[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 122








Kể từ ngày từ du thuyền của Chifuyu trở về, cuộc sống của cậu lại xảy ra hệt như chưa từng xuất hiện bọn họ.

Ngoại trừ lúc quay phim thì hầu như Takemichi sẽ vô thức tránh né những người mà cậu xem là không quá thân thiết.

Sự việc cứ tiếp diễn cho đến một tháng sau đó.

Sau một thời gian thì cậu cũng đã biết được những phân cảnh mà cậu cùng mọi người diễn ở hiện tại chỉ là những sự việc đang xảy ra ở quá khứ, còn những mạch truyện chính của tương lai thì sau này mới bắt đầu diễn.

Còn có một điều là trước khi phim được công bố thì những hình ảnh hậu trường sẽ được chia sẻ rộng rãi ra bên ngoài để quảng bá từng người trong đoàn phim.

Ví dụ như là phỏng vấn.

"Xin chào cậu Hanagaki, không biết cậu có xem tin tức chưa nhỉ?"

"Lại nữa hả, tại sao lần nào cũng là tôi..."

Ngồi cầm ly trà sữa uống rất ngon lành, Takemichi đưa mắt nhìn phóng viên vẫn luôn tìm cậu để hỏi hang mỗi khi anh ta có dịp đến.

Đáp lại với câu hỏi của Takemichi, phóng viên mắt sáng như sao, chớp chớp nói:"Cậu không biết sao? Lần đầu tiên tôi đến phỏng vấn là lúc cậu đang kể chuyện cười, lúc đấy tôi đã quay lại một đoạn rồi gửi lên diễn đàng, nhận được rất nhiều hưởng ứng đấy."

Chuyện cười...

Là sau khi đi làm được hai ngày kể từ khi sự cố kia xảy ra thì Takemichi đã kể chuyện cười cho Hina nghe.

Nhưng nó không hẳn là mắc cười, chỉ là Hina rất nhiệt tình, mỗi lần nghe cậu kể đều phấn khích không thôi.

"Là vậy sao? Vậy hôm nay anh muốn hỏi gì nữa?"

Nghiêm túc bắt chéo chân, Takemichi mỉm cười nhìn phóng viên.

"Liệu cậu có thể cho tôi biết quan hệ của mọi người trong đoàn phim có tốt không?"

"Quan hệ sao? Chúng tôi chỉ có quan hệ làm ăn, căn bản không...ưm!"

Đột nhiên bị Kazushi ở phía sau bịt miệng lại, Takemichi kinh ngạc nhìn y.

Không quan tâm đến ánh mắt tò mò của Takemichi, Kazushi nhìn phóng viên rồi nhanh chóng mở miệng:"Quan hệ của chúng tôi rất tốt, cực kì tốt, cứ như là anh em trong một gia đình vậy."

"Tuyệt như vậy sao? Tôi nhất định phải ghi lại thông tin này."

Thở ra một hơi khi thấy phóng viên đang cặm cụi ghi lại, Kazushi trừng mắt với thủ phạm xém chút nữa đã gây ra chuyện, y nhỏ giọng.

"Nếu để truyền thông biết chúng ta không thân thiết thì sẽ bị ném đá mất, lần sau đừng thật thà như thế..."

Hiểu ý, Takemichi gật gù tỏ vẻ đã hiểu mà đưa tay vỗ vai Kazushi, ý bảo y thả cậu ra.

Được ban cho sự tự do của cái miệng thân yêu, Takemichi hơi buồn bực mà xoa xoa miệng.

Căn bản những gì cậu nói đều là sự thật, bây giờ bọn họ chỉ đến quay phim xong thì sẽ tự động ly khai, còn những người không có cảnh quay thì tự nhiên sẽ không xuất hiện.



Nếu không gọi đây là quan hệ hợp tác làm ăn thì nên gọi là gì?

"Hôm nay đã là cảnh cuối của Arc Moebius, lát nữa đoàn phim sẽ đi ăn, mày đi chứ?"

"Không nha, tao còn có việc bận."

Thẳng thừng từ chối ý tốt của Kazushi, Takemichi tính đi vào nhà vệ sinh thì lại bị Kazushi đưa tay cản lại, theo dõi thấy phóng viên đã tìm đến những người khác thì y bắt đầu vào chủ đề chính.

"Khai thật đi, mày với những người trong đoàn phim xảy ra mâu thuẫn phải không?"

Y cùng nhóm Mizo đã để ý rất lâu rồi, chính là vào một tháng trước thì Takemichi lại đột nhiên ngoan ngoãn đến lạ, không những luôn đến đúng giờ mà năng suất làm việc cũng đặc biệt cao.

Sự chuyển biến của Takemichi phải nói là ai cũng thấy rõ, thế nên nhóm Hina, Ema và Yuzuha mỗi khi đến tham ban thì sẽ ghé qua chỗ Takemichi để hỏi thăm đôi chút, chỉ là chưa bao giờ hỏi được vấn đề thì đã bị Takemichi chọc cho cười nghiên ngả, thành ra ai nấy cũng đều bỏ cuộc.

"Hồi nào...?"

Takemichi tỏ vẻ vô tội nhún vai.

"Còn hỏi, chuyện của Baji chúng tao cũng tỏ tường được chút ít, nhưng đó chắc không phải là nguyên nhân khiến mày thay đổi đâu ha?"

Chắc chắn nói ra suy nghĩ của mình, Kazushi nắm vai Takemichi gặn hỏi:"Hay mày gặp chuyện gì không vui?"

"Tao có chỗ nào là không vui cơ chứ?"

Cậu có ngày nào mà không cười đến ngặt nghẽo, sao Kazushi cứ đi hỏi cái vấn đề kì lạ này thế nhỉ?

"Nhưng mà..."

Vốn muốn hỏi thêm đôi câu nhưng đúng lúc này thì đạo diễn lại đến nói rằng có hai người muốn gặp Takemichi, đang đợi ngoài cửa chính.

Nhận lệnh xong, Takemichi búng vào trán của Kazushi, ý bảo y đừng bận tâm nhiều nữa rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Một tháng qua, cảnh quay Arc Moebius đã được mọi người trong ekip, từ diễn viên chính đến diễn viên phụ đều cố gắng hết sức mà hoàn thành vai trò của mình, hôm nay là đầu tuần, cũng chính là ngày quay Arc Valallha.

Có thể nói thì một tháng qua ngay cả cậu, Draken, Mikey, hay Mitsuya hoặc Smiley và Angry đều phải tiếp xúc với nhau rất nhiều, thế nhưng ngoại trừ lúc diễn thì còn lại bọn họ đều chia nhau ra để học thoại, nội bất xúc ngoại bất nhập, không ai gây hấn hay tỏ thái độ với ai.

Đừng nói là mấy người kia mà ngay cả Sanzu cũng dường như muốn tỏ thái độ với cậu, cứ bịt khẩu trang rồi lượn lờ nhưng không đến quấy rối, đúng là khiến cho người khác bực cả mình.

Kazushi, thật ra y đã tìm sai người để hỏi rồi, bởi vì căn bản người có vấn đề không phải là cậu, mà là đám người khó hiểu kia.

"Sao đây, không phải muốn đâm vào cửa thật đó chứ?"

Cứ miên man suy nghĩ mà không để ý đến những thứ đang chắn trước mặt mình, từ chỗ phát ra tiếng nói, Takemichi ngẩng đầu lên.

Ngoài ý muốn, thế mà lại là Raito.

Còn có cả Kei nữa...

Từ hôm gặp ở nghĩa trang thì cả hai người này đều biệt vô âm tính, không cần đoán cũng biết, hẳn là đi hưởng tuần trăng mật rồi.

"Chào."

Nở một nụ cười rạng rỡ trên môi, Raito đi đến trước mặt của Takemichi rồi đưa tay khoác vai thân thiện.

Nhìn vào hai cánh tay đang đan chặt vào nhau của Raito và Kei, Takemichi mỉa mai:"Đến khoe chiến tích với tao à?"

"Không mà, là Kei muốn gặp mày."

Thành thật đẩy Takemichi về phía con người đang đứng ở phía sau, Raito cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu:"Từ lần đó đến bây giờ đối với mày anh ấy luôn cảm thấy vô cùng có lỗi, chỉnh cũng đã chỉnh rồi, lát nữa đừng cứng nhắc quá, được chứ...?"

Nói gì vậy, tên này có vấn đề về tâm lí đúng không?

Ai là để người yêu cũ của người yêu mình đi nói chuyện với nhau chứ?

Đi nối lại tình xưa chắc, Takemichi trong lòng nguyền rủa.

"Takemichi..."

"Dạ..."



Cúi rụp cái đầu trước Kei, Takemichi tay khẽ siết chặt.

"Qua bên kia...em có phiền không...?"

"Em...Raito thấy phiền đó ạ."

"Không nha."

Nghe thấy Takemichi đột nhiên nhắc đến tên mình thì Raito lập tức phủ nhận.

Quay ngoắc cái đầu nhìn Raito, Takemichi mấp môi:"Mày sẽ hối hận." rồi mặc cho Kei nhẹ nhàng cầm tay kéo đi.

Chỗ khác mà Kei nói chính là dưới một gốc cây, đứng đối diện nhìn nhau một hồi lâu thì cuối cùng cậu cũng không chịu nổi mà bắt đầu tránh né.

"Nếu không có gì thì em đi vào nhé...lát nữa còn phải quay..."

"Anh xin lỗi, đối với những việc anh đã gây ra thì anh không nghĩ thêm được một lí do gì để biện hộ cả, em có thể đánh anh, mắng anh, thậm chí là nguyền rủa anh...nhưng chúng ta đừng hoàn toàn cắt đứt được không, Takemichi..."

"...Không đâu." Ngẩng cao đầu nhìn Kei, Takemichi cười nhạt:"Đã từ lâu em không còn giận anh nữa, đây không phải là em dễ dãi hay quá mềm lòng, nhưng nếu suy xét lại thì tình cảm mà em dành cho anh, nó đơn thuần cũng chỉ là khát khao sự dịu dàng mà anh đã ban cho em vô điều kiện."

"Là anh truyền cảm hứng cho em về ngành nhiếp ảnh, em rất thích nó, thậm chí là trân trọng vô cùng, lần trước là em không hiểu chuyện, để anh gặp mất mặt như thế..."

Nhớ đến cái lần trả đũa ở nhà hàng vẫn không khiến Takemichi ngừng áy náy, chỉ là nghĩ đến thì ra thời gian qua bản thân đã vô tình làm một người thay thế tận ba năm khiến cậu không thể nào nguôi giận.

Nhưng một tháng qua đối với cậu mà nói là quãng thời gian vô cùng dài, cậu đã bắt đầu học cách bao dung, cũng đã biết cách đối nhân xử thế.

Có lẽ giá trị thật sự của cuộc sống này bây giờ mới thật sự bắt đầu...

Dành cho nhau một cái ôm, một lời tha thứ.

Tình cảm của cậu và Kei từ hôm nay xem như đã định.

"Vậy em có thể là em trai của anh không...? Không còn đơn giản là vì gương mặt tương tự người chị đã khuất, mà em chính là người duy nhất khiến anh có cảm giác muốn che chở."

"Vậy còn Raito..."

Sao có thể là người duy nhất, không lẽ...

"Kei, anh sẽ không phải nằm dưới đó chứ?"

Bị hỏi một cách đột ngột khiến Kei nhất thời rơi vào trầm mặc, Raito rõ ràng so với anh thấp hơn 2cm, thế nhưng đúng là đêm qua hắn đã chứng minh được hắn so với anh có bản lĩnh hơn nhiều...

Nhìn gương mặt trắng hồng không tự chủ được mà đo đỏ lên của Kei, Takemichi nhất thời trầm mặc.

Vì cứ cho rằng một người có chiều cao nổi bật như Kei thì không đời nào sẽ bị lật nên cậu đã đinh ninh Raito mới là người nằm dưới, thế mà cậu lại nhầm rồi.

"Raito thế nào mà cưa đổ anh vậy?"

Để cuộc trò chuyện không trở nên nhàm chán nên Takemichi đã cố ý lảng tránh sang chuyện khác, vấn đề vừa rồi đúng là có chút khó nói, là cậu không có ý tứ rồi.

Gãi gãi má ngại ngùng, Kei mấp môi, kể:"Từ tối ở nghĩa trang thì Raito đã đuổi theo và tỏ tình với anh, vì anh cũng khá sốc nên đã thẳng thừng từ chối, chỉ là sau đó Raito liền ăn vạ, nói rằng sẽ chứng minh cho anh thấy tình cảm của em ấy là thật. Ba ngày sau thì Raito mua được hai tấm vé du lịch Hawaii và ngỏ ý muốn mời anh đi cùng, ban đầu anh cũng từ chối nhưng thấy Raito nhiệt tình quá nên anh đã miễn cưỡng đồng ý, cứ thế chơi đến tối ngày hôm qua thì em ấy lại tỏ tình một lần nữa...khụ, anh đã đồng ý...và sau đó...sau đó còn..."

Thấy Kei có vẻ còn muốn đóng vai một người anh thật tốt để kể rõ tường tận sự việc cho đứa em này nghe nên Takemichi đã vội lên tiếng ngăn cản.



"Không cần đâu, anh không cần kể quá trình nung nấu tình cảm của hai người cho em."

"Thật ra, cho đến khi lên giường anh vẫn nghĩ mình nằm trên...nhưng khi Raito bắt đầu ầm ỉ khóc, anh thật sự khá đau đầu nên đã mặc kệ, thành ra mới có kết quả như hiện tại."

"Phụt." 

Cười phát ra tiếng, Takemichi trố mắt kinh ngạc:"Không tưởng tượng đến, cậu ấy vậy mà còn có chiêu trò này."

"...Ừ, nhưng cậu ấy thật sự rất tốt."

"Được rồi, người tốt gặp người tốt, từ đầu đến cuối chỉ có mình em không tốt, chẳng gặp được chân ái của mình bao giờ."

Chu môi hờn dỗi, Takemichi cúi đầu nghịch nghịch vài nhánh cây nhỏ ở phía dưới chân.

"À...anh không chắc nhưng Takemichi, hình như đạo diễn tìm em kìa."

"Vâng?"

Quay đầu nhìn lui phía sau nơi Kei đã nói, Takemichi quả thật nhìn thấy đạo diễn đang ngoắc ngoắc tay với cậu.

Trông có vẻ hơi vội vàng.

"Kei, anh vào với em."


Chủ động nắm tay Kei như một người em thân thiết, Takemichi mỉm cười:"Anh cũng phải biết em đang làm gì chứ, phải không anh trai."

Hơi khựng lại vì bất ngờ, thế nhưng sau đó Kei liền gật đầu đồng ý.

Tay trong tay đi về phía đạo diễn, Takemichi tự hào giới thiệu.

"Bố, đây là Kei, là một phiên dịch viên nổi tiếng kiêm anh trai của tôi, hai người nhận thức."

"À, chào cậu, thế nhưng để sau nhé."

Ngại ngùng gật đầu chào Kei, đạo diễn sau khi nói xong thì vội vã cầm cổ tay của Takemichi rồi kéo vào trong, ông vừa đi vừa nói:"Hôm nay là ngày tập hợp đủ tất cả các diễn viên của bộ phim, mọi người đều đã đến đông đủ rồi, còn thiếu mỗi cậu thôi đấy."

Tập hợp...đủ sao?

"Là tất tần tật luôn sao ạ? Những người mà bố đã nói là sẽ ra mắt ngay sau khi Hồi 1 hoàn thành đấy."

"Phải, tuy hơi vội vàng nhưng đó là sự thật, những người này...tôi không biết phải dùng từ gì để hình dung nữa...."

Không che giấu được sự phấn khích của mình, biểu hiện của bố Ken khiến Takemichi một lần nữa rơi vào hoang mang.

Sẽ là những ai đây...

Cuộc sống của cậu liệu có bình yên trôi qua như một tháng vừa rồi không...?

*** 

Cuối cùng cũng đến phần mình ưng ý nhất =))) mọi thứ bây giờ mới thật sự bắt đầu.