[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 147




Khí thế tự tin ban đầu của Hakkai cũng vì một câu nhắc nhở của Sanzu mà thu liễm không ít.

Âm thầm hít sâu một hơi để trấn an bản thân, Hakkai cùng Takemichi và Sanzu đồng thời bước vào.

Gặp đạo diễn, cả ba nhanh chóng chào hỏi rồi đến nơi makeup để chuẩn bị cho cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay.

Đây là lần đầu tiên Ran cùng Rindou được lên sóng, cũng là lần đầu tiên Sanzu được chính thức xuất hiện một lần.

Từ trước đến nay hình ảnh của hắn thể hiện đều thật mờ nhạt, như một hồn ma biết di chuyển trong đoàn phim, nay được tham gia đánh đấm chính thức tất nhiên Sanzu cũng có cái tự hào của hắn.

Là một cảnh quay thực tế mà không yêu cầu diễn viên phụ đóng thế, Takemichi tự biết bản thân cần phải cố gắng hoàn thành nó một cảnh cẩn thận và chỉnh chu nhất, bằng không cho dù là tác động vật lí giả cũng có thể khiến cậu bị thương bất cứ lúc nào.

Sau một hồi im lặng thì cuối cùng chị stylist cũng makeup cho cậu xong, bất chợt nghe thấy tiếng nói qua lại, Takemichi quay đầu nhìn ra phía cửa ra vào thì bất động thanh sắc khi thấy Chifuyu, Hanma, Baji cùng Mitsuya không biết đến từ lúc nào.

Cùng bọn họ giao tình không nhiều, Takemichi chủ động dời tầm mắt rồi rời đi, nhường lại chỗ cho mọi người chuẩn bị.

Cậu đang nghĩ đến việc sẽ tìm những người mà cậu phải đấu tay đôi ngày hôm nay để thảo luận trước, nhỡ đâu chẳng may lúc quay phim bất cẩn làm bị thương đối phương thì lúc đó cả đoàn phim đều sẽ bị ảnh hưởng.

Theo lời của đạo diễn, rất nhanh Takemichi đã tìm được hai ba người sẽ có chạm trán với cậu, với thói quen nhiệt tình trong việc quan hệ xã giao, Takemichi nghiêm túc cùng mọi người trao đổi rồi tập vợt những động tác né tránh quen thuộc nhất.

Ăn ý phối hợp qua lại, kết quả hiển nhiên là vô cùng như ý, không những Takemichi có thể tìm được cách khiến bản thân cho dù bị đánh cũng không đau mà đối phương còn có hiểu được di chuyển của nhau mà nhẹ nhàng nương tay không ít.

"Như vậy là được rồi, lát nữa mọi người cùng tôi cố gắng nhiều nhiều nhé!"

"Được được! Chúc cậu may mắn!"

"..."

Đưa khẩu hiệu "Ok" lên với bọn họ, Takemichi cười tít cả mắt rồi quay lưng toan rời đi.

Chỉ là ngay khoảnh khắc vừa quay lưng lại, Takemichi đã bị Mikey đang đứng ở phía sau làm cho giật cả mình.

Vừa rồi cậu nói Sanzu là oan hồn quả thật không sai, nhưng xét về tính xác thực thì Mikey có vẻ xứng đáng với cái danh xưng này hơn.

Lần nào cũng xuất hiện lù lù khiến cho người khác giật mình, nếu cậu có tiền sử bệnh tim thì không phải đã sớm thăng thiên rồi sao?

Thở dài một hơi, Takemichi nhấp môi ý muốn hỏi hắn đang làm gì, thế nhưng răng còn chưa kịp mở thì tay đã bị hắn nắm lấy rồi nhẹ nhàng lôi đi.

Động tác của Mikey dứt khoát hữu lực, khiến cho cậu đang có ý định muốn chống đối lại thì cũng nhẹ dạ mà đành thôi.

Theo chân hắn đi vào một túp lều được dựng lên để diễn viên vào nghỉ ngơi khi liên tục diễn ở ngoài trời nắng, Takemichi ngoan ngoãn ngồi xuống rồi âm thầm chờ đợi xem rốt cuộc Mikey đang muốn làm gì, đợi hơn nửa phút đã mất kiên nhẫn khi thấy hắn liên tục nhìn mình, Takemichi thúc giục:"Anh có gì muốn nói sao?"

Cậu không phải không có thời gian chờ đợi hắn, mà là đạo diễn nóng lòng muốn quay nhanh trước khi khí trời trở nên nóng nực hơn, đã hứa sẽ có tâm với nghề nghiệp, Takemichi đứng giữa tất nhiên sẽ chọn đạo diễn làm đối tượng được ưu tiên trước.

Nở một nụ cười nhẹ nhàng, Mikey đưa ra một tấm vé rồi nhỏ giọng nói:"Tối nay sẽ diễn ra trận chung kết của đấu vật, tôi biết lần trước em cũng có đến xem nên lần này cố ý để lại hàng ghế đầu cho em ngồi chiêm ngưỡng! Sau khi trận đấu kết thúc, tôi có chuyện muốn nói với em nên hãy gặp nhau ở cầu Vegas! Không gặp không về..."

"Cái này..."

Lưỡng lự cầm tấm vé đặc biệt trên tay, Takemichi nhíu mày đắn đo.

Cậu không có hứng thú với đấu vật, nhưng cậu đã hứa sẽ giúp hắn, nếu bây giờ từ chối thì cậu sẽ thành người thất hứa mất.

"Tôi sẽ suy nghĩ lại...còn nữa, tối nay anh sẽ là M, nhưng mà M thì chưa bao giờ thua nên anh nhất định phải thắng nhé!"

Vỗ vỗ vai của Mikey, Takemichi nhoẻn miệng cười cực kì tươi.

Thái độ dửng dưng của Takemichi khiến Mikey nhất thời rơi vào suy ngẫm.

Cậu ấy chưa biết đối thủ của hắn là ai sao?

Nếu tối nay đến xem và biết người mà cậu mong hắn hạ gục chính là người đang có mối quan hệ được đồn đại là cực kì mờ ám trong đoàn phim với cậu thì liệu cậu có thay đổi suy nghĩ vừa rồi không?

"Tôi biết rồi! Nếu em đến xem thì nhất định tôi sẽ cực kì phấn khích."

Hắn không chắc hắn sẽ thắng, nhưng nếu là Takemichi thì không có gì là không thể.

Một lời hứa đã được giao hẹn, Mikey không mong chờ kết quả tối nay sẽ thắng hay thua, mà thứ hắn bận tâm chính là chuyện mà hắn tính nói với cậu.

Liệu Takemichi sẽ tiếp nhận nó không?

Hay cậu sẽ từ chối và xem nó như một trò đùa?

Reng reng...

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm đứt đoạn dòng suy nghĩ của Mikey, chầm chậm nhấc máy, Mikey vô diện biểu tình nhìn bóng lưng đã khuất dần của Takemichi sau tấm mành che chắn của chiếc lều nhỏ.

"Con nghe mẹ!"

"..."

"Tối nay con có việc, không thể về nhà dùng bữa với mọi người!"

"..."

"Không phải mẹ muốn đề cập đến chuyện kết hôn của Shin sao? Đêm nay là thời điểm thích hợp nhất rồi."

"..."

"Con biết rồi, lần sau gặp."

Đem điện thoại tắt đi, Mikey liếc nhìn vào dòng số điện thoại rất ít khi gọi đến mà âm thầm cười nhạt.

Chẳng có gì vui trong bữa cơm gia đình này, ngược lại hắn càng mong chờ kết quả sắp tới hơn.

Một thứ có thể sẽ thay đổi cả cuộc đời của hắn.

Là một diễn viên, dù không xuất thân chính thức từ một trường lớp đào tạo nào nhưng chỉ cần là một con người có cảm xúc thì việc thể hiện nó ra ngoài là không có gì không thể.

Buổi quay hôm nay có rất nhiều thứ phải kể đến tỉ như là sự gặp gỡ, sự chia li, sự mất mát và lẫn sự đau thương của một mối liên kết chặt chẽ vô hình.

Mikey bị đánh, Kazutora đắm chìm trong tội lỗi do chính hắn gây ra, Draken so tài với Hanma, hay những trận chiến của Mitsuya lẫn Chifuyu để tạo nên một cảnh quay thật sự, mọi người đều phải mất rất nhiều thời gian lẫn công sức mới khiến cho từng chi tiết đều được thể hiện ra một cách rõ ràng và tinh tế như thế.

Nhưng có lẽ dấu ấn khó quên nhất chính là sự ra đi mãi mãi của Baji, một trong những thành viên cùng Mikey tạo lập nên một Touman của thời đại.

Nước mắt của Chifuyu, hay sự trầm lặng bất thường của Angry lẫn Smiley đều khiến cậu bị cuốn hút cảm xúc đến độ khó tả.

Ngay cả Kisaki cũng thành công trong việc dẫn dắt câu chuyện đi đúng hướng của kịch bản, cách hắn điều tiết cảm xúc, lời nói lẫn hành động đều khiến Takemichi không tự chủ mà đứng quan sát thật lâu, cậu nhìn ra được Kisaki vô cùng thông minh, không những có thể làm cho mọi người công nhận mà còn khiến mọi người phải luôn cân nhắc về sự tàn ác của hắn.

Nói tóm lại, mất mười mấy tiếng đồng hồ cho đến xế chiều thì mọi thứ mới được diễn xong.

Kết thúc cảnh quay ngày hôm nay chính là tiếng gào thét thương tâm của Chifuyu về cái chết của Baji, một nỗi đau mà bất kì ai ở đây cũng thấm thía được phần nào.

Đi vào bên trong nơi mấy người bên ekip đang ngồi, Takemichi có ý định xem lại diễn biến của câu chuyện thì lại thấy mọi người đang túm tụm để xem cái gì đó.

Tò mò đi đến, Takemichi kinh ngạc khi thấy bọn họ đang lau chùi một tấm hình của Baji.

Với kích cỡ và cách bày trí này, Takemichi có thể ngờ ngợ đoán ra đây là ảnh thờ của hắn.

Một ý tưởng đột nhiên nảy lên, Takemichi xin mượn một chút rồi chạy ra chỗ Baji đang nhờ stylist lau giúp hắn mấy vết máu còn đọng lại trên miệng.

Khéo léo giấu nhẻm tấm ảnh sau lưng, Takemichi dùng một tay vỗ vai Baji rồi giả vờ cất tiếng.

"Hôm nay là cảnh quay cuối cùng của anh rồi nhỉ..."

Bất ngờ khi Takemichi thế mà lại bắt chuyện với hắn, tuy có chút nghi hoặc trước thái độ bất thường của Takemichi nhưng Baji vẫn ậm ờ gật đầu.

Nhận được đáp án quá mức hiển nhiên, Takemichi không chút sợ hãi mà đem tấm ảnh ra rồi hạ giọng đầy thương tiếc:"Vậy nên tôi cũng có thứ muốn tặng anh, anh nhìn xem, trong tấm hình này nhìn anh bỉ ổi biết bao, nếu đem chúng làm ảnh căn cước công dân hay hộ chiếu thì có phải sẽ rất đẹp không?"

"..."

Câm nín trước sự khốn nạn của Takemichi, Baji đem tấm ảnh giật lấy rồi đặt cạnh bàn, sẵn tiện hắn cũng túm lấy eo của cậu rồi gầm gừ đe doạ:"Mơ tưởng đến chuyện tôi không tìm đến cậu nữa sao? Cho dù tôi không diễn nữa nhưng mỗi ngày tôi sẽ đến kiểm tra cậu, coi cậu có dở thói mà đi dụ dỗ thêm ai khác nữa không?"

"Dụ dỗ? Tôi có dụ dỗ ai bao giờ, anh đừng có ngậm nước phun bừa bãi."

Vừa nhột vừa không thích mà miễn cưỡng cười, Takemichi tự làm tự chịu nên không dám van nài ai cứu cậu, đúng lúc này, một người trong ekip lại đem điện thoại của cậu ra rồi nói có người vừa gọi đến.

Cảm ơn trời đất trước vị cứu tinh không mời mà đến, Takemichi đẩy Baji ra rồi cầm điện thoại lên xem.

Bấm vào danh bạ để tìm kiếm người vừa gọi đến cho mình, thế nhưng sau đó Takemichi đã bị dòng số ẩn danh đang hiện lên ở mục đầu tiên làm cho nhíu chặt mày.

Người gọi lên không hiển thị số?

Là ai gọi cho cậu?

Với lại điện thoại trước kia sớm đã bị Draken lấy, điện thoại này là cậu mới cập nhật lại số nên căn bản người quen sẽ hiện thị tên mới đúng chứ?

Hay là nhầm người?

"Này! Bên kia đang có công trường làm việc nên đừng đi lung tung đấy!"

Tiếng Baji ở phía sau nhắc nhở Takemichi gật gù tỏ vẻ đã tiếp nhận, còn nghĩ sẽ đem điện thoại cất đi thì người ẩn danh vừa rồi lại gọi đến một lần nữa.

Nhanh tay bắt máy, Takemichi nhanh miệng nói:"Alo?"

Từ đầu dây bên kia, một tiếng cười quỷ dị truyền đến khiến cho cậu nhíu mày.

Đột nhiên bị làm phiền lại còn chịu đựng những thứ âm thanh không mấy vui vẻ, Takemichi trong lòng bực bội nên muốn đem máy cúp đi.

Thế nhưng đối phương dường như hiểu rõ cậu đang tính làm gì nên gã đã nói một câu làm Takemichi dừng hẳn mọi việc đang làm.

"Đừng cúp máy, sẵn tiện nhắc nhở, nếu cậu nhíu mày thì sẽ có nếp nhăn mất."

Cảnh giác ôm điện thoại để quan sát xung quanh, Takemichi lưng đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Người này biết cậu đang làm gì!

"Anh là ai?"

Muốn chơi trò mèo vờn chuột với cậu sao?

"Muốn biết câu trả lời sao? Nhìn xuống dưới chân đi, nếu cậu tìm được ba tấm thẻ mang ba màu sắc khác nhau rồi đem chúng ghép lại thì sẽ biết tôi là ai đấy!"

Một tín hiệu được phát ra rồi nhanh chóng đem máy cúp đi, Takemichi còn chưa kịp hỏi thêm thì đã bực tức khi hắn dám chơi xỏ cậu.

Bực bội đi tìm kiếm thứ mà hắn đã nói, quả nhiên cách cậu ba mét thật sự có một tấm thẻ màu vàng cũ nát, xem ra là đã bị người ta đi qua rồi dẫm lên.

Tâm ý nhất định muốn biết người đang theo dõi cậu là ai khiến Takemichi không quan tâm mọi thứ xung quanh mà bắt đầu cúi thấp đầu để tìm kiếm hai tấm thẻ còn lại.

Trên cùng một con đường thẳng, Takemichi nhanh chóng tìm được tấm thẻ thứ hai, ngay cả tấm thẻ thứ ba cũng chỉ cách nhau mỗi ba mét ngắn ngủi.

Vui vẻ nhặt ba tấm vàng đỏ xanh lên, Takemichi đem chúng phủi sạch sẽ bụi rồi ngồi xuống để ghép chúng lại.

Chỉ là Takemichi không hề biết, ở trên đầu của cậu có một cái cần trục đang chuyển đá cho công nhân xây dựng cho một toà nhà cao tầng, đột nhiên, trên bầu trời truyền đến một tiếng dây thép đứt đoạn cực kì chói tai, bị kích thích bởi tiếng ồn ào xung quanh, Takemichi ngơ ngác ngước đầu lên thì mắt tối sầm lại khi thấy một tấm thép đang rơi thẳng xuống phía cậu.

Mọi thứ dường như đều bị cái bóng lớn che lấp hoàn toàn khiến cậu quên luôn việc phải né tránh, tay chân bất động chứng kiến thứ to lớn kia đang rơi xuống mình với tốc độ cực kì nhanh.

Takemichi sững người.

"Mau tránh ra Takemichi!!!!"

Một thanh âm quen thuộc vang lên nhắc nhở cậu tránh ra, thế nhưng tay chân không theo ý muốn, Takemichi cứ một bộ dạng ngốc nghếch ngước nhìn số phận của mình đang dần bị đe doạ.

Ngay lúc cậu nghĩ rằng bản thân sẽ cứ thế mà chết đi thì một bóng đen lại hiện lên trước mắt, bị một lực đạo cực kì mạnh đẩy ra, Takemichi ngã nhào ra phía sau, thậm chí tay cũng bị trượt dài trên nền sỏi đá đau rát.

Tấm thép rơi xuống phát ra tiếng vang kịch liệt, tất cả mọi người đều bị doạ cho ngây người, còn Takemichi, ngay khoảnh khắc cậu quay đầu nhìn người đang bị một tấm thép to lớn đè lên chân kia thì song mâu liền mãnh liệt co lại, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.

Đáy mắt phát ra một tia u tối cực kì lạ lẫm, Takemichi mấp môi, tay chân không biết vì đau hay sợ hãi mà nhẹ nhàng run lên, kéo theo sự chú ý của cả một đoàn người.

Cậu không nhớ sau đó mọi thứ đã diễn ra thế nào, điều duy nhất còn đọng lại trong kí ức hỗn loạn của cậu là một cái tên.

"Chi...Chifu...yu!"

Tại sao hắn lại đỡ cho cậu, dưới đất loang lỗ toàn là vết máu đỏ tươi, nếu nhỡ may cả đời hắn tàn phế, vậy cậu phải làm như thế nào? Cậu phải đối diện với hắn như thế nào mới phải...?

Làm ơn đi, đừng xảy ra chuyện gì cả, Chifuyu...

***

Thanh niên được ăn quả ngọt đầu tiên, chúc mừng chúc mừng.