồn về phía hai vị Kỉ công tử.



Những người căm ghét Kỉ Y Đình dường như không chỉ có Kỉ Thành Minh. Là một người thành công, tất nhiên sẽ có những kẻ ghen ghét ngấm ngầm, sẽ có những kẻ nghĩ rằng “Ai cho phép mày thành công, ai cho mày được thế.”, “Ghét nhất cái bộ dạng tinh tướng của mày.”, “Nếu tao mà đứng ở địa vị đấy, tao sẽ còn thành công hơn cả Kỉ Y Đình mày.” , dù không còn gì để nói nhưng những ý nghĩ đó hoàn toàn có.



Kỉ Thành Minh tất nhiên không cần phải đích thân ra trận, anh ta chỉ cần mở lời vài câu, lập tức có rất nhiều người háo hức nhảy vào cuộc. Chỉ trong dịp lễ kết hôn của Kỉ Y Đình mới có cơ hội để cho anh ta một bài học, một cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Hơn nữa cách chỉnh đối phương như vậy, không ai dám chê trách nửa câu.



Những ngụ ý ám chỉ của Kỉ Thành Minh , không ai là không hiểu, trong lòng đàn ông cũng có những tính toán nhỏ nhen.



Kỉ Tâm Trừng đứng sau lưng Kỉ Thành Minh , cô nhìn Kỉ Y Đình đang uống rượu với đôi mắt tràn ngập sự lo lắng. Trong khi đó Tô Thiên Mặc đứng bên cạnh Kỉ Y Đình với tư cách cô dâu mới cưới lại không hề có ý định ngăn cẳn chồng ngừng uống. Rượu, chắc chắn là không có vấn đề, Kỉ Thành Minh tất nhiên đã chú tâm kiểm tra kĩ, sao anh có thể để cho Kỉ Y Đình trốn thoát.



Trước cảnh tượng này, Tô Thiên Mặc chỉ mỉm cười, cô giống như một người ngoài cuộc, nếu phải so sánh, có lẽ cảm giác của Kỉ Tâm Trừng lại là bình thường.



Đến khi Kỉ Tâm Trừng uống đến li rượu thứ ba mươi, Kỉ Tâm Trừng cuối cùng không thể nhịn được, kéo áo Kỉ Thành Minh, ý muốn anh dừng lại.



Kỉ Thành Minh lại hoàn toàn thờ ơ trước động tác của Kỉ Tâm Trừng.



Kỉ Niệm Hi chỉ biết nhìn lên trần nhà, hai người này có khi ba trăm năm trước cũng là người nhà đấy, sao cứ phải coi nhau như kẻ thù một mất một còn thế.



Nếu như không có sự xuất hiện của Lộ Thiếu Hành, Kỉ Y Đình hẳn không thể thoát được. Lộ Thiếu Hành chắc chắn sẽ không đến tham dự một mình, anh mang cả nhà đến nếu như đứa trẻ trong bụng Lê Họa cũng được tính là một thành viên. Anh nở nụ cười thờ ơ, nhìn Kỉ Thành Minh với ánh mắt đầy ẩn ý.



Kỉ Y Đình lại nhìn về phía Lê Họa, vẫn với ánh mắt đầy khinh thường. Lộ Thiếu Hành lại chẳng hề e ngại, vẫn đặt tay trên lưng vợ mình, rồi đưa mắt đánh giá người phụ nữ xinh đẹp hơn người, nhân vật chính của ngày hôm nay Tô Thiên Mặc:



- Y Đình , anh thật may mắn, cưới được một cô vợ xinh đẹp thế này.



Tô Thiên Mặc rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng, ngược lại cô em gái thường hay xuất hiện, hơn nữa cũng nhận được sự khen ngợi không ngớt từ phía truyền thông. Trong khi Tô Thiên Linh thường xuất hiện, Tô Thiên Mặc lại che dấu nhiều năm, vì thế giới truyền thông thường tiên đoán rằng có lẽ lí do để vị đại tiểu thư này trốn tránh như vậy phần lớn là vì ngoại hình của cô ta, vì thông thường người đẹp thường thích xuất hiện để khoe phong thái rạng rỡ xinh đẹp của mình, đó là suy nghĩ thông thường.



Kết quả là, diện mạo của Tô Thiên Mặc có thể khẳng định chắc chắn là một mĩ nữ.



Một câu nói của Lộ Thiếu Hành không thể không khiến anh mắt của quan khách chuyển về phía Tô Thiên Mặc, dù sao đây cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thành phố.



Kỉ Thành Minh mặc kệ Kỉ Y Đình cùng Lộ Thiếu Hành nói chuyện, anh chỉ quan tâm dường như Lộ Thiếu Hành cố tình đến đây để thêm mắm thêm muối nên lại càng nóng mặt.



Vì bên bàn rất nào nhiệt nên Kỉ Niệm Hi cho rằng có lẽ mình đến đó xem một chút cũng không sao, vì dù sao Hàn Mạn cũng đã đi chỗ khác.



Tất cả mọi người đều dừng lại, có thể thấy rõ hành động này hoàn toàn không được thoải mái. Ý kiến mới được đưa ra khiến người ta quên mất lời mời rượu của Kỉ Thành Minh, đồng thời cũng muốn xem Kỉ Y Đình có thật sự là ngàn chén không say như lời đồn.



Đàn ông cũng rất hay gây thù chuốc oán.



Kỉ Niệm Hi không để ý mà mở miệng:



- Hai vị tổng giám đốc Kỉ biết đâu ba trăm năm trước là người một nhà, sao phải trong nhà đấu đá lẫn nhau.



Nhưng Kỉ Y Đình lại chẳng hề cảm kích:



- Thành Minh đây hẳn xuất thân từ kẻ sĩ, tôi đây chỉ là thảo dân gặp chút may mắn được ngồi chung bàn, sao dám xưng là người nhà.



Nói xong không thèm nể tình mà bỏ đi, để cho những người ở lại tròn mắt ngơ ngác.



Kỉ Thành Minh kín đáo liếc nhìn Kỉ Niệm Hi:



- Ai nói với em người mang họ Kỉ thì nhất định là người của Kỉ gia nào?



Ôi cô đúng là đắc tội với không ít người rồi.



Kỉ Tâm Trừng vẫn nhìn theo bóng dáng không ngừng di chuyển của Kỉ Y Đình, vừa rồi Kỉ Y Đình không hề liếc mắt nhìn cô dù chỉ một lần, không phải điều đó đã chứng minh tất cả rồi sao?



Kỉ Thành Minh thoáng nhìn về phía em gái:



- Về rồi chứ?



Kỉ Tâm Trừng xoa nhẹ môi, trông cô vẫn rất xinh đẹp, nhưng nếu người ta không thèm để ý thì có đẹp hay không cũng có gì là khác nhau?



- Em vào nhà vệ sinh một chút. – Cô tự lấy cớ, kể cả giữ lại cũng chẳng còn gì tốt đẹp.



Đón nhận ánh mắt sắc bén của Kỉ Thành Minh, Kỉ Niệm Hi chủ động đảm nhận trọng trách này:



- Để em đưa cô ấy đi.




Kỉ Niệm Hi thật lòng rất sợ cô ấy sẽ làm những việc ngốc nghếch, kể cả chính bản thân Kỉ Niệm Hi cũng biết rõ, sự xuất hiện của Kỉ Tâm Trừng ngày hôm nay căn bản là không hề quan trọng và chẳng thể ảnh hưởng đến hôn lễ. Nhưng rất khó để Kỉ Tâm Trừng cảm thấy không đau khổ, nhất là khi tất cả mọi người hầu như đều không thể lí giải được suy nghĩ của cô ấy.



Thật may là biểu hiện của Kỉ Tâm Trừng có vẻ bình thường, điều này khiến Kỉ Niệm Hi thở phào nhẹ nhõm. Cô chỉ sợ bỗng nhiên Kỉ Tâm Trừng không thể khống chế được, điều đó sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai của cô.



Những suy nghĩ này của mình khiến Kỉ Niệm Hi không khỏi nhíu mày, hóa ra trong mắt cô, thể diện cũng thật quan trọng.



- Em không sao đâu. – Bước ra khỏi WC, Kỉ Tâm Trừng chủ động nói, cô nhận ra sự quan tâm của đối phương đối với mình.



Kỉ Niệm Hi xoa đầu Kỉ Tâm Trừng:



- Không sao là tốt rồi.



Cô không thể an ủi cô ấy, còn biết nói gì đây? Anh ta không để mắt tới em là vì anh ta không tinh mắt? Những lời nói dối này chỉ có thể dùng để tự lừa gạt bản thân mà thôi, hơn thế nói ra, có khi đến chính cô cũng phải chết lặng.



Rõ ràng cô chẳng hề nói gì hết.



Nhưng đôi mắt của Kỉ Tâm Trừng vẫn sưng đỏ, không giấu được ai.



Bước chân của Kỉ Tâm Trừng cũng ngày một chậm hơn.



Cô ấy vẫn không muốn đi về, dù biết rằng bản thân sẽ chỉ có thể nhận được một kết quả đau lòng.



Kỉ Niệm Hi cảm thấy hơi đau đầu.



Kỉ Thành Minh nhìn thấy hai cô đi tới, nhẹ nhàng nói:



- Đám người kia chẳng ai ra hồn.



Những người đó gặp vài câu nói của Kỉ Y Đình đã vội bãi binh, đúng là chẳng ra sao, nếu Kỉ Thành Minh đích thân ra tay chắc chắn sẽ khiến Kỉ Y Đình chết rất khó coi.



- Anh à, chúng ta về nhà thôi. – Khi nói những lời này, khóe miệng Kỉ Tâm Trừng run run.



Nhưng cũng không có gì đáng sợ nên Kỉ Niệm Hi vẫn im lặng.



Nhưng để đạt được mục đích thì muốn nói sao chẳng được?



Kỷ Niệm Hi định ra về cùng với Kỷ Thành Minh, nhưng lại bị Hàn Mạn gọi lại. Tại hội trường hôn lễ ngày hôm đó cần rất nhiều người giúp đỡ vì hôn lễ của Kỷ Y Đình khá đặc thù, anh không có người nhà, không có họ hàng thân thích nên việc đón tiếp quan khách tham dự đều do các nhân viên lo liệu. Những người Kỷ Y Đình có thể tin tưởng lại rất ít, nên chỉ có Hàn Mạn ở đây. Hiện tại Hàn Mạn cũng rất đau đầu, nay vớ được Kỷ Niệm Hi, sao có thể để cô trốn thoát.



Kỉ Niệm Hi hơi lo lắng cho Kỷ Trừng Tâm, nhưng khi quan sát thái độ của Kỷ Thành Minh đối với cô ấy, thôi quên đi, cứ để người ta tự đi mà chăm sóc cho em gái mình thì hơn.




Kỷ Y Đình cũng chẳng phải thần thánh, bị uống nhiều như vậy, hẳn không thể không sao. Nhưng anh ta vẫn không quên duy trì phong thái thần thánh của mình trước mặt mọi người, điểm này khá giống một vài người nào đó nhỉ.



Hàn Mạn phải ở lại để lo việc trước sau, vì vậy bộ dạng lúc này của Kỷ Y Đình lại không may mắn để Kỷ Niệm Hi thấy được. Cô hơi tò mò, vì sao hôm nay cô dâu mới lại chẳng hề quan tâm, cứ mặc kệ cho Kỷ Y Đình như thế này, không hề tới chăm sóc như một người vợ đảm đang.



Các vị trưởng bối của Tô gia rời khỏi, hơn thế hoàn toàn bỏ mặc hậu sự của buổi lễ.



Kỷ Niệm Hi không dám đỡ Kỷ Y Đình, vì đó người đó nên là vị tân nương xinh đẹp của Kỷ Y Đình ở bên cạnh anh, vì nếu để truyền đến tai người ngoài sẽ không hay lắm. Kỉ Niệm Hi nhìn theo bóng dáng của Tô Thiên Mặc lên xe mà chẳng hề liếc mắt nhìn Kỷ Y Đình một lần, cô nhìn lại phía bên này nơi có vị trí xe của Kỉ Y Đình đỗ.



- Có lái xe được không? – Đây có lẽ là câu duy nhất Kỷ Y Đình nói với cô trong ngày hôm nay.



Cô gật đầu.



Anh không nói gì thêm, ngồi thẳng lên xe, ngồi vào ghế sau, đưa chìa khóa cho cô.



Đối mặt với Kỷ Y Đình như vậy, cô không hề do dự mà ngồi vào vị trí điều khiển, sau đó nói với vị ngồi sau:



- Cần đến đâu?



Anh không hề mở mắt, nhưng vẫn có thể nói được vị trí cụ thể.



Suốt chặng đường về, họ đều im lặng, cô muốn chú tâm lái xe và cũng thấy giữa họ chẳng có mối quan hệ gì đáng để bàn luận. Hơn thế, Kỉ Niệm Hi dám cam đoan, nếu thay thế vị trí của cô bằng một nhân viên khác, thái độ Kỉ Y Đình vẫn sẽ chỉ như vậy. Bản thân cô không hề đặc biệt, nên cô không cần phải suy nghĩ sâu hơn rằng bản thân là người đặc thù.



Con người nên hiểu rõ vị trí của chính mình, để tránh những suy nghĩ linh tinh.



Khi đến địa chỉ của Kỉ Y Đình, anh ta cũng không hề bảo cô có thể ra về. Cả người anh đều nồng nặc mùi rượu, ngay từ lúc ở trên xe cô đã nhận ra điều đó.



Đứng trên thang máy, Kỷ Y Đình bỗng nhìn cô đầy ẩn ý:



- Cô là người rất vô tâm.



Cô hơi nghi ngờ, anh ta muốn cô không nói những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay ra ngoài ư? Cũng đúng thôi, đây có lẽ là một tin tức động trời của đôi tình nhân nổi tiếng nhất Yên Xuyên, ngay trong hôn lễ của họ, cô dâu đi một đường, chú rể về một nhà, nếu đến tai người khác không biết sẽ thành như thế nào đây.



Cổ phiếu sẽ xuống giá.



Các chuyên gia sẽ nhảy vào phân tích nguyên nhân.



Những người biết nội tình đều cảm thấy thật là độc nhất vô nhị.



Như vậy, hẳn đây sẽ trở thành một câu chuyện cười.



Kỉ Niệm Hi không biết có nên cảm thán vì sao cô lại có vinh hạnh được đến nhà riêng của Kỉ Y Đình hay không. Nơi đây chẳng có gì đặc biệt, gọn gàng, thoáng đãng, lịch sự tao nhã. Không có gì khác ngoài những từ ngữ dùng để hình dung về một ngôi nhà như trên.




Khi Kỉ Y Đình nhìn về phía cô, khiến Kỉ Niệm Hi thầm bồn chồn trong lòng, không biết vị sếp lớn này định giao cho cô vụ việc trọng đại gì đây.



- Cô đã có người yêu chưa? – Thế nhưng Kỉ Y Đình lại nói ra những lời… khiến người ta chỉ biết im lặng chẳng thể nói lên lời.



Cô chỉ mỉm cười, nếu im lặng là đồng ý, vậy cứ để cô làm thế đi, vì cô không muốn trả lời về vấn đề này.



- Cô đã từng làm những việc điên rồ vì người đó chưa? – Kỉ Y Đình hiếm khi nói nhiều như hôm nay.



Anh hỏi cô đã từng làm những việc điên rồ chưa, cô vẫn chỉ im lặng, cô không muốn đưa ra câu trả lời của mình, và hẳn anh cũng không cần biết nội dung của câu trả lời đó. Thế nên cô hề mở miệng, cô cho rằng người đang ngồi đối diện cô không thích hợp để tâm tình.



Cô biết người nào nên nói, người nào thì không.



Còn về phần Kỉ Y Đình, anh vốn không hề có ý định nghe cô nói.



Anh châm một điếu thuốc, hút một hơi, động tác này của anh khá mạnh bạo. Điều đó có thể cho thấy anh ta hôm nay không hề lạnh lùng như thường ngày, đây là cảm xúc thật sự trong lòng anh ta, dường như anh ta đang rất mất kiên nhẫn. Thế nên anh ta không muốn ai đến gần, cũng không cần người nịnh bợ.



Một điếu thuốc.



Hai điếu thuốc.



Kỉ Niệm Hi định tự tìm một lí do để xin phép ra về, đúng lúc đó Kỉ Y Đình đứng dậy, vào phòng, cầm ra một tập văn kiện, trực tiếp đưa đến trước mặt Kỉ Niệm Hi:



- Phiền cô đưa gấp cho Tô tiểu thư.



Cô cảm thấy kinh ngạc. Cô đột nhiên nhận ra mình đã phán đoán sai lầm. Anh ta mời cô lên nhà là vì tập văn kiện này.



Anh ta kiểm tra xem cô có “thủ khẩu như bình” cũng vì tập văn kiện này.



- Tô Thiên Mặc tiểu thư. – Anh nhấn mạnh, sau đó đưa cho cô một địa chỉ.



Đây mới chính là giá trị lợi dụng của cô.



Khi bước ra khỏi nhà của Kỉ Y Đình, cô quay lại thoáng nhìn anh một lần nữa, anh đang quay lưng về phía cô. Kỉ Niệm Hi chợt liên tưởng đến một từ “ Cô độc”, cô lại cảm thấy hiện tại chính cô còn cô đơn hơn cả Kỉ Y Đình. Hóa ra họ cũng chỉ là những con người bình thường. Kỉ Niệm Hi lại tự cười chính bản thân. Cô vẫn không chịu nổi cám dỗ mà mở tạp văn kiện đó ra, ngay lập tức đập vào mắt dòng chữ “Đơn xin li hôn”. Kỉ Y Đình muốn cô im lặng , vì cô phải đến tận nơi nhìn Tô Thiên Mặc kí tên vào đó.



Vậy là cô cũng sẽ phải trở thành người xấu.



Cô chợt có cảm giác, cô không hiểu nổi Kỉ Y Đình đang nghĩ gì, ban ngày cử hành hôn lễ, đến đêm đã đưa đơn xin li hôn đến cho cô dâu. Họ chỉ có ngày hôn lễ, sau ngày hôm đó, giữa họ sẽ chẳng còn lại bất cứ điều gì.



Tất cả khiến Kỉ Niệm Hi cảm thấy rối loạn. Có lẽ Kỉ Tâm Trừng đã hoàn toàn hết hi vọng đối với người đàn ông này, bởi vì không ai có thể biết được kiểu phụ nữ như thế nào mới có khả năng thu phục anh ta, và bạn chắc chắn không thể trở thành người con gái đặc biệt đó. Phụ nữ là loại động vật đáng ghét nhất chính ở điểm đó, luôn cho rằng mình đặc biệt, luôn tìm trăm phương nghìn kế để chứng minh rằng mình là người đặc biệt.



Không đập đầu vào tường thì vẫn chưa quay đầu lại, cho nên tốt nhất là phải để họ tuyệt vọng.



Tuyệt vọng, có như vậy họ mới thôi khiến bản thân phải tiếp tục tổn thương.



Kỉ Niệm Hi cầm tập văn kiện đến địa chỉ mà Kỉ Y Đình đưa cho cô, đó là một khách sạn. Phục vụ rất chu đáo, sau bốn lần xác nhận, cô mới được phép lên phòng. Hẳn Tô Thiên Mặc đã bắt tay từ trước với Kỷ Y Đình hoặc họ rất ý với nhau, nên Tô Thiên Mặc mới đến khách sạn này, nếu cô ta trở lại Tô gia thì tất cả mọi chuyện sẽ bị bại lộ.



Tô gia tất nhiên không thể biết được những chuyện họ đang làm.



Kỉ Niệm Hi lên phòng, gõ cửa ba tiếng, cánh cửa mở ra.



Đó là một căn phòng vô cùng tráng lệ được bài trí theo phong cách cổ điển, thế nhưng hiện giờ cô không có thời gian để chiêm ngưỡng nó. Ngay lập tức cô bị hấp dẫn bởi người phụ nữ đang đứng đối diện. Tô Thiên Mặc đã thay bộ váy cưới cầu kì phức tạp bằng một bộ đồ ngủ bình thường rất đơn giản. Cô ta như biến thành một người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp khiến người khác không nỡ chạm vào.



Nếu Kỉ Niệm Hi không biết từ trước người con gái này là Tô Thiên Mặc, cô sẽ không thể liên tưởng cô ta với người phụ nữ mạnh mẽ đang chống đỡ cho cả sản nghiệp của Tô gia trên thương trường. Con người ta thật dễ bị lừa gạt bởi ngoại hình của người phụ nữ.



- Xin mời ngồi. – Tô Thiên Mặc cười, dường như đang cảm thấy có lỗi với cô, rồi gật gật đầu.



Tô Thiên Mặc như vậy khiến Kỉ Niệm Hi cảm thấy có thiện cảm, cô cũng ngồi xuống, thậm chí cô không muốn đưa tập văn kiện ra. Nếu như là một người đàn ông, cô sẽ rất nuối tiếc với một người con gái như vậy, dường như ở cô gái này đã thỏa mãn tất cả yêu cầu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ. Xinh đẹp, dịu dàng, mạnh mẽ, gia thế hiển hách….hơn thế còn khiến đối phương không cảm thấy quá hoàn mỹ.



Tô Thiên Mặc nhìn tập văn kiện trong tay Kỉ Niệm Hi:



- Kỉ tiên sinh nhờ cô đưa đến à?



Hẳn họ chưa hề bàn trước về vấn đề này.



Cô gật đầu, cô đang nghĩ chết sớm thì sớm đầu thai. Cô dự đoán rất nhiều biểu cảm của Tô Thiên Mặc nhưng tất cả đều sai. Tô Thiên Mặc chỉ đọc lướt qua một lượt, sau đó hai bút nhanh chóng kí tên.



Toàn bộ quá trình kéo dài không quá một phút đồng hồ.



Điều này khiến cô vốn tưởng tân nương mới cưới sẽ khóc lóc nức nở hoặc làm náo loạn lên với Kỉ Y Đình, cô thật ngượng quá.



Tô Thiên Mặc đưa lại tập văn kiện cho cô:



- Phiến cô chạy lại một lần nữa vậy.



- Không có gì. – Kỉ Niệm Hi đánh giá kỹ lại Tô Thiên Mặc một lần nữa, cô không phát hiện bất cứ biểu hiện nào bất ổn, không phải là đang cố gắng để tỏ ra bình tĩnh, cũng không hề kiềm chế sự đau khổ.



Đây đúng là không phải một người phụ nữ bình thường.



Cô tự lắc đầu, những người bình thường như cô sao có thể đoán nổi suy nghĩ thật sự trong đầu các cao nhân trên thương trường như họ.