[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao?

[AllTakemichi] Đồ Nghiệp Dư! Cậu Muốn Ăn Đòn Sao? - Chương 157




Đứng trước một toà nhà cao ngất ngưỡng, Takemichi âm thầm nuốt nước bọt.

Cậu thầm nghĩ có phải bản thân quá sai lầm khi đã nhờ Sam chọn một căn hộ cho mình tạm thời sinh sống hay không?

"Đây là "căn hộ bình thường" mà anh đã nói sao?"

Takemichi chỉ tay vào toà biệt thự trước mắt, hoàn toàn ngán ngẫm kêu lên.

Tự hào trước chiến tích của bản thân, Sam không chút kiêng dè khoác vai cậu:"Thế nào? Em thấy nơi này có ổn không? Quá hợp ý chứ gì!"

Ý của Sam là: Mau khen anh giỏi đi.

Kì thị đẩy hắn ra, Takemichi ngoảnh đầu muốn rời đi.

Có muốn ở thì hắn tự đi mà ở, nơi này quá mức tốn kém và to lớn, không phù hợp với người lười di chuyển như cậu.

Thấy Takemichi thật sự muốn rời đi, Sam vừa buồn cười vừa tức giận mà kéo cậu lại.

"Được được, anh biết em sẽ không đồng ý nên đã sớm chuẩn bị rồi! Em nhìn căn hộ đối diện xem, có phải đúng với tiêu chí "nhỏ gọn đầy đủ không?""

Chỉ tay về toà nhà ở phía đối diện, Sam lắc lư chìa khoá bé bé xinh xinh trong tay.

Một căn nhà một tầng nằm ngay mặt tiền của đường chính, xung quanh được rào chắn hoa, tông màu chủ đạo là xanh dương và trắng.

Quả nhiên là rất đẹp, hệt như tưởng tượng ban đầu của cậu, vui vẻ cầm lấy chìa khoá nhà mới, Takemichi cắn môi tỏ vẻ: Coi như anh còn hiểu em rồi lon ton chạy vào bên trong xem.

Bởi vì không có thời gian đưa Takemichi đi xem nội thất nên trong lúc rãnh rỗi Sam đã thuê người chuẩn bị sẵn, việc còn lại là để cậu đánh giá và đưa ra nhận xét.

Đảo quanh một vòng, Sam nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của cậu thì bất chợt mỉm cười.

Nhiều khi hắn tự hỏi tại sao một người cứng nhắc như Simon lại có thể sinh ra một đứa con trai quá mức trái ngược ông như thế?

Simon tàn nhẫn bao nhiêu thì Takemichi lại hoàn toàn cách xa với cụm từ ấy bấy nhiêu, thế nhưng hắn đã cảm tạ ông trời vì trên đời này vẫn còn một người có thể kiềm chế lại cái tính "độc" của Simon, cuộc sống của hắn, Alex, Alina, Sohara, Sena nhờ có Takemichi mà đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Cả một buổi tối, hai anh em bọn họ sau khi ăn uống xong thì lại chơi vài ván game rồi đi ngủ, mùa đông trời thật lạnh, thế nên một ngày kết thúc ở trong nhà chính là điều mà Takemichi yêu thích nhất.

Sáng mai lại.

Cầm theo tập thiết kế thời trang ở trên tay, Takemichi theo xe riêng của Sam đến trường quay rồi chia tay hắn ngay sau đó.

Bước chân đầu tiên, Takemichi nhìn thấy Shinichirou đang đứng khoanh tay ở cửa ra vào, dáng người anh vẫn cao gầy như trước, thế nhưng gương mặt điển trai ngày nào thì nay đã có phần hốc hác.

Anh hình như ốm hơn rồi.

Bước qua người của Shinichirou, Takemichi khựng lại.

Có phải cậu nên chào hỏi anh không?

Ậm ờ xoay mũi chân, Takemichi đảo mắt một vòng.

Vẫn là nên thì hơn.

Bước qua chỗ của Shinichirou đang đứng, Takemichi trăn trở cúi đầu.

Sự e thẹn sau một khoảng thời gian khá dài không gặp nhau khiến Takemichi không biết nên mở lời như thế nào, thành ra biến hoá sự tình thành một vở kịch câm nhanh chóng có hồi kết.

Nghi thức xã giao đã xong, Takemichi thấy hắn không có nhiều phản ứng thì chậm chạp quay người rời đi.

Đúng lúc này, cổ tay bất chợt truyền đến một cảm giác ấm nóng cực kì dễ chịu, ngay thời điểm cậu còn chưa hiểu chuyện gì thì cả thân người đã bị Shinichirou kéo nhẹ tới rồi đặt ở giữa vòng tay của anh.

Đôi mắt mang theo sự kinh ngạc ngước nhìn lên, Takemichi đặt tay giữa lồng ngực của Shin, hoàn toàn bất ngờ trước hành động đột ngột của anh.

Cậu nên nói gì bây giờ? Hỏi anh hay dùng sức đẩy anh ra đây?

"Ảnh đế?"

"Em tính đi vào bên trong với một mái tóc cắm đầy hoa như vậy sao?"

"Sao cơ?" Takemichi khó hiểu hỏi ngược lại hắn.

Môi nhẹ câu lên một đường cong cực kì dịu dàng, Shinichirou không nói gì ngoài cánh tay đang vươn ra để phủi những hạt tuyết đang bám trên tóc của cậu.

Nhìn từng hạt từng hạt rơi xuống nền đất, Takemichi nhíu mày nhìn hắn nói:"Làm gì có cánh hoa nào, anh chọc tôi sao?"

"Bản thân em vốn dĩ cũng là một bông hoa giữa cái tuyết lạnh lẽo này rồi không phải sao?"

"Xuỳ! Ảnh đế thật đáng sợ."

Bĩu môi trước sự dẻo miệng của Shin, Takemichi xoa xoa mũi.

Đúng là vẫn giống như xưa, thở ra câu nào là tình câu đấy, xem ra ốm hơn một vòng cũng không khiến văn chương của ảnh đế vì thế mà giảm sút.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Trong lúc cả hai đang ái muội nhìn nhau thì từ phía sau lại bất ngờ truyền đến một giọng nói cực kì lạnh lẽo, nếu đem so với cái giá rét của thời tiết khắc nghiệt hiện tại thì không có điểm nào khác biệt được.

Kinh ngạc quay đầu ra phía sau, Takemichi xém một chút nữa đã nhảy ra khỏi người của Shin khi thấy Mikey đang hậm hực nhìn bọn họ.

Sự xuất hiện đột ngột của Mikey làm gián đoạn cuộc đối thoại giữa Takemichi và Shinichirou, tự động hạ lực cánh tay để Takemichi thoát ra, Shin nhẹ nhàng bước lên một bước, thành công ngăn cản tầm nhìn của Mikey đang dò xét trên người của Takemichi.

"Anh về từ lúc nào?"

"Vừa sáng nay." Shinichirou chậm rãi đáp.

"Không phải vai diễn của anh gần như hoàn thiện rồi sao? Nếu có thì cũng phải tầm mấy tháng nữa mới bắt đầu quay lại, vậy anh còn đến đây làm gì?"

Nghe lời chất vấn không có căn cứ của em trai, Shinichirou kinh ngạc.

Chuyện anh có đến hay không thì liên quan gì tới Mikey, tại sao phải gắt gỏng đối với sự có mặt của anh như thế.

"Em đây là có ý gì? Anh một phần là nhà đầu tư cũng như là diễn viên của bộ phim này, anh đến xem thì có gì lạ đâu?"

Không khí của hai anh em bất chợt vì câu nói này mà trở nên căng thẳng, bị mắc kẹt ở giữa, Takemichi hết nhìn anh rồi lại nhìn Mikey, thái độ cẩn trọng vô cùng.

Sao lại có cảm giác hai anh em nhà này lại không mấy thích nhau nhỉ? Hay là cậu bị ảo giác rồi?

"Takemichi? Sao còn không vào trang điểm cho rồi? Cả Mikey nữa, có nhớ hôm nay phải nhanh chóng thúc đẩy tiến triển của bộ phim không?"

Như một vì sao tối cao, đạo diễn Ken xuất hiện như một vị thần hoà bình, nhanh chóng hoá giải được bầu không khí đang bị hai anh em nhà Sano dùng sức ép để bóp nghẹn, bị gọi tên đúng lúc, Takemichi nhanh chân lùi về phía sau rồi chạy đi thật nhanh.

Cảnh quay hôm nay cũng không có gì đáng nói, điều đặc biệt duy nhất có lẽ là sự có mặt của Hanma và Kisaki.

Giờ nghỉ giải lao để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo vào buổi tối, Takemichi khoác trên người chiếc áo lông dày cộm rồi bắt đầu ngồi co chân để chờ đợi thời gian trôi qua.

Đang lúc nhàm chán thì Takemichi lại nhìn thấy nhóm Akkun đang đứng đá cầu - một bộ môn mà cậu cực kì ghét vào thời điểm còn đi học.

Không biết lấy đâu ra hứng thú nhất thời, Takemichi bỏ chiếc áo ra rồi bắt đầu gia nhập đồng bọn.

Thấy Takemichi đang lon ton chạy về phía này, Akkun tân cầu lên không trung hai cái rồi phát qua cho cậu.

Theo phản xạ dùng tay đỡ lấy, Takemichi cầm cầu rồi đưa mắt nhìn mọi người, cậu lên tiếng:"Luật thế nào đây?"

"Như lúc đi học thôi, đá được bao nhiêu thì tính vào bấy nhiêu." Kazushi ôn tồn giải thích.

"Chơi đồng đội sao?"

Nếu vậy không phải bị lẻ một người là cậu rồi à?

"Đúng rồi! Mày đá được tối đa bao nhiêu?"

"Tối đa mười cái."

Không nhanh không chậm đáp lại Makoto, Takemichi đem cầu ném lên rồi bắt đầu dùng chân đỡ lấy.

Đứng một bên đếm kết quả giúp Takemichi, Takuya nhìn cậu khổ sở để đỡ lấy cầu thì có chút kinh ngạc.

Quả nhiên đến quả thứ mười thì mũi chân của Takemichi đã bị lệch vị trí, đem răng cắn chặt môi, Takemichi dùng sức tân cầu lên không trung rồi nghiêng người đá mạnh một cái.

Bụp.

Một tiếng vang tuy không quá lớn nhưng trong cự li gần thì lại nghe cực kì rõ ràng, như dây thần kinh bị đứt đoạn, nhóm người Akkun đồng loạt hô lên một tiếng thôi xong. Nhìn Hanma đứng đó không xa đang nhăn mặt để ôm lấy chiếc mũi đáng thương đang đỏ dần lên vì bị cầu đá trúng, Takemichi trợn tròn mắt.

Đầu nhảy số cực kì nhanh, Takemichi hoảng sợ quay phắc người lại rồi bắt đầu chuẩn bị tư thế để chạy.

Quả nhiên, Hanma sau khi định hình được thủ phạm là ai thì lập tức rống lên:"Cậu tốt nhất chạy cho tốt, bằng không nếu tôi bắt được cậu thì cậu chỉ có đường chết."

Vừa lo sợ vừa cứng đầu mà quay người nhìn về phía sau, Takemichi ấp a ấp úng nói:"Tôi cũng đâu có cố ý! Anh cần gì tức giận như thế."

"Cậu cứ thử đứng yên xem?"

Biết Hanma không đùa nên Takemichi đã lập tức co giò bỏ chạy, ở phía sau, đại vương Hanma lợi dụng đôi chân dài của mình để đuổi theo Takemichi, thế là trong trường quay vốn dĩ cực kì nhàm chán lại đột nhiên xuất hiện đôi chim cút bơ "nô đùa" rượt đuổi nhau, làm không khí trở nên nhộn nhịp không ít.

Đem giày trong chân cởi ra, Takemichi không chịu thua mà bắt đầu ném tán loạn về phía sau, thế nhưng kĩ năng của Hanma đã sớm đạt đến trình độ thượng thừa nên hai chiếc giày đáng thương của cậu lại không có chiếc nào ném trúng được hắn.

Tăng tốc độ theo phía sau, khi chỉ còn đúng một mét nữa là Hanma sẽ bắt được Takemichi thì trên con đường chỉ toàn là tuyết trắng, Takemichi không may vấp phải khúc gỗ bị lấp ở phía trong mà lập tức ngã nhào xuống nền đất.

Kêu lên một tiếng đau đớn, Takemichi tức giận ngồi dậy ôm chân:"Không chạy nữa không chạy nữa."

Nhăn mặt ôm lấy chiếc đầu gối đã bị chảy máu, Takemichi vừa đau vừa lạnh mà bắt đầu run run, bộ dạng đáng thương vô cùng.

Từ từ đi đến phía sau, Hanma bất lực thở dài một hơi rồi cúi người xuống để bế cậu lên xem.

Bị hành động đột ngột của Hanma làm cho hoảng hốt, Takemichi lắp bắp nói:"Này này anh muốn làm gì, tôi đã bị như thế này mà anh còn muốn giết tôi hả?"

"Đừng có nhúc nhích, để tôi xem có bị trầy nhiều không."

Tỉ mỉ quan sát vết thương nhỏ trên chân của Takemichi, Hanma dựa vào chút hiểu biết về y học đánh giá nó rồi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Không nói năng gì mà đem cậu đặt ra phía sau lưng của mình, cả một đoạn đường trở về trường quay, Hanma tuy không mở miệng nhưng lại thành công khiến cho Takemichi an phận ngoan ngoãn để cho hắn hộ tống cậu đi về.

Nằm ở trên lưng của Hanma, Takemichi bĩu môi quan sát hắn.

Ba hồi thì nghiến răng muốn giết cậu, bảy hồi lại im lặng cõng cậu về.

Đúng là chỉ biết ăn hiếp cậu là giỏi.

Trên một chiếc xe màu đen cực kì sang trọng, người phụ nữ cầm theo chiếc máy ảnh "tách" một cái rồi thoả mãn mỉm cười.

Một cao một gầy, đây không phải là hình mẫu mà cô luôn tìm kiếm hay sao?

"Lập tức tìm thêm thông tin về hai người này."

Thông qua kính chiếu hậu, người tài xế hiểu ý gật đầu rồi cho xe nhanh chóng rời đi.

Chậm rãi đặt Takemichi ngồi trên ghế sofa của trường quay, Hanma tỏ ra bất lực nhìn cậu.

Bị hắn chăm chú quan sát khiến cho dây thần kinh chịu đựng của Takemichi bị đứt đoạn, nhích nhích người qua lại tới lui, cuối cùng Takemichi vẫn không chịu nổi mà bắt đầu cau có:"Anh muốn tra tấn tôi bằng cách này đúng không?"

"Là ai đi không vững để bị té còn nói?" Hanma nhăn mặt kêu lên.

"Nếu anh không đuổi theo tôi thì tôi đâu có chạy."

Nếu hắn không doạ dẫm cậu thì cậu cũng đâu bị té.

Đem trán của Takemichi búng một cái đau điếng, Hanma bày ra gương mặt ý bảo "đồ ngu ngốc nhà cậu" rồi nói:"Cậu nghĩ tôi giết cậu thật sao? Cậu là trẻ lên ba hả?"

"Anh..."

Takemichi ấm ức mím môi.

Người này sao có thể ngang ngược như vậy?

Thấy Takemichi trừng muốn lồi cả mắt ra ngoài, Hanma tâm tình có chút tốt đẹp nên chấp nhận chịu thua trước, đưa ra một tấm gạc màu trắng tỏ vẻ đầu hàng, Hanma giúp cậu khử trùng rồi băng bó cẩn thận xong thì búng vào trán cậu thêm một cái nữa, hắn bảo:"Ngoan ngoãn diễn xong cảnh cuối rồi tôi dẫn cậu đi ăn, coi như chuộc lỗi được chưa."

Đem tay ôm đầu lại, Takemichi hậm hực dùng tay chỉ vào mắt mình rồi đe doạ nói:"Anh nhớ đó."

"..." Hanma bất lực nhân hai.

***

Cảnh quay cuối cùng của ngày được ghi xong, Takemichi mệt mỏi vươn vai rồi nhanh chân đi vào phòng makeup để tẩy trang.

Sáu giờ tối tại cửa ra vào của công ty, Takemichi cầm theo tập thiết kế trên tay rồi xuýt xoa chờ đợi Mitsuya trong cái lạnh giá của mùa đông.

Hơn mười lăm phút trôi qua, trong khi cậu đang cảm thấy nhàm chán thì ông trời không phụ lòng người khi đã cho cậu tinh ý nhận ra Mitsuya đang thong thả đi về phía này.

Vui vẻ tiến lại gần hắn, Takemichi nhanh miệng bắt chuyện trước:"Này, anh có thời gian không?"