[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 141






"Tôi nói sẽ giúp cậu, nhưng không có nghĩa là giúp cậu đi ăn trộm."

"Tôi đâu có đi ăn trộm, tôi đi lấy thứ vốn là của tôi đó."

Oan ức khi bị South vu khống, Takemichi đứng trước căn nhà mà trước đó Draken đã dùng nhốt cậu để tranh cãi với South.

Sở dĩ hai người xuất hiện ở đây là vì Takemichi phải đi lấy lại điện thoại, cậu nghĩ rằng Draken sẽ không vô duyên vô cớ mà ném luôn cả điện thoại của cậu, hẳn là 50/50 nó đang nằm ở đây.

Nghĩ liền làm, đúng mười hai giờ đêm Takemichi đã kéo theo South đến căn biệt thự này.

Biết con người chính trực như hắn có đánh chết cũng sẽ không vào với cậu nên Takemichi quyết định sẽ đột nhập một mình, tất nhiên điều kiện là South vẫn đứng ở ngoài này để đợi cậu.

Lén lút theo đường cửa sổ đi vào, Takemichi căng thẳng, chắc hắn sẽ không ở đây đâu nhỉ?

Bởi vì nếu đây là nhà cố định của hắn thì tại sao một móng đèn chống trộm hay camera đều không có, với sự thông minh tiềm tàng của mình Takemichi có thể dễ dàng đoán được nơi này chỉ là một nơi ở dự phòng của hắn.

Tuy là vậy nhưng cũng không thể buông lỏng cảnh giác, sau khi quan sát và khá chắc chắn không có ai ngoài cậu đang tồn tại trong phòng thì Takemichi mới dám đi tìm điện thoại thân thương.

Đem mấy cái tủ lục lọi qua một lần, Takemichi nhíu mày.

Không có?

Chẳng lẽ hắn thật sự ném nó đi rồi?

Đang lúc loay hoay không biết làm gì thì có một tiếng điện thoại từ dưới lầu vang lên, khiến cậu xém một chút nữa đã lập tức thăng thiên vì hoảng sợ.

Nhanh chân nhảy ra khỏi cửa sổ, Takemichi nghĩ phải nhanh chóng quay lưng rời đi, chỉ tiếc là bản năng tò mò không cho phép cậu làm thế, vểnh tai khi nghe giọng của Draken cất lên, Takemichi khựng lại.

"Người đàn ông kia thời gian gần đây có động thái gì không?"

Có lẽ khá an tâm đối với căn nhà của mình nên Draken đã bật loa to lên, tay không rãnh rỗi thì bắt đầu cởi áo khoác.

"Vẫn như trước kia, có điều thời gian gần đây anh ta rất hay nhắc về Melody với ông chủ, tiếc là ông chủ không có nhiều phản ứng lắm!"

Ông chủ? Là Sohara sao?

Cười một tiếng nhạt nhẽo, Draken khinh bỉ nói:"Tất nhiên rồi, bố gần đây hình như đang để ý đến một người không nên để ý, làm gì có thời gian nghĩ đến cô ta."

"Cậu chủ, vậy có cần tiếp tục theo dõi cô Melody hay không?"

"...Tạm thời không cần, cô ta hiện tại đang bị thương nghiêm trọng như vậy thì chắc cũng sẽ không dám làm gì thái quá, cử người kia sang hắn ta đi."

"Rõ."

Tiếng cúp máy vừa vang lên thì cũng là lúc Takemichi nhanh chân rời đi.

Thông tin vừa rồi là một bí mật mà Draken đã che dấu, cũng lí giải hết mối quan hệ mập mờ của hắn với Melody vì sao mà hình thành.

Theo xe của South rời đi, Takemichi chớp mắt.

Xem cậu biết được cái gì đây này, là nên vui hay là nên buồn đây...

"Điện thoại đâu?"

Quan sát Takemichi từ trên xuống dưới vẫn không thấy cậu mang một cái điện thoại nào đi ra, South trong lòng nghi ngờ đối với lời nói trước đó của cậu.

Bị hắn chỉ trích chẳng khác nào một tội phạm, Takemichi câm nín.

Bộ cậu giống nói dối lắm hả?

Được South đưa về nhà an toàn, Takemichi quay đầu cảm ơn vội một tiếng rồi nhanh chân chạy lên nhà.

Vừa rồi cậu đã nhanh tay ghi âm lại cuộc đối thoại của hai người bọn họ bằng máy của South đã đưa trước đó, tuy không biết nó sẽ có lợi hay không nhưng trước tiên phải có bằng chứng trước đã.

Ngồi cả một đêm đến gần sáng, cuối cùng Takemichi cũng phân tích ra được một số chi tiết đáng ngờ.

"Trước tiên là đối tượng thứ nhất, người đàn ông được nhắc đến trong điện thoại, theo như lời của cấp dưới Draken đã nói thì 80% người này rất gần gũi với Sohara, hoặc là thư kí hoặc là quản gia của ông.

Đối tượng thứ hai có lẽ là Melody, nếu sắp xếp tính toán kĩ lưỡng thì khả năng cả hai người này có một mối quan hệ mật thiết.

Vậy tại sao Draken lại cho người điều tra hai người này?

Bọn họ thì có liên quan gì đến Sohara?"

Mọi nghi vấn đều được cậu viết ra trên giấy, kết luận lại, vẫn là nên bắt đầu điều tra từ phía của Melody.

"Tốt! Giờ đi ngủ thôi."

Nằm xuống và chuẩn bị nhắm mắt để nghỉ ngơi, thế nhưng lưng vừa đặt xuống thì tiếng đồng hồ báo thức đã reo lên.

Đồng hồ điểm 7:00 giờ sáng, Takemichi hoàn toàn ngơ ngác.

Lủi thủi căng mắt ra để thay áo quần đi làm, Takemichi trong lòng thầm mắng Draken vô nhân đạo, hại cậu cả một đêm trằn trọc không ngủ.

Vẫn như ngày hôm qua, South theo thường lệ đến đón cậu, nhìn Takemichi không có tinh thần khiến hắn hơi nhíu mày mà đưa tay búng vào trán cậu một cái.

Bị ăn đau, Takemichi tức tối nhíu mày:"Làm gì hả?"

"Cọc cái gì? Lên xe!"

Xem ra vẫn không đến nỗi quá tệ.

Thả chậm tốc độ để Takemichi dễ dàng thích ứng, South thông qua kính chiếu hậu vẫn luôn quan sát biểu tình của Takemichi.

Người này tuy bình thường độc mồm độc miệng, tính cách ngứa đòn nhưng xem ra cũng không hẳn là người xấu, ngày hắn đồng ý trao đổi điều kiện kia căn bản đã không hi vọng nhiều, chỉ là hắn cảm thấy cậu có phần kích động, nguyên nhân sâu xa thì hắn không tìm hiểu nhiều nhưng nếu chỉ đơn thuần là bảo vệ thì không có gì là không thể.

Cứ coi như là hắn giết thời gian trong cuộc sống đầy tẻ nhạt này đi.

"Đến nơi rồi!"

Đổ xe tại một góc cây không xa, South quay đầu nhắc nhở cái con người vẫn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ vì buồn ngủ.

Tự vỗ vỗ vào mặt để ép buộc bản thân tỉnh táo, Takemichi kéo theo South thì vào trong.

Hôm nay chỉ có một số nhân vật chủ chốt cho cảnh quay ở một quán game cũ kĩ, bao gồm sẽ là nhóm Mizo, Kazutora, Hanma Baji cùng Chifuyu.

Draken và Mikey hôm nay tạm xin phép vắng mặt để đi dự sự kiện, đổi lại như vậy cũng tốt, một ngày trải qua khá bình yên.

"Đạo diễn, sao ông có vẻ phiền muộn thế?"

Cảnh quay đầu tiên của ngày diễn ra rất thuận lợi, thế nhưng khi nhìn thấy đạo diễn Ken vẫn có vẻ không vui thì Takemichi đặc biệt đi đến hỏi hang, hôm nay cậu vẫn thảm như mọi khi, đều phải hoá trang thành một người bị đánh đến thê thảm.

Nhẹ lấy tay xoa vết máu giả ở trên mũi, Takemichi chăm chú nghe đạo diễn tâm sự.

"Em gái của Mitsuya vừa gọi đến bảo cậu ta bị ốm, nghe nói khá nặng nhưng lại không chịu đi bác sĩ hay gọi người đến khám."

"Mitsuya? Anh ta có em gái sao?"

"Phải, những hai đứa em gái, đều còn rất nhỏ tuổi."

À một tiếng xem như đã hiểu, Takemichi nhíu mày:"Vậy bố lo lắng cái gì?"

Đạo diễn ngập ngừng:"Ngày mốt sẽ cấp tốc diễn cảnh đánh nhau giữa hai băng nên rất cần sự góp mặt của Mitsuya, tôi sợ nếu trong vòng hôm nay và ngày mai cậu ấy không khỏi bệnh thì sẽ gặp khá nhiều phiền phức, còn chưa kể hiện tại Mitsuya chỉ ở một mình với em gái, bệnh tình không ổn định thì sẽ rất nguy hiểm."

Hiểu được sự lo lắng của đạo diễn, Takemichi tỏ vẻ đã hiểu.

"Cho tôi địa chỉ của anh ta đi, tôi đến xem."

"Được chứ?"

"Ổn mà, chiều nay xong việc tôi sẽ đến, dù sao cũng không thể để hai đứa trẻ kia nhịn đói."

Ấn tượng của Takemichi về Mitsuya tuy không thể nói là tốt nhưng hắn là người không bao giờ gây hấn đối với cậu, nếu đã như vậy thì chi bằng đến xem một chút, cũng xem như gỡ đống rối ren ưu phiền của đạo diễn.

Thế là buổi chiều hôm đó, Takemichi đã đến rước Yuu và cùng nó đến địa chỉ mà đạo diễn đã đưa.

Dừng trước một dinh thư sang trọng hào nhoáng, Takemichi ngỡ ngàng.

Gia thế của hắn xem ra cũng rất khá giả, vậy mà không tìm được nỗi một người hầu để chăm sóc cho hắn sao?

Thả Yuu xuống, Takemichi cầm tay nó dắt vào.

Đem chuông cửa nhấn qua hai lần, Takemichi kiên nhẫn đứng đợi, một lúc sau, cánh cửa mở ra, Takemichi ngơ ngác nhìn đứa trẻ còn thấp hơn cả Yuu đang dùng hai đôi mắt tròn xoe để nhìn bọn họ.

Chậm rãi ngồi xuống, Takemichi thân thiện mỉm cười:"Em là em gái của Mitsuya nhỉ?"

"Vâng!" Cô bé đề phòng nhìn cậu:"Vậy anh là Takemichi, là người đạo diễn nói sao?"

"Đúng rồi."

Nghe được sự khẳng định từ Takemichi, mắt của cô bé bất chợt rưng rưng, không một chút phòng bị mà lao vụt vào người của Takemichi, em khóc nhỏ:"Anh ơi, anh hai bị bệnh rất nặng, Mana rất đói, cũng rất lo lắng cho anh hai."

Bị ôm bất ngờ, thế nhưng Takemichi lại không nỡ cự tuyệt, đứa trẻ này...

"Được được, anh vào nấu đồ ăn cho Mana nhé!"

Đem Mana bế vào trong, từ trên lầu, Luna cầm theo một thau nước ấm đi xuống.

Vừa nhìn thấy em gái bị một người xa lạ bế trên tay, Luna hoảng hốt đến nỗi ném luôn cả thau nước xuống sàn.

"Anh là ai thế, mau thả em gái của tôi xuống."

Đôi chân nhỏ lảo đảo hướng theo phía của Takemichi mà đi đến, cũng may Yuu nhanh mắt mà vội ôm Luna lại.

"Dừng lại đi Luna, đây là anh của tớ."

Bị giọng nói quen thuộc của Yuu trấn an, sau một hồi cựa quậy thì Luna mới nhận ra người ôm đằng sau mình chính là bạn mới vừa nhập học cách đây không lâu vào trường nhỏ.

Đem Mana thả xuống đất, Takemichi ngồi xổm trước mặt Yuu và Luna kinh ngạc hỏi:"Hai đứa quen nhau sao?"

"Luna là bạn cùng lớp với em." Yuu nhanh miệng đáp.

"Thế à?"

Không nghĩ đến vậy mà lại có quen nhau, ý định ban đầu của cậu cũng chỉ là muốn Yuu đến làm quen và chơi với hai đứa nhỏ trong lúc cậu làm việc nhưng không nghĩ đến hai đứa này lại thật sự quen biết nhau.

Vậy là xem như mọi thứ đã giải quyết xong, không vội lên kiểm tra Mitsuya, Takemichi giúp ba đứa nhỏ nấu ăn xong thì mới chậm rãi lau đi vết nước do Luna đổ dưới sàn.

Khi mọi công việc gần như hoàn tất thì Takemichi mới đi lên lầu để xem tình hình của Mitsuya.

Vừa rồi nghe Luna tâm tự rằng sở dĩ nhà bọn họ không có người hầu là vì bố mẹ của anh em họ luôn vắng mặt để đi làm ăn, thế là để thuận tiện cho việc chăm sóc con cái thì họ đã thuê ba nữ người hầu.

Tiếc là khác máu tanh lòng, Luna và Mana đều bị bọn họ giam đói mấy ngày liền và thậm chí còn bị đánh đập nếu như một trong hai quấy khóc, chuyện này mãi sau đó Mitsuya mới biết nên thực trạng này mới hoàn toàn bị xoá bỏ.

Vì để bảo vệ em gái, Mitsuya đã học nấu ăn và tự tay chăm sóc hai đứa em kém mình khá nhiều tuổi.

Một người chú trọng sự hoàn hảo như hắn thật ra cũng là vì khiếm khuyết về tính an toàn mà thôi.

Lí lẽ này Takemichi hiểu được.

Đem cửa phòng mở ra, Takemichi kinh ngạc trước sự bừa bộn của nó.

Trốn sau lưng Yuu, Mana lí nhí nói:"Xin lỗi, là em đã xáo trộn nó lên."

Gật đầu tỏ vẻ không sao, Takemichi nhỏ giọng nói:"Ba đứa xuống dưới trước đi, anh hai đang bị bệnh nên tiếp xúc gần là không tốt, cứ để anh chăm sóc là được rồi."

Thuyết phục một hồi thì Luna mới chịu đem Mana xuống dưới lầu, để lại Takemichi với một căn phòng lộn xộn không tả nổi.

Thở dài một hơi, Takemichi nhẹ nhàng lách qua rồi đến xem nhiệt độ của hắn.

Cả người của Mitsuya vì bệnh mà nóng rực, gương mặt luôn ở trạng thái nhăn nhó vì khó chịu trong người, cứ giống như hắn đang phải cố chống chọi với bệnh tật để nhanh chóng tỉnh lại.

Xem ra là rất lo lắng cho em gái của mình.

Đem hai lông mày đang nhíu chặt của hắn tách ra, Takemichi nói nhỏ:"Được rồi được rồi, nếu tiếp tục nhăn nhó thì ở đây sẽ có nếp nhăn mất!"

Dừng một chút, Takemichi nói tiếp:"Mana và Luna đều rất an toàn, tôi đã cho bọn trẻ ăn nên anh an tâm dưỡng bệnh, nghe chưa?"

Không biết là Mitsuya có nghe thấy những gì cậu nói không nhưng đôi mày liễu nhíu chặt ban đầu đã giãn ra đôi chút.

Dùng khăn ấm lau sơ qua cho hắn một lượt, sau một hồi lật đi lật lại thì cậu cũng thành công trong việc giúp hắn thay đồ.

Tất nhiên mọi quá trình cậu chỉ chuyên tâm làm việc mà không để ý đến những thứ không nên để ý, cậu cũng rất có đạo đức nghề nghiệp nha.

"Phù! Mệt chết tôi."

Lấy cây nhiệt độ ra đo lại thêm một lần nữa, Takemichi thở phào.

Hạ sốt rồi.

Phủi phủi tay trước chiến tích của bản thân, Takemichi mỉm cười.

Giờ là đến phiên dọn dẹp phòng ốc giúp hắn.

Quay đầu nhìn Mitsuya, Takemichi chấp tay lại, thái độ thành khẩn nói:"Này anh, tôi là giúp đỡ anh chứ không phải cố ý xâm phạm quyền riêng tư nên mong anh đừng có trách tôi nhé!"

"Không trả lời là đồng ý nha!"

Vui vẻ thay hắn quyết định quyền làm chủ, Takemichi xắn tay áo lên, bắt đầu thu gom những thứ không cần thiết.

Nửa tiếng sau đó.

Mất một lúc quần quật làm việc năng suất, Takemichi âm thầm cổ vũ bản thân.

"Chỉ còn mấy cái thùng này nữa là xong!"

Đem một chiếc thùng đang được đặt ở gần cửa, Takemichi có ý định giúp hắn bế vào nhà kho thì lại không may vì trọng lượng  bên trong quá nặng mà lỡ tay làm đổ mất.

Kinh hãi nhìn mấy vật dụng đang bị rơi ra ngoài, Takemichi rối rít xin lỗi hắn.

Không chần chừ mà đem chúng cất vào lại bên trong, thế nhưng khi cậu nhìn đến mấy bản phác thảo thì nhất thời đứng hình.

Đem hai ba tấm xem qua một lượt, Takemichi kinh ngạc thốt lên:"Thì ra là của anh ta."

Cậu còn nhớ lần đi dã ngoại trước kia đã có một người để nhầm sấp thiết kế thời trang vào vali của cậu, thậm chí là đến bây giờ cậu vẫn đang còn giữ chúng.

Nếu hôm nay không phải được tận mắt chứng kiến thì cậu cũng quên luôn chuyện này.

"Bị mất đồ mà lâu như vậy cũng không thắc mắc sao? Đúng là kì lạ."

Đem tất cả xếp đặt vào thùng giấy một tập dày, cậu chuẩn bị đứng lên.

Ở dưới chân, Takemichi vô tình đụng trúng một chai nước hoa có hình thù kì lạ.

Ở bên trên nhãn, thế mà còn có một chữ S-E-X.

Có lẽ là vì cú va chạm vừa rồi mà nắp chai bị mở ra, mùi hương đặc trưng vừa có chút quen thuộc lại quá đỗi xa lạ sộc lên mũi.

Ngay khoảnh khắc đầu tiên ngửi thấy, Takemichi đã hoàn toàn câm lặng.

Vội vã cầm lên để tiếp tục ngửi mùi hương ngào ngạt này, Takemichi đem công dụng của chúng đọc sơ qua một lượt.

"Giúp đối phương khi ngửi thấy thì dễ dàng đạt khoái cảm, cùng bạn trải qua một đêm say nồng."

Mẹ nó, thảo nào lại quen như vậy, thì ra ngày kia Hakkai chính là sử dụng hương nước hoa này.

Thiếu một