Ái Tình (Quy Đồ)

Chương 39




Đột nhiên nghe giọng nói của Thôi Trinh, Sùng Hoa sững sốt ngẩng đầu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nàng đứng bên cạnh mình.

A Trinh thấy cái gì rồi? Sùng Hoa sợ ngây người. Điện thoại còn trong tay cô, hình ảnh rõ ràng trên màn hình. Hoa si là một việc cô không thể khống chế. Nhưng nếu như phạm hoa si, còn bị đối tượng thấy được, vậy thì cũng quá lúng túng rồi.

Sùng Hoa trong thời gian ngắn nhất từ cái cổ đến mặt đến lỗ tai đều đỏ như tôm luộc. Cô ấp úng nói: "Em, em lập một CP..."

Nói xong cô liền hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô bình thời khôn khéo quả đoán đâu! Đặc biệt quan tâm hình tượng cô mình trong mắt A Trinh, một chuyện xấu hổ như vậy bị phát hiện, A Trinh nhất định cảm thấy cô là một kẻ kỳ quái. Sùng Hoa xấu hổ muốn phát khóc, đôi mắt ẩm ướt bởi vì nóng lòng mà càng thêm ánh nước, cô nhìn Thôi Trinh, vừa sợ vừa 囧.

Đứa nhỏ cũng đã gấp thành như vậy, cho dù Thôi Trinh đã biết, nhưng xuất phát từ lòng che chở, nàng cũng sẽ không bóc trần. Nàng không hiển lộ một tia dị trạng, ngồi vào bên cạnh Sùng Hoa, săn sóc nói: "Tôi xong rồi, em cũng đi tắm đi."

Di? A Trinh không phát hiện? Sùng Hoa rốt cuộc mới phản ứng, cô thật nhanh ném điện thoại sang một bên, liền chui vào trong lòng Thôi Trinh làm nũng: "A Trinh, em rất nhớ chị!"

Thấy dáng vẻ tự cho là hóa hiểm vi di của cô, Thôi Trinh cảm thấy rất thú vị, nàng nhịn cười, xoa tóc cô: "Ba hoa."

Sùng Hoa thoải mái nheo mắt, trong miệng phản bác lẩm bẩm: "Mới không có."

Thôi Trinh mới vừa tắm rửa xong, mặc váy ngủ trơn mềm, trên người thơm mát, đối đãi Sùng Hoa ôn ngôn ấm áp, đều là cưng chìu như vậy, làm cho cô hận không thể chìm đắm trong ôn nhu của nàng.

Thật vất vả khuyên Sùng Hoa đến phòng tắm, Thôi Trinh cầm lấy điện thoại cô ném lại, mở màn hình lên, tấm hình kia xuất hiện trước mắt.

Thì ra, trên màn ảnh các nàng là như vậy. Ngón tay của Thôi Trinh lướt qua khuôn mặt của Sùng Hoa. Cô đeo kính khóe môi khẽ nhếch, dáng vẻ tràn đầy vui mừng. Tuy rằng đã hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn vẫn không khác gì lúc mười chín tuổi, lúc vui vẻ sẽ cong môi cười khẽ, lúc nặng nề sẽ ngưng mắt không nói.

Thôi Trinh trìu mến nhìn Sùng Hoa trong ảnh, qua hồi lâu, mới tắt màn hình đi, cũng không kiểm tra những thứ khác trong điện thoại.

Bởi vì buổi chiều đã ngủ một lúc, nên nàng còn không thấy buồn ngủ, nhìn thấy bên tường có giá sách liền đến xem.

Sách trên giá đều là thể loại dễ đọc dùng để thư giản, tiểu thuyết trinh thám, bản đồ du lịch, hơn phân nửa là dùng để giết thời gian. Thôi Trinh rút một quyển sách ra nhìn một chút, thấy một quyền sách về bà mẹ và trẻ em ánh mắt nàng dừng lại một chút.

Sùng Hoa thật sự không giống người sẽ xem loại sách này. Thôi Trinh như có điều suy nghĩ đem một quyển trong đó rút ra, trang bìa có dấu vết lật xem rất rõ ràng, sống sách có một nếp gấp sâu, từ đó có thể thấy quyển sách này không chỉ được lật qua, mà còn được lật qua rất nhiều lần.

Loại sách này, đừng nói Sùng Hoa thoạt nhìn đã không giống như là sẽ cảm giác hứng thú, mà ngay cả phần lớn công chúng, trừ phi trong nhà có phụ nữ có thai, hoặc có dự định mang thai, nếu không bình thường cũng sẽ không mua về xem. Ai lại rãnh rỗi đi xem phụ nữ có thai nên ăn gì sẽ có dinh dưỡng, dưỡng thai thế nào mới khoa học, trẻ con mới sinh là như thế nào, nên chăm sóc như thế nào, vân vân, là những tri thức căn bản chưa dùng tới.

Mặc kệ từ góc độ nào, hai quyển sách này xuất hiện ở nơi đây đều có vẻ vô cùng không thích hợp.

Ngón tay Thôi Trinh vô ý thức gõ hai cái lên bìa sách, suy nghĩ một chút, liền lật ra xem.

Không bao lâu, Sùng Hoa tắm rửa thơm ngào ngạt đi ra.

Buổi tối nhất định sẽ cùng giường. Không nói trong phòng khách không có chuẩn bị gì, chỉ nói việc các nàng ngủ cùng nhau ở đoàn phim, đến nhà lại ngủ riêng, như vậy thật sự kỳ quái lại cố tình. Sùng Hoa mới không làm chuyện cố tình như vậy, cô đã nghĩ ngủ chung với Thôi Trinh, vì vậy ngay cả bước trưng cầu ý kiến cũng nhảy qua. Thấy Thôi Trinh đứng trước kệ sách, cô liền khoái trá bước đến.

Thôi Trinh nghe tiếng bước chân liền quay đầu, thấy Sùng Hoa nhẹ nhàng bước đến liền khép sách lại. Sùng Hoa tâm tình tốt, nhưng mà loại tâm tình này chỉ duy trì đến khi cô nhìn thấy quyển sách trong tay Thôi Trinh.

Sóng mắt lưu chuyệt đột ngột ngưng động, nhẹ nhàng thư thái đột nhiên chậm lại, thần sắc trên mặt Sùng Hoa đột nhiên trở nên cứng nhắc, trong mắt cô thật nhanh hiện lên một chút đau xót, cô miễn cưỡng mỉm cười với Thôi Trinh: "Trễ rồi, ngủ sao?"

Cô từ hài lòng đến trầm thấp, thần sắc chênh lệch rất rõ ràng, Thôi Trinh đương nhiên thấy được, nhưng nàng cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói. Đầu ngón tay của nàng hơi lạnh, chạm đến lòng bàn tay nóng hổi sau khi tắm của Sùng Hoa, Sùng Hoa rụt lại một chút, nhưng Thôi Trinh không có vì vậy mà rời khỏi, nàng nắm tay cô, ôn nhu nói: "Đi thôi."

Sùng Hoa biết, mình ở trước mặt Thôi Trinh nhất quán không quen che giấu, sự thất thố vừa rồi của cô Thôi Trinh nhất định đã nhìn ra. Cô cũng biết, dựa theo tính cách của Thôi Trinh, săn sóc cũng tốt, kiêu ngạo cũng được, nàng chưa chắc sẽ trực tiếp hỏi ra miệng.

Thôi Trinh dẫn cô đi về phòng ngủ, Sùng Hoa theo nàng, nhắm mắt theo đuôi.

Giường rất lớn, nằm hai người là dư dả. Sùng Hoa thích ôm Thôi Trinh ngủ, thích buổi sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy chính là nàng, thích nàng không chút đề phòng an tâm ngủ say trong lòng cô.

Các nàng nằm trên giường, Sùng Hoa tâm tư ngưng trọng.

Thôi Trinh cảm giác được phía sau hai quyển sách kia chỉ sợ là quá khứ Sùng Hoa không muốn đề cập, rất có thể còn có gút mắt tình cảm, nhưng đau xót trong mắt Sùng Hoa khiến nàng đau lòng, nếu như một lần nữa đào bới những chuyện không thoải mái đó, sẽ làm Sùng Hoa khổ sở, vậy thì Thôi Trinh lựa chọn dùng cách trầm mặc không đi chạm vào nó, bao dung nó. Sùng Hoa không chỉ là người yêu của nàng, còn là con của nàng, chiếu cố cô, bảo hộ cô, sớm trở thành thói quen dung nhập huyết dịch của nàng.

Nhưng Thôi Trinh càng săn sóc, Sùng Hoa càng bất an. Các nàng đang hẹn hò, không biết bắt đầu từ lúc nào, Sùng Hoa đã có quyết tâm cùng nàng qua cả đời. Nếu như, các nàng thật sự có thể mãi mãi bên nhau, trở thành người bầu bạn cùng đối phương đi hết cuộc đời này, như vậy, Thôi Trinh có quyền lợi được biết tình cảm trước kia của cô.

Các nàng hẳn là thẳng thắn với nhau.

Đèn lớn trong phòng đã tắt, chỉ còn lại hai ngọn đèn ngủ u ám ở đầu giường. Thôi Trinh nâng người dự định tắt đi thì Sùng Hoa ngăn cản nàng: "Chờ một chút."

Động tác của Thôi Trinh dừng lại, nàng khẽ thở dài một tiếng, một lần nữa nằm xuống, chủ động ôm Sùng Hoa, để cô gối lên cánh tay mình, đem cô ôm vào lòng mình.

Tư thế này rất thoải mái, cũng ít nhiều khiến Sùng Hoa an tâm, tay cô khoát lên thắt lưng của Thôi Trinh, xuyên qua lớp áo thật mỏng cảm thụ được da thịt ấm áp dưới lòng bàn tay, và biên độ hô hấp của nàng.

"Em từng có một người bạn gái." Sùng Hoa mở miệng, cô tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh đồng thời khách quan để kể ra, tận lực không mang theo tình cảm, để không khiến Thôi Trinh cảm thấy khó chịu.

Thôi Trinh trầm mặc một chút, mặc dù nhiều ít đoán được nhưng vẫn khiến lòng nàng đau nhói, nàng trấn định hỏi: "Sau đó?"

Sùng Hoa cẩn thận nhìn thần sắc của nàng, mới nói tiếp: "Hai người bên nhau bốn năm, sau đó chia tay, cô ấy hiện tại đã kết hôn sinh con."

"Sau khi chia tay, em và cô ấy chưa từng gặp mặt, cũng không có liên lạc qua." Sùng Hoa dừng một chút: "Hai quyển sách đó là lúc nghe tin cô ấy mang thai em đã mua về xem."

Sùng Hoa cũng không nói cô còn tình cảm gì với bạn gái cũ, nhưng, nếu như không phải còn quan tâm, tại sao biết được tin tức của cô ấy, lại làm sao biết cô ấy mang thai rồi mua sách có liên quan về xem.

Thôi Trinh bắt đầu cảm thấy khó chịu, trong lòng một mảnh chua xót. Nhưng nàng vẫn dùng ngữ khí bình tĩnh trấn định, nhẹ nhàng nói: "Ừ."

Sùng Hoa ngẩng đầu nhìn về phía Thôi Trinh, thấy nàng không có tâm tình gì đặc biệt, nhất thời khẩn trương luống cuống. Cô mất đi ký ức, không hiểu biết Thôi Trinh sâu sắc như trước đây, mặc dù có một loại cảm giác thân thuộc khiến cô lưu luyến đối với Thôi Trinh, cô bình thường ngoại trừ Thôi Trinh thì không thấy được những người khác, nhưng giữa các nàng, hoặc giả nói là đơn phương Sùng Hoa không có sự ăn ý với Thôi Trinh.

Sùng Hoa ôm lấy Thôi Trinh, nhẹ giọng nói: "Đã qua rồi, lúc em ở bên chị, không hề nhớ đến cô ấy dù chỉ trong nháy mắt."

Thẳng thắn thành khẩn với nhau là một bước đi thường có giữa người yêu, hoặc cười mà qua, hoặc ghen tị mà qua, hoặc khắc khẩu một hồi, hơn phân nửa là lấy tình nùng mật ý làm kết thúc.

Sùng Hoa lại cảm thấy rất mệt mỏi. Bởi vì, đoạn kết của tình cảm bốn năm kia không hề đơn giản như cô đã tận lựa giản lược nói dối, tình cảm lừa dối, thân tình phản bội, tất cả hỗn độn, dơ bẩn ghê tởm đến thế.

Bạn gái cũ đến với cô là có mưu đồ, cô ta là người Chu tiên sinh phái tới giám thị cô, mê hoặc cô. Chu tiên sinh là quyết tâm muốn để lại gia nghiệp của Tùy gia cho con riêng của ông ta. Đứa con riêng đó chủ nhỏ hơn Tùy An ba tháng tuổi, kế hoạch mưu đoạt tài sản của ông ta đã sắp xếp bao lâu, không cần nói cũng biết.

Tùy gia trưởng thứ rõ ràng, trưởng nữ theo họ mẹ kế thừa gia nghiệp, cô làm thứ nữ thì được sống cuộc sống mình thích. Từ nhỏ cô đã không quan tâm đến việc cô Tùy thị. Vì vậy, đối tượng đối phó chủ yếu của Chu tiên sinh cũng là Tùy An, đối với Sùng Hoa ít nhiều có chút khinh thị, thầm nghĩ vội vàng đem đá văng tảng đá cản đường này đi, đá không ra thì trực tiếp giết chết cũng không sao. Ông ngoại vừa qua đời, bản tính của ông ta liền hiển lộ. Tùy An bị mượn cớ khai thác thị trường nước ngoài điều ra ngoài nước. Còn bên cạnh cô thì bị cài một người giám thị cô bất cứ lúc nào, thậm chí dùng tình cảm dẫn dụ cô đi vào đường sai. Chu tiên sinh nhân phẩm không được tốt lắm, nhưng nhãn lực không kém, sau khi phát hiện tính hướng của cô thì thẳng thắn tìm nữ nhân đến. Ông ta chọn người, hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Đáng tiếc, nhân tâm khó đoán, Sùng Hoa không phải người ngu, bốn năm qua không thể nào một chút sơ hở cũng không lộ, cô không muốn tin tưởng, nhưng không thể không tin, sau khi chết tâm, cô quyết định thẳng thắn tương kế tựu kế, đoạt lại quyền chủ động, lúc đó bạn gái cũ lại đột nhiên thẳng thắn với cô, cũng chủ động giúp cô đối phó Chu tiên sinh. Cô ấy nói cô ấy nợ cô, cô ấy yêu cô.

Nhưng Sùng Hoa sẽ không tha thứ cho người đã một lần lừa dối cô.

Các nàng chia tay nửa tháng, bạn gái cũ tổ chức hôn lễ, sau hôn lễ không được tám tháng thì sinh con.

Quá khứ rất nặng nề, chỉ có điều, những việc này không quan trọng. Tựa như cô đã nói, từ thời khắc gặp được Thôi Trinh, cô đã không nhớ đến người kia dù chỉ trong chớp mắt. Cô thuộc về Thôi Trinh, cả trái tim đều là như thế.

Cô chỉ lo lắng Thôi Trinh sẽ để tâm.