Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời

Chương 7: Quá khứ (4)




Ads Mãi cho đến nhiều năm sau, sau khi đọc rất nhiều tác phẩm văn học, Giang Lục Nhân mới hoàn toàn tỉnh ngộ. Vì sao lại bị tổn thương, vì sao vẫn còn đau khổ, vì sao lại hoang mang, tất cả chỉ vì lúc đó cô vẫn còn yêu anh. Bởi vì yêu nên mới không cam lòng, nên mới hoài niệm, nên mới khao khát, đến khi cô không còn yêu anh tất cả đã không còn là vấn đề. Anh và cô hoàn toàn có thể chung sống hòa bình, không hề có sự không cam lòng, không hề bất mãn, không hề để tâm, vì thế dễ dàng đạt được trạng thái cân bằng mĩ mãn nhất.

Thế nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về sau.

Khi Giang Lục Nhân bước vào Giang gia, cô đến một nơi hoàn toàn xa lạ, đối diện với những gương mặt cũng hoàn toàn xa lạ, cô không biết phải nói gì, không biết mình nên làm gì. Nam chủ nhân ở đây đối xử với cô không tồi, nếu cô thích gì, đều sẽ được đáp ứng, ông luôn quan tâm đến thành tích học tập của cô, luôn chăm sóc đến sức khỏe của cô, luôn lắng nghe cảm xúc của cô. Ông Giang Huy đã thật sự nâng niu cô như cô con gái ruột của mình. Cô đã vô số lần tự hỏi về vận khí của bản thân, tại sao cô lại may mắn đến mức được một người tốt như thế nhận nuôi, được chu cấp mọi điều kiện tốt nhất, được cho ăn no mặc ấm, được đi học ở trường tốt nhất, mặc quần áo đẹp nhất, ăn những món ngon nhất. Phải chăng vì 10 năm đầu tiên trong cuộc đời cô đã từng phải sống quá cực khổ, nên Thượng Đế quyết định bù đắp cho cô không.

Thế nhưng nữ chủ nhân nơi này hình như không thích cô, bà luôn soi mói mọi hành động của cô, khiến da đầu cô cũng phát run. Nhất là mỗi khi cô ở bên cạnh ông Giang Huy, ánh mắt bà Văn Dao sẽ liên tục di chuyển qua lại giữa cô và ông Giang Huy, nhất định phải tìm cho được một cái gì đó. Cô rất sợ ánh mắt đó của bà, có cảm giác như vừa được đưa vào viện bảo tàng để triển lãm.

Cô đã học cách lấy lòng mọi người.

Ông Giang Huy rất thích xem thành tích học tập của cô, nên khi đi học, cô sẽ cố gắng tập trung nghe giảng, cố gắng học tập đạt hiệu quả cao nhất, chưa bao giờ cô dám một giây ngừng phấn đấu. Chỉ để mỗi lần cô đưa bảng thành tích khoe ông, ông sẽ rất nhân từ cười và vuốt tóc cô.

Ngay bà Văn Dao cũng rất thích nghe nhạc, cô liền học nhạc, vô tình cô lại đàn một bài thật hay, thế nhưng sắc mặt bà vẫn thản nhiên.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực, cô cho rằng vì bản thân thể hiện chưa tốt, nên luôn ngồi trong phòng tự tập đi tập lại rất nhiều lần. Giáo viên luôn khen cô rất có năng khiếu, trên cả tiêu chuẩn thông thường, nhưng bà Văn Dao vẫn không tỏ rõ thái độ, hoặc cùng lắm bà chỉ nói mấy câu đại loại như: “Hôm nay không đàn sẽ chết à”, “Hôm nay tôi thấy đau đầu lắm”, “Cô đàn hay để làm gì?”

Giáo viên đều nói cô không cần tập nhiều, so với các bạn cùng lứa, thành tích của cô cũng không tồi, nếu cô không muốn đào tạo chuyên sâu hơn, thì cũng không cần tập luyện thêm.

Trong cuộc đời cô, lần đầu tiên cô hiểu rằng, không phải cứ cố gắng, là sẽ được người khác tán thành.

Cô bắt đầu hiểu ra, bà Văn Dao vốn không thích cô, nên mới dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.

Thế nhưng bà Văn Dao cũng không hề giống với các bà mẹ kế trên các tạp chí lá cải thường đưa tin, bà chỉ không quan tâm đến cô, ngoài ra các mặt khác đều rất tốt. Nhưng con người vốn là như thế, cố gắng xây dựng các mối quan hệ, đến khi nhận ra bản thân không có khả năng vẫn không chấp nhận lùi bước mà cứ cố chấp tiến lên.

Cô cũng không biết thái độ của Giang Thừa Dự đối với cô là gì.

Ngày cô bước vào Giang gia, anh bắt đầu thi lên trung học.

Anh là một người ít nói, thỉnh thoảng lại ngồi yên lặng chơi game, ngoài ra cô không bao giờ nhìn thấy anh.

Khi Giang Thừa Dự tốt nghiệp trung học, ông Giang Huy đưa cô cùng đến tham dự lễ tốt nghiệp trung học của anh, tất cả học sinh đều mặc đồng phục, đứng thành bậc thang để chụp ảnh lưu niệm, trên gương mặt họ đều mang nụ cười trẻ trung bồng bột. Anh đứng ở hàng giữa, khóa áo đồng phục đã sớm bị kéo xuống, để lộ áo sơ mi trắng bên trong, cô vốn biết anh không phải kiểu học sinh ngoan ngoãn luôn nghe lời thấy cô, trong nội tâm anh luôn có tư tưởng chống đối.

Anh nở một nụ cười kiêu ngạo bất tuân.

Thế nhưng cô thấy rõ, chỉ trong chớp mắt, anh nhanh chóng tháo ngay nụ cười đó xuống.

Ông Giang Huy vẫn đang nắm lấy tay cô, anh miễn cưỡng đi tới.



Sau đó ông Giang Huy bận công việc ở công ty, nên sai anh đưa cô về nhà.

Ngoài mặt Giang Thừa Dự đồng ý, nhưng trong lòng lại lơ đễnh, thấy cô rất phiền phức, anh và các bạn đang muốn đi liên hoan, cô lại tự nhiên đến đây, ảnh hưởng đến anh.

Cô nhận ra thái độ của Giang Thừa Dự rất không vui.

- Em có thể tự về mà.

Giang Thừa Dự vẫn đút tay túi quần, trên mặt anh vẫn không tỏ rõ thái độ, chỉ liếc nhìn cô một cái:

- Sau đó mách cha tôi là tôi đã bỏ em ở lại?

Khẩu khí của anh không tốt lắm, rất tinh tinh tướng tướng.

Cuối cùng cô không phải tự về nhà, mà đi theo sau Giang Thừa Dự.

Nhóm bạn anh đều thuộc gia đình có điều kiện không tồi, họ chọn một nhà hàng tốt nhất, đặt một phòng VIP, nói là liên hoan cho to tát, thực ra trong lòng mỗi người đều chỉ đến vui chơi.

Giang Lục Nhân sợ sệt ngồi bên cạnh Giang Thừa Dự, thấy một vài cô gái liếc mắt về phía này, mang theo thái độ dò xét.

Nhưng dù sao con gái cũng rụt rè hơn, còn các nam sinh thì trực tiếp hỏi thẳng Giang Thừa Dự:

- Này, ai đấy?

Trong ánh mắt họ mang theo ý cười, hẳn thấy cô còn quá nhỏ, nên không dám suy luận linh tinh.

Giang Thừa Dự dường như rất chán ghét vấn đề này, anh cau mày, không hề nói một câu từ khi bước vào.

Cô đành đối diện ánh mắt họ, mỉm cười và nói:

- Em là em gái, tên là Giang Lục Nhân, xin chào các anh các chị.

Cô cười rất ngọt ngào, nên mọi người đều rất ôn hòa, thế nhưng vẫn có một vài nam sinh hỏi:

- Giang Thừa Dự, mày kiếm đâu ra một cô em gái xinh đẹp thế hả?


Giang Thừa Dự liếc mắt, âm trầm nhìn đối phương.

- Câm mồm lại.

Rồi cả bọn lại trở nên điên loạn, chắc đây là lần cuối cùng tụ tập, nên cả đám đều hơi cảm thấy nuối tiếc.

Khi Giang Lục Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, cô nhận ra vốn cô không nên xuất hiện ở đây. Thế nhưng có mấy chị gái ở đây đều đối xử với cô rất tốt, họ hỏi cô thích gì, rồi sau đó là dò hỏi về chuyện của Giang Thừa Dự, hỏi xem bộ dạng của anh khi ở nhà như thế nào, rồi thì anh thích dạng con gái như thế nào?

Đó là lần đầu tiên cô biết rằng, ở trường trung học anh được hoan nghênh đến vậy.

Thế nhưng đây không phải do anh cố tình, khi đến ngã rẽ vào WC, anh bị một nữ sinh chặn lại.

Giọng của cô gái khá run:

- Giang Thừa Dự, anh đừng đi.

- Gì cơ?

Anh dường như rất mất kiên nhẫn.

- Em rất thích anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thấy thích anh, em thích anh suốt ba năm rồi.

Cô gái lấy hết dũng khí để nói.

- À.

Anh xoay người, nhìn cô nữ sinh đó với biểu tình “Đã biết”:

- Còn có chuyện gì nữa không?

Giọng nói của anh, không hề có chút rung động.

Cô gái không nói gì thêm.

Sau khi anh xác định cô gái đó không còn chuyện gì nữa, mới quay đầu bước đi. Sau lưng anh truyền đến tiếng khóc nức nở của cô nữ sinh, không biết là vì thái độ của anh, hay vì anh đã để mình cô ở lại.


Giang Lục Nhân khá bất ngờ, cô vốn tưởng loại chuyện thổ lộ như thế này, cũng nên thông cảm cho tâm tư người thổ lộ một chút chứ, dù sao cũng phải an ủi vài câu, thế nhưng một câu anh cũng không nói.

Kiểu người như anh khiến người ta không thể hiểu nổi bản chất bên trong.

Ở ngã rẽ cô đang lấp, Giang Thừa Dự đứng trước mặt nhìn cô:

- Nhìn đủ chưa?

Cô ngơ ngác nhìn anh:

- Hay phải nói là, nghe đủ chưa?

Cô ngơ ngác đến cực điểm, nhưng lại gật đầu với anh.

Anh không khỏi buồn cười, nhưng nụ cười đó cũng không chứa quá nhiều biểu cảm.

Họ quay lại phòng ăn, tất cả đều trở lại như cũ.

Cô cũng không biết, ngày đó Giang Thừa Dự có chút rung động nào không, vì ngay sau kỳ nghỉ, anh được ông Giang Huy gửi sang Mỹ du học. Ở một đất nước xa xôi như thế, anh không quen biết một ai, anh cũng không hề sợ hãi, dù chỉ mới hơn 15 tuổi.

Trước khi Giang Thừa Dự xuất ngoại, cô chạy đến một lò gốm, nặn tặng anh một chiếc cốc, coi như là món quà kỷ niệm tiễn anh lên đường.

Thế nhưng anh lại đập vỡ.

Lúc đó, anh từng nói với cô:

- Nhanh chóng mong tôi đi thế cơ à?

Trong mắt anh là một xúc cảm rất mãnh liệt.

Thế nhưng cô không biết.

Cho nên cô chỉ biết chạy đến, nhặt từng mảnh nhỏ của chiếc cốc, từng mảnh từng mảnh nhỏ cứa vào tay cô, khiến cô chảy máu.

Những giọt máu tuôn rơi trên màu trắng của những mảnh sứ vỡ trong suốt.