Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 17




Lúc trong đám người có nam nhân cùng nữ nhân xuất hiện, luôn luôn sẽ nhanh chóng chia làm hai nhóm. Đình viện trước trang viên, suối phun nước phản chiếu ánh sáng dưới ánh mặt trời. Nam chính Hồ Dật một thân trang phục xa xỉ của công tử nhà giàu, anh ta chừng hai mươi tuổi, đang đứng ở thời kỳ chuyển tiếp giữa thiếu niên ngây ngô và nam nhân chững chạc, cả người tỏa ra một loại thần thái mê người. Anh ta có một đôi mắt đặc biệt sáng rõ, quét tới, tựa như có thể hiểu rõ tất cả.

"A Dật." Thiệu Khiêm mỉm cười, bước đến ôm lấy anh ta.

Bên kia, các nữ nhân cũng tụ họp lại, Uyển Diễm đứng bên kia, cười ha hả ôm lấy Hà Nhân, nữ nhân ôm nhau sẽ lâu hơn nam nhân một chút.

"Đã lâu không gặp Tiểu Nhân, vẫn khỏe chứ?" Uyển Diễm mỉm cười, nhìn về phía Hà Nhân, Hà Nhân cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người đối diện, nhanh chóng đan vào nhau.

Đôi mắt là cửa sổ linh hồn, tình cảm của một người, luôn luôn có thể biểu đạt thông qua ánh mắt, ánh mắt, là sự thể hiện trực quan nhất của nhân loại.

Ánh mắt mềm nhẹ của Uyển Diễm dưới ánh mắt nhìn thẳng của Hà Nhân, chợt hiện ra chột dạ trốn tránh.

"Cắt!"

Kèm theo một tiếng hô, các diễn viên nhanh chóng thoát vai.

Ý nghĩa của tiếng cắt này chính là cảnh đầu tiên khai máy không thể một lần thông qua.

Trong quá trình quay phim NG là khẳng định không thể tránh được, diễn xuất của diễn viên có chỗ không đạt NG càng là chuyện bình thường, nhưng vừa mới khởi động máy lại xuất hiện NG, tất nhiên không thể làm người ta vui nổi.

Chột dạ trốn tránh trong mắt Hứa Ý vừa rồi đều tiêu tán, biến thành bất an và uể oải, nhưng mà hai loại tâm tình này chỉ dừng lại chốc lát, cô liền tràn ngập áy náy nhìn Sùng Hoa đang bước đến, cúi đầu gọi một tiếng: "Đạo diễn."

Lúc quay phim, bản thân biểu hiện thế nào, thần thái tâm tình có đúng không chính diễn viên cũng có nhận thức, nhất là Hứa Ý, cô bước vào giới giải trí cũng không phải một hai ngày, lần này, cô rất rõ ràng cũng cảm giác được, đại khái là cô diễn xuất có vấn đề.

Sùng Hoa đi đến trước mặt cô, sắc mặt không tính là xấu xí, nhưng tuyệt không phải vui vẻ. Cô quét mắt nhìn các diễn viên khác, nói với bọn họ: "Nghỉ ngơi mười phút."

Có thời gian nghỉ ngơi, những người khác cũng không dám lớn tiếng ồn ào, đều im ắng mà bỏ đi.

Mọi người tản đi, Sùng Hoa lấy kịch bản ra, giảng giải cho Hứa Ý: "Ở đây, Uyển Diễm đối với Hà Nhân cũng không có hổ thẹn. Căn cứ phát triển phía sau, chúng ta có thể thấy được, trước khi phát sinh án mạng, co ấy đối với Hà Nhân có lẽ chỉ có thương hại, có giữ gìn, nhưng, không có hổ thẹn, cô ấy cũng không cho rằng tình cảm của mình là không đạo đức, tất cả, lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy không có trốn tránh."

Hứa Ý thở dài trong lòng, kịch bản này, cô đã xem hết toàn bộ, chuyển biến tình cảm bên trong cũng suy ngẫm không chỉ một hai lần, cô đương nhiên biết, ngay từ đầu, Uyển Diễm đối với Hà Nhân là không có áy náy.

"Xin lỗi, đạo diễn." Cô nói xin lỗi trước.

Sùng Hoa biết trong lòng cô không dễ chịu, nói thật, để Hứa Ý diễn nhân vật Uyển Diễm, nhưng với trạng thái của cô bây giờ, Sùng Hoa cảm thấy không thích hợp.

"Nghỉ ngơi trước đi, thả lỏng tâm tình một chút." Sùng Hoa cho cô một ánh mắt buông lỏng, không có bao nhiêu trách cứ.

Giảng giải xong, liền thấy Tống Mạn ngồi trên ghế dài cách đó không xa nhìn sang bên này. Sùng Hoa cong khóe môi, Tống Mạn vui vẻ cười rộ lên, cũng vẩy tay với cô.

Quay phim khó khăn nhất chính là không nắm được nội tâm nhân vật, mà dẫn đến loại tình huống này nguyên nhân phổ biến là sinh ra tâm lý chán ghét đối với nhân vật. Không thể nghi ngờ Hứa Ý chính là tiến vào loại tâm lý chán ghét này.

Tuy rằng đều đang nghỉ ngơi, nhưng trên thực tế, tất cả mọi người đều không mệt mỏi. Tối hôm qua tuy rằng ngủ không được ba tiếng đồng hồ, nhưng bất luận là diễn viên hay là nhân viên công tác đều đã sớm quen với cuộc sống ngày đêm điên đảo trong đoàn phim, thân thể chuyển hoán dưới sự cưỡng chế đáng kể, đã có thể thích ứng được.

Mười phút này, thật ra là cho Hứa Ý tìm cảm giác.

Hứa Ý chậm rãi đi về phía ghế dài bên kia, Sùng Hoa đi đến chỗ giám chế, ánh mắt của Tống Mạn vẫn chăm chú vào trên người Sùng Hoa, đó là một loại khát vọng, ẩn hàm lo lắng.

Hứa Ý đến gần, các ghế dài đều ngồi đầy người, chỉ có Tống Mạn bên này còn trống, cô thu hồi ánh mắt, dừng trên người Hứa Ý, mỉm cười mời cô: "Đến bên này, bên này có chỗ trống."

Hứa Ý ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy quả thật đều kín chỗ, nên bước đến cười nói với Tống Mạn: "Cảm ơn."

Hai người bọn họ tối hôm qua có giao lưu, hiện tại quen thuộc hơn so với những người khác nhiều lắm. Hứa Ý ngồi xuống, liền cầm kịch bản nghiên cứu. Cô là một diễn viên chuyên nghiệp, hơn nữa bộ phim này, là chính cô quyết tâm phải diễn tốt.

Thật ra Tống Mạn rất đồng tình với Hứa Ý. Toàn bộ xã hội đều biết cô bị chồng phản bội, nhiều người đồng tình cô, nhưng có bao nhiêu người ở sau lưng nói cô ngu xuẩn, bao nhiêu người đồng tình cô lại đồng thời dùng nỗi đau của cô ra làm đề tàn mua vui. Mà Lý Hằng Tuấn càng là tên khốn kiếp, anh ta trái lại muốn vãn hồi hình tượng, thẳng thắn kiên cường đến cùng, đem tình yêu lén lút với Tô Hiệp biến thành tình yêu thật sự, nỗ lực cứu lại cảm tình của công chúng. Lúc anh ta quyết định làm như thế, đại khái chưa từng nghĩ tới, anh ta làm như vậy, sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thương đối với Hứa Ý.

"Cảm thấy Uyển Diễm rất đáng ghét?" Tống Mạn chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Ý.

Trong mắt Hứa Ý lóe lên vẻ quẫn bách, cô nở nụ cười: "Cũng không phải, chính là, tôi vẫn chưa nắm được nội hàm của nhân vật này."

Uyển Diễm nhân vật này có tính mâu thuẫn nhất định, rất nhiều người không thích cô, rất nhiều người thích cô. Cô là tiểu tam ngoài hôn của Thiệu Khiêm và Hà Nhân, nhưng cô không phải tiểu tam tạo ra bi kịch hôn nhân này, Thiệu Khiêm vốn dĩ vừa cặn bã vừa phong lưu, trái tim anh ta luôn luôn phiêu đãng ở bên ngoài.

Hứa Ý mới vừa trải qua hôn nhân phản bội, quả thật rất không thích hợp với nhân vật này.

"Ừ...." Tống Mạn dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn bầu trời, trời rất xanh, cũng rất rộng lớn, rộng lớn động lòng người, nhân sinh có vô số loại khả năng vui sướng ngao du trong đời, tương tự cũng có vô số gian nan. Đều là người đáng thương trong cuộc sống, Tống Mạn nở nụ cười, cô chậm rãi nhắm mắt lại: "Uyển Diễm, cô ấy là người rất phóng khoáng, tôi đã đọc tiểu thuyết, về sau, cô ấy sẽ bảo vệ Hà Nhân, giúp đỡ Hà Nhân, cơ hồ là bất kể hậu quả thiên vị Hà Nhân. Cô ấy không giống, Hứa Ý, cô hóa thân thành cô ấy, cô chính là Uyển Diễm, Hà Nhân gặp phải bất công, có phải cô sẽ giúp cô ấy hay không? Như vậy lần đầu tiên cô gặp cô ấy, sao lại dời mắt né tránh? Khi đó, hết thảy bi kịch, vẫn chưa xảy ra."

Cô chậm rãi nói, giọng nói trầm thấp, có một loại mị lực đặc biệt, hấp dẫn người nghe chuyên chú nghe cô nói xong, Hứa Ý nghiêng đầu, cô không tự chủ được bị lời của cô hấp dẫn, tư duy bế tắc bởi vì chán ghét nhân vật thậm chí chán ghét bản thân tựa như đột nhiên khai sáng.

Đây là một bộ phim, cô muốn đóng phim, Uyển Diễm là nhân vật bên trong, cô là một người hoàn toàn khác Tô Hiệp, cô ấy có nhân cách đặc biệt tiêu sái, cô ấy và Thiệu Khiêm, cũng không phải loại quan hệ như Tô Hiệp và Lý Hằng Tuấn. Cô chậm rãi thuyết phục bản thân dung nhập vào nhân vật, xem bản thân là Uyển Diễm.

Tống Mạn nhìn cô từng chút nhập vai, chậm rãi nhướng mày.

Bộ phim này, đối với rất nhiều người mà nói là rất quan trọng. Cô nhìn gò má của Hứa Ý, tự mình nghĩ tới, nếu như bộ phim này bị ngưng máy, có phải cô ấy sẽ rất bị đả kích hay không?

Tiếp theo quay chụp thuận lợi hơn, từng cảnh được tiến hành. Hứa Ý biểu hiện rất tốt, tâm tình của cô bị kịch tình lôi cuốn, lúc nhìn Hà Nhân, nhu hòa mà hữu hảo. Tiếp theo cô không bởi vì tâm tình lệch lạc mà NG nữa, Hứa Ý rõ ràng thật cao hứng, lúc cô nhìn Tống Mạn, ánh mắt chân thành hơn, mang theo một loại ngượng ngùng biết ơn, muốn nói, lại xấu hổ nói.

Phương thức xử thế của Tống Mạn thành thục hơn rất nhiều, buổi trưa lúc ăn cơm, cô chủ động ngồi cùng Hứa Ý.

Tình bạn giữa nữ nhân, đến tương đối nhanh.

Sinh hoạt trong đoàn phim thật ra rất khô khan không thú vị, ngoại trừ quay phim mang tình cảm của nhân vật, thời điểm khác, đều không có gì để tiêu khiển. Mà quay phim, là một việc vô cùng cực khổ, quay suốt đêm cũng không kỳ quái, cả ngày chỉ quay đi quay lại một cảnh cũng không phải không có. So với diễn viên, vất vả nhất vẫn là đạo diễn. Diễn viên chỉ cần làm tốt việc của mình, đạo diễn lại phải quản lý toàn cục. Cô phải hiểu mỗi một cảnh của mỗi một diễn viên, đào xới nội tâm của mỗi một nhân vật, cân nhắc tính hợp lý của mỗi một tình tiết. Diễn viên đến lúc nghỉ ngơi, cô chưa chắc được nghỉ ngơi, lúc diễn viên quay chụp, cô nhất định phải ngồi ghế đạo diễn để giám xác, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm màn hình.

Lại đến hừng đông, nhưng cảnh này quay thế nào cũng không qua, Sùng Hoa mệt mỏi đến đôi mắt đỏ bừng, nhìn thấy các diễn viên cũng thật sự mệt mỏi, nên chỉ đành ý bảo hôm nay đến đây kết thúc.

Các diễn viên cất tiếng hoan hô, chạy tới chúc Sùng Hoa ngủ ngon, sau đó không kịp chờ đợi mà chạy về phòng mình.

Trang viên có chủ lâu và phó lâu, các ngõ ngách của chủ lâu đều là bối cảnh quay phim, bất luận chi tiết gì cũng không cho phép đụng vào, mà phó lâu lại dùng làm ký túc xá. Bởi vì không đủ phòng, nên hai người ở một phòng, bản thân Sùng Hoa ở một phòng.

Cô vọt vào tắm, nghĩ từ khởi động máy đến bây giờ, đã sắp một tuần đều không có thời gian liên hệ Thôi Trinh, cảm hứng cùng nhiệt tình đối với phim ảnh cũng giảm đi.

Dù sao cũng phải liên hệ với Thôi Trinh, cô rất tưởng niệm giọng nói của cô. Sùng Hoa vừa lau tóc, vừa trở mình lấy điện thoại ra, bật một bộ phim, chính là tác phẩm nổi danh của Thôi Trinh, đoạn nhạc nền violon trong đó chính là âm nhạc hôm đó lúc cô nhận giải đạo diễn mới xuất sắc nhất.

Bỏ qua đoạn giới thiệu đầu phim, bộ phim bắt đầu rồi, Sùng Hoa đem khăn lông lớn để qua một bên, dự định xem một đoạn rồi ngủ.

Bộ phim này quay vào chín năm trước, thời điểm đó chất lượng hình ảnh đương nhiên không cao như bây giờ, nhưng chất lượng hình ảnh cũng không ảnh hưởng đến diễn xuất xuất sắc của ảnh hậu. Sùng Hoa cảm giác mình giống như ngược về chín năm thời gian, mặt đối mặt với Thôi Trinh ở thời điểm đó.

Thật là đẹp mắt, màn ảnh này đẹp, màn ảnh kia cũng đẹp. Sùng Hoa chuyên chú nhìn chằm chằm dung nhan trẻ tuổi Thôi Trinh của trong phim, không khỏi tán thán, chỉ có điều, Trinh tỷ hiện tại càng đẹp mắt, nàng thế nào cũng xinh đẹp. Sùng Hoa đặc biệt nghèo từ mà âm thầm khen ngợi.

Đột nhiên, bộ phim biến mất, chuông điện thoại vui sướng vang lên, hai chữ Thôi Trinh xuất hiện trên màn hình.

Ánh mắt Sùng Hoa nhất thời đăm đăm, cô khẩn trương thiếu chút nữa ném điện thoại, có một loại quẫn bách như rình trộm trong bóng tối còn bị bắt tại trận làm cho mặt cô đỏ bừng.